Thẩm Hoài gật đầu, kéo ghế dựa lại cho Dương Ngọc Quyền, chìa thuốc cho ông ta. Dương Ngọc Quyền chỉ chỉ vào cuống họng, nói: “Mấy ngày nay yết hầu không tốt.”
Thẩm Hoài đành nhét thuốc và bật lửa về túi áo, nói: “Vươn đầu là một đao, súc đầu cũng là một đao. Đàm bí thư khẳng định sẽ điều chỉnh nhân sự trong khu, giờ tôi cũng là lợn chết không sợ nước sôi rồi; chỉ ngại liên lụy đến Dương bí thư và Chu khu trưởng; Có điều lúc trưa tôi mới kiểm điểm trước mặt Đàm Khải Bình xong, tôi nghĩ ông ta sẽ không làm gì quá đáng chứ?”
Dương Ngọc Quyền gật đầu, nói: “Đàm bí thư tìm tôi để bàn việc điều chỉnh nhân sự trong khu chứ chưa phải buổi nói chuyện chính thức. Nhưng mà có nhắc ba điểm, một là tôi lên thị ủy đảm nhiệm phó thị trưởng; hai là điều tiểu Chu về ban tuyên giáo thị ủy làm phó bí thư phụ trách công tác đảng kiêm chủ nhiệm văn phòng…”
“Cũng không tệ a.” Thẩm Hoài cười nói: “Xem ra Đàm bí thư còn cho chúng ta chút mặt mũi, tôi còn phải chúc mừng Dương bí thư, Chu khu trưởng thăng quan nữa.”
Theo lý thuyết, phó thị trưởng bình thường chưa hẳn đã phong quang bằng bí thư khu ủy nắm thực quyền, nhưng đối với người đã hơn 50 như Dương Ngọc Quyền, có thể thăng lên phó sảnh trước khi lui về tuyến hai cũng là sắp xếp không tồi; địa vị chính trị và đãi ngộ sau khi lui hưu cũng sẽ nước lên thuyền lên.
Ngoài ra phó thị trưởng sẽ có công tác phân quản cụ thể, chưa thể nói là ngồi ghế lạnh được… Nếu trực tiếp điều Dương Ngọc Quyền đến chính hiệp hoặc nhân đại làm bạn với Ngô Hải Phong mới khổ; Đàm Khải Bình không phải không có năng lực làm như thế.
Chu Dụ đến ban tuyên giáo là phó bí thư kiêm chủ nhiệm văn phòng, cũng tính là tiến thêm một bước nhỏ.
Thế lực Chu gia bị phân tản khỏi khu Đường Ấp, nhưng ở Đông Hoa không hề bị giảm yếu… Chứng tỏ dù hiện tại Đàm Khải Bình rất bất mãn với Thẩm Hoài, khi hắn đem Mai Khê, Mai thép biến thành địa bàn riêng, khiến cả bí thư thị ủy đều khó mà nhúng tay, nhưng thủ đoạn xử lý của ông ta rất “êm”, thuyết minh hắn còn e ngại sự đáng sợ của Thẩm Hoài khi xé phá da mặt.
“Đàm bí thư nói sau khi tiểu Chu điều lên ban tuyên giáo, sẽ kiến nghị để cậu kiêm quản công tác kêu gọi đầu tư cho khu.” Dương Ngọc Quyền nói: “Như thế cậu cần phải chính thức lên Đường Ấp đảm nhiệm phó khu trưởng, chẳng qua vẫn sẽ kiêm nhiệm bí thư đảng ủy Mai Khê…”
“Có phải như thế tôi sẽ vào hàng cán bộ thị quản?” Thẩm Hoài hỏi.
“Ừ!” Dương Ngọc Quyền gật đầu.
Tuy Mai Khê lên cấp thị trấn phó xứ, Thẩm Hoài được nước thành một trong những cán bộ cấp xứ trẻ nhất ở Đông Hoa, nhưng hắn vẫn chưa phải là cán bộ thị quản, điều nhiệm, cân nhắc đều thuộc về khu Đường Ấp… Lần này ngồi xuống ghế phó khu trưởng sẽ thành cán bộ thị quản, Đàm Khải Bình có thể thông qua ban tổ chức thị ủy, trực tiếp điều động hắn đi bất cứ lúc nào.
