So với cậu thanh niên dễ kích động, bị bắt nạt một cái là không quản dân phòng có nhiều ít người, sẵn sàng xông lên làm một trận hồi năm trước, sau khi bị Thẩm Hoài áp xuống xưởng rèn luyện, Trần Đồng đã trầm ổn, biết lo lắng chu toàn mọi việc hơn xưa nhiều.
Tuy bằng năng lực cá nhân, Trần Đồng có thể làm đến tổ trưởng phân đoạn, nhưng Thẩm Hoài không có ý để hắn tiếp tục phát triển trong Mai thép.
Trong Mai thép, so với nhiều cốt cán cơ sở có tiềm chất, năng lực của hắn không hề quá đặc biệt, cũng không thể khiến Thẩm Hoài đề bạt quá cao.
Trong khi Trần Đan không phải là người phụ nữ có dục vọng quá lớn đối với quyền thế, ngược lại có vẻ nàng rất thích cuộc sống an tĩnh, yên bình. Được biết nàng hy vọng em trai có thể làm ra một phen sự nghiệp, Thẩm Hoài liền dứt khoát để Trần Đồng nhảy khỏi Mai thép, trợ giúp Trần Đan, tương lai có thể thành là trụ cột cho nhà họ Trần, cũng tiện để Trần Đan không khỏi bôn ba mệt nhọc.
Hiện tại Trần Đan đã mua lại kho hàng xưởng cát phía tây thị trấn. Sau khi những công trình như cầu đường Chử Khê, Chử Viên, cải tạo phố cổ dồn dập được khởi động, việc cải tạo nhà kho thành trung tâm ẩm thực cao cấp cũng phải đồng thời bắt tay vào làm. Nhân tiện để Trần Đồng tiếp nhận chuyện này, bắt đầu rèn luyện làm quen dần.
Mai Khê nằm ở hạ du sông Mai Khê, trên tổng thể địa hình là ứ trầm tích, nhưng bến cảng cũ được dựng bên một gò đất thấp, tuy so sánh với địa hình chung quanh thì chỉ hơi nhô lên, không được tính là đồi hay núi nhỏ, nhưng so với chung quanh dễ dàng ứ nước, dễ sụp lở vào mùa mưa, đây là nơi đắc địa tạo nên khu dân cư. Quá trình hình thành của thị trấn từ thời Minh Thanh cũng bắt đầu thành hình từ phiến gò đất này.
Sau giải phóng, chính phủ tổ chức nạo vét, đắp đập be bờ, điều kiện phòng lụt được cải thiện rất lớn, Mai Khê không bị hạn chế ở địa hình chìm thấp, dần phát triển ra khỏi khu phố cổ. Nhưng đơn thuần từ phong cảnh mà xét, phiến đất vòng quanh gò này vẫn là đắc địa nhất.
Mà nhà kho xưởng cát nằm ngay ở vị trí tốt nhất của gò, trái có thể ngắm phố cổ, phải nhìn ra bến sông cũ, nam đối diện bờ kênh và mặt bắc là phiến rừng mai được giữ lại từ thời Dân quốc.
Nhà kho xưởng cát được xây từ thời đầu Dân quốc, sau giải phóng không có giá trị gì, bị vứt bỏ nhiều năm. Đến sau hai tòa nhà trong đó cũng bị chia ra làm nơi tá túc cho mười mấy hộ gia đình công nhân.
Trần Đan dồn số vốn tích cóp được từ nhà hàng Chử Cốc cầm ra mua lại quyền sở hữu nhà kho mà hai tòa nhà kia.
Lấy được quyền sở hữu chỉ là một phương diện, song đã phải cầm ra 70 vạn tiền mặt rồi. Nhưng muốn cải tạo nơi đây thành trụ sở ẩm thực cao cấp, số tiền đổ vào phải gấp mấy lần nữa.
May mà hiện tại ngân hàng thương nghiệp đã có kế hoạch nâng đỡ xí nghiệp dân doanh. Bởi thế nhà hàng Chử Cốc mới giành được khoản vay 200 vạn để giải quyết vấn đề.
“Đi ra từ Mai thép, rất nhiều vốn kiến thức phải học lại từ đầu. Nhưng cậu phải nhớ phóng thấp tư thái, có thế mọi chuyện mới càng trở nên dễ dàng….” Thẩm Hoài nhịn không nổi phân phó Trần Đồng để hắn bớt đi đường vòng: “Công tác cải tạo khu phố cổ và thanh ứ, nạo vét kênh do Quách Toàn phụ trách. Hạng mục cải tạo nhà kho thành trung tâm ẩm thực cũng phải nhất trí với kiến trúc phố cổ; để phối hợp nhịp nhàng, giúp đỡ lẫn nhau, tốt nhất cậu nên chủ động tìm Quách Toàn liên hệ, tôi sẽ nói trước với hắn ta mấy câu…”
Kiến thiết lại phố cổ, đưa Chử Viên thành khu căn hộ cao cấp, con kênh kia là nhất định phải nạo vét lại, xây thành hệ thống cầu cống, thanh ứ; khôi phục dòng nước trong xanh, trồng trọt hoa cỏ cây cối bên bờ nhằm tăng thêm mỹ quan.
Sau khi giải tỏa khu ổ chuột của công nhân viên xưởng thép, khu đất hẹp gần 70 mẫu đất theo hướng nam đến đường Chử Khê trừ an trí làm khu căn hộ Chử Viên còn thừa lại 600 vạn. Nhưng khoản này chỉ vừa đủ tái định cư các hộ hai bên phố cổ, thu về đại bộ phận quyền sử dụng đất, quá trình cải tạo sau đó còn phải trù bị thêm.
Lúc ấy Mai Khê còn chưa đủ năng lực để hấp dẫn giới địa ốc trong nước tới tiến hành đầu tư tiếp nhận cải tạo và kinh doanh phố cổ.
Trên vai Chu Lập đã tiếp quá nhiều gánh nặng, không thể nghiền ép thêm tiềm lực từ kiến thiết Cồn Giang nữa; Tuy Mai Khê còn tương đối dư dả nguồn tiền, nhưng trên phương hướng kinh doanh không thể tùy ý đa nguyên hóa; cuối cùng nhiệm vụ cải tạo phố cổ phải đặt trên danh nghĩa công ty dịch vụ nhà ở thị trấn.
Vì hết khả năng tụ lại đồng vốn, không những Thẩm Hoài không hạn chế, ngược lại còn hết sức cổ động người khác cùng tham gia.
Tuy trước mắt quốc gia còn chưa cho phép khu thương nghiệp được dự bán ra cho tư nhân khi chưa hoàn thành khai phát, một số địa phương có hành vi bán ra như vậy cũng phải ngừng, nhưng chỉ cần có ý làm, biện pháp chiết trung không phải không có.
Công ty dịch vụ nhà ở giải tỏa, an trí xong các hộ dân cư hai bên phố cổ, thu lại quyền sở hữu đất, sau đó trực tiếp đem phòng ốc phân dỡ ra bán lại không phải là không thể; chỉ cần bên mua đồng thời ký vào hợp đồng cho công ty dịch vụ nhà ở phụ trách cải tạo và làm đại diện kinh doanh. Phía công ty dịch vụ nhà có thể dùng phương thức “tránh nặng tìm nhẹ” này tụ thêm một khoản vốn tương đối lớn.
Chuyện cải tạo công lộ Hạ Mai trước đây vì náo quá ồn ào nên khiến Thẩm Hoài phải chủ động sửa đổi kế hoạch, đến nỗi dẫn tới Phan Thạch Quý “sợ tội tự sát”, nhưng lượng vốn mà đám Phan Thạch Quý đổ vào thu mua phòng ốc kỳ thực vẫn lắng đọng lại trong tay đám nghiệp chủ đã bán ra phòng ốc lúc ấy.
Trước mặt, Thẩm Hoài cũng yêu cầu Quách Toàn tích cực dẫn dắt đám người này tham gia vào dự án cải tạo phố cổ, đồng thời cùng liên hệ với ngân hàng thương nghiệp, mong họ “thông thoáng” hơn khi cho tư nhân ở Mai Khê vay tiền đầu tư vào các hạng mục trong phố cổ.
Hiện tại trên địa phương đã bắt đầu chính thức hạn chế quan viên tại nhiệm và gia thuộc trực tiếp tham dự kinh doanh. Sau khi Mai Khê vạch sang Đường Ấp, càng bị quản chế mặt này nghiêm hơn khi so với bên Hà Phố. Chẳng qua đối với đầu tư vào tư sản cố định thì không bị hạn chế, nên vấn đề này đến cùng không lớn.
Đối với sự phát triển của kinh tế Mai Khê có sung mãn lòng tin, đồng thời cũng biết Thẩm Hoài đã hạ quyết tâm tiếp tục trì hoãn hạng mục cải tạo công lộ Hạ Mai; sau khi ngân hàng thương nghiệp buông rộng hạn chế, đám người Hà Thanh Xã liền chủ động nắm lấy cơ hội lần này.
Dần dần, đến trung tuần tháng chín, công ty dịch vụ nhà ở đã gom thêm được 7-800 vạn tiền vốn.