Đổi lại người khác, hoan thiên hỉ địa đều còn không kịp, phó khu trưởng chừng này tuổi, ở Đông Hoa chỉ riêng mình hắn, thậm chí trọn cả Hoài Hải cũng không được mấy người. Nhưng mà Thẩm Hoài thực sự không thèm lần đề bạt này.
Dương Ngọc Quyền cũng không muốn náo lật mặt với bí thư thị ủy, nếu có thể bình ổn đến thị ủy đảm nhiệm phó thị trưởng, tâm lý hắn có thể tiếp nhận; nhưng hơi bận tâm đây là bước đầu trong chuỗi hành động xử lý Mai thép của Đàm Khải Bình. Hắn và Chu Dụ được điều lên thị ủy, ở Đường Ấp Thẩm Hoài sẽ dần bị cô lập, mới hỏi: “Phía Mai thép thật không sao chứ?”
“Tôi vừa thảo luận việc này với Chu khu trưởng xong, dự án hùn vốn đàm phán thành công, chúng ta hẳn có thể tranh thủ được hai ba năm để làm ra thành tích càng sặc sỡ cho mọi người nhìn.” Thẩm Hoài nói: “Dương bí thư, anh điều lên thị ủy thì liệu có thể mang theo giúp tôi hai người không?”
“Chức vụ quá cao tôi không sắp xếp được, còn một hai ghế chính khoa, phó khoa, chắc Đàm bí thư sẽ nể mặt, trở ngại không lớn.” Dương Ngọc Quyền nói.
Ông ta biết hiện thời Thẩm Hoài đã gần như ngửa bài với Đàm Khải Bình rồi, có điều sự ủng hộ từ Tống gia và các phương diện khác với hắn còn chưa đủ, cần lợi dụng dự án hùn vốn làm hoãn xung, tranh thủ thời gian cho Mai thép phát triển. Đợi thời gian hoãn xung qua đi, mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình còn sẽ có khả năng kích hóa, đây là chút chuẩn bị trước phòng ngày công khai trở mặt thôi.
Hiện tại điều một số người đáng tín nhiệm lên trên, nâng tầm ánh mắt cho bọn họ, bù đắp thiếu thốn tư lịch, tương lai Thẩm Hoài muốn dùng người sẽ dễ dàng hơn.
“Vậy là đủ rồi.” Thẩm Hoài cười nói: “Mai Khê có mấy người tư chất không tệ, cũng có năng lực, nhưng giờ còn quá trẻ, phải điều lên mở rộng tầm mắt mới được.”
“Tôi rời thị ủy luôn đây, giờ sang chỗ Ngô chủ nhiệm, ba tiểu Chu cũng đang ở đó, chiều này bọn tôi cần thảo luận khẩn cấp một cái.” Dương Ngọc Quyền nói: “Trước khi điều lên thị, còn có một chuyện tôi có thể làm….”
“Hả?” Thẩm Hoài nghi hoặc nhìn Dương Ngọc Quyền, không biết dưới tình hình hiện nay, ông ta còn có thể giúp gì được cho mình.
“Kinh tế hương trấn giờ đang rất phát triển; hai năm nay còn có cả danh sách 1000 thị trấn nổi bật. Tuy mỗi năm Hoài Hải cũng có 13, 14 thị trấn chen được chân vào nhưng chỗ đứng khá thấp. Gần đây trên tỉnh có phương án làm xếp hạng 100 top thị trấn điển hình; Đàm bí thư nâng cấp mấy thị trấn của Đông Hoa cũng là để phụ họa ý ấy. Ngô chủ nhiệm có thảo luận với tôi, xem liệu có thể tranh thủ trước khi rời đi, kéo về văn kiện chính thức đảm bảo sang năm Mai Khê chen được vào mười thị trấn đứng đầu tỉnh không….” Dương Ngọc Quyền nói.
Trong ba người Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Chu Viêm Bân thì tuy Chu Viêm Bân không đảm nhiệm chức vụ gì trong chính quyền, nhưng rất quen thuộc và có nghiên cứu nhiều đến sự vụ kinh tế của chính phủ, hơn hẳn hai người còn lại. Thẩm Hoài đoán ý tưởng này chắc xuất phát từ Chu Viêm Bân.