Tương lai cả Bằng Duyệt và Trần Đan đều muốn cải tạo nhà kho thành khu trung tâm ẩm thực, giải trí cao cấp. Thẩm Hoài đang tính đến thời cơ thích hợp sẽ thu quyền kinh doanh nhà văn hóa về thị trấn. Đồng thời, trong suy nghĩ của hắn, với tốc độ tăng trưởng cao như hiện nay, trong một thời gian tương đương dài dịch vụ ăn uống, nghỉ ngơi của Mai Khê sẽ khá thiếu hụt.
Bởi thế, trừ thanh lý con kênh và cải tạo phố cổ, công ty dịch vụ nhà ở Mai Khê đã liên hệ với một số thương gia đem mấy tòa nhà cải tạo hoàn thiện đầu tiên, đổi thành ba nhà khách, hai tụ điểm ẩm thực tầm trung.
Trong đó có một nhà hàng và một nhà khách do Hà Nguyệt Liên đầu tư. Nói đến cùng Hà Nguyệt Liên vẫn không cam tâm buông bỏ ngành dịch vụ này, đặc biệt là khi nhìn Trần Đan nhận lại trạm tiếp đãi, kinh doanh rất có lãi, không khỏi tránh được thèm thuồng.
Chỉ cần Hà Nguyệt Liên thành thực kinh doanh, Thẩm Hoài cũng không hạn chế nàng làm gì. Rốt cuộc số thương hộ và xí nghiệp gia trong Mai Khê còn rất có hạn, Hà Nguyệt Liên cầm ra hơn 100 vạn tham dự hạng mục, đối với Mai Khê có cống hiến tương đối lớn.
Mấy nơi này bởi vị trí gần kề phố Học Đường, thậm chí không cần điều chỉnh gì nhiều đã có thể hoàn thành cải tạo, đi vào hoạt động nhằm hoãn giải cục diện khẩn trương trước mặt, đồng thời cũng dùng tốc độ nhanh nhất để phân hưởng chỗ tốt từ sự phát triển nhanh chóng của Mai Khê.
Tuy Trần Đồng là người Hạc Đường, nhưng từ nhỏ sống gần kề Mai Khê, đối với tình hình cụ thể ở Mai Khê thế nào cũng tương đương hiểu rõ. Trước nay Mai Khê một mực nằm trong cảnh lạc hậu, chỉ tốt hơn Hạc Đường chút đỉnh mà thôi.
Một năm trước, ai có thể ngờ được Mai Khê sẽ có bộ mặt như bây giờ.
Trần Đồng cảm giác được sức tưởng tượng của mình không theo kịp tốc độ phát triển, nhưng lúc ấy hắn vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cầu đường Chử Khê, Chử Viên, Tân Mai tiểu thôn, phố cổ, công viên ven kênh được hoàn thành trong một năm sau. Khi đó phạm vi một phần tư thị trấn này sẽ thành dạng gì?
Đồng thời tuy Thẩm Hoài chưa chính thức đề ra, nhưng nội bộ Mai thép đã bắt đầu thảo luận tiến trình đóng cửa xưởng luyệt sắt cũ thường xuyên gây ô nhiễm trong vòng nửa năm đến một năm sau. Đem văn phòng chính phủ dời sang đó, quỹ đất trống ra nằm giữ khu nhà xưởng Mai thép và Tân Mai tiểu thôn sẽ dùng để xây một khu công viên và trồng rừng sinh thái.
Trần Đồng tin tưởng, một năm sau, trong Đông Hoa sẽ không có nơi nào đẹp hơn góc tây nam Mai Khê này.
Hồi trước ở trong xưởng còn chưa có cảm xúc sâu thế này. Nhưng bây giờ, khi trực tiếp tham dự vào sự nghiệp kiến thiết thị trấn, có thể nhìn ra mảnh đất trong tay mình sẽ biến thành cảnh sắc đẹp như lâm viên, Trần Đồng hưng phấn không thôi.
Nhìn ra vẻ hưng phấn từ trong mắt Trần Đồng, Thẩm Hoài cười cười, vỗ vỗ vai tiễn hắn đi.
Nói ra thì Trần Đồng mới chỉ 21 tuổi, chỉ là thủa nhỏ gia cảnh khốn cùng, gian nan khiến tính cách hắn cực cố chấp. Vào bộ đội, ăn đủ khổ sở; về địa phương lại tiến xuống cơ sở Mai thép tôi luyện thêm một năm, tự nhiên sẽ sớm trưởng thành nhanh hơn người cùng tuổi.
Hiện tại, trừ nhà hàng, Trần Đan còn phải bận chăm sóc mẹ mình. Thẩm Hoài khó mà có cơ hội đơn độc ở chung với nàng. Đang định ăn qua loa bữa trưa trong nhà ăn, xử lý nốt mấy chuyện dang dở, rồi về thành phố. Không ngờ lúc chuẩn bị tan ca, Hùng Văn Bân gọi điện đến, hẹn gặp hắn và Triệu Đông.