“…” Thẩm Hoài nhẫn nại nghe Dương Ngọc Quyền nói tiếp.
“Bảo đảm sang năm Mai Khê chen chân vào mười thị trấn nổi bật trong tỉnh, then chốt là phải tạo điều kiện, trả về càng nhiều tài chính mà Mai Khê đã nộp lên… Tôi nghĩ muốn thúc thành chuyện này trước khi lên thị ủy vẫn có hy vọng khá lớn.” Dương Ngọc Quyền nói.
Chế độ phân thuế sớm đã làm thí điểm ở Hoài Hải, năm nay đã thi hành rộng ra toàn quốc.
Chế độ phân thuế khiến đại bộ phận thuế công nghiệp tiến vào hệ thống thuế trung ương, đổ vào ngân sách TW. Nhưng chi tiêu chủ yếu của quốc gia, một là dùng để trực tiếp đổ vào hành chính sự nghiệp, hai là trợ cấp cho các địa khu bần cùng, xúc tiến toàn quốc phát triển cân bằng.
Thế nên phân thuế chế đối với địa khu giàu có đồng nghĩa với nguồn thuế bị phân đi, trong khi địa khu bần khốn lại nhận được rất nhiều lợi ích.
Trong vùng duyên hải miền Đông, Hoài Hải thuộc về vùng kinh tế lạc hậu. Sau khi thực hành phân thuế, tuyệt đại bộ phận thuế nộp lên đều theo rất nhiều đường quay lại địa phương.
Lấy khu Đường Ấp làm tỉ dụ, năm rồi thuế nộp lên TW không đến 35 triệu, trong khi các khoản tài chính phát xuống lên tới hơn 40 triệu; thực tế là kiếm được thêm 5 triệu.
Do hồi trước, bất luận là thuộc quyền quản hạt của Hà Phố hay Đường Ấp, Mai Khê đều tự thu tự chi. Mà các khoản TW và trên tỉnh phát xuống, Mai Khê không hề được phân hưởng… Trên thực tế, theo pháp luật, Mai Khê nộp thuế lại không nhận được ủng hộ đúng mức, chịu thiệt thòi không phải là nhỏ.
Dương Ngọc Quyền muốn đảm bảo để Mai Khê có thể chen chân vào top 10; dùng danh nghĩa bí thư khu ủy, bắt đầu từ sang năm, khoản thuế mà Mai Khê nộp lên sẽ thông qua các khoản trợ cấp giáo dục, trị an xã hội, chăm sóc y tế, trợ giá nông nghiệp… trả lại địa phương. Vậy sang năm tài lực mà Mai Khê có thể sử dụng sẽ lớn hơn nhiều.
Lấy Mai thép làm tỉ dụ chẳng hạn, sang năm tổng doanh thu vượt qua 600 triệu. Chỉ sử dụng khoản thuế mà Mai thép nộp lên thôi, Mai Khê đã có thêm 20 triệu để chi tiêu rồi.
Tính thế này, dù chưa cộng tiền thuê đất và tiền dịch vụ công nghiệp, sang năm thu nhập tài chính của Mai Khê khả năng cũng đủ vượt các địa khu khác của Đường Ấp.
Tranh thủ thời gian một năm, đẩy Mai Khê lên địa vị một trong mười thị trấn nổi bật của Hoài Hải, không chỉ tăng thêm địa vị chính trị, sức ảnh hưởng kinh tế, hơn nữa còn có thể tạo điều kiện cho Thẩm Hoài xác định khung giá phát triển chung trong thời gian ngắn nhất.
Khi tốc độ tăng trưởng của Mai Khê đạt tới một độ cao nhất định; dù Thẩm Hoài bị điều đi, kẻ kế tục muốn thay đổi hay điều chỉnh quy hoạch Thẩm Hoài đề ra, áp lực và trở ngại mà hắn phải đối mặt là rất lớn, điều này cũng sẽ đảm bảo hệ thống trong Mai thép ổn định, không bị ảnh hưởng bên ngoài can nhiễu.
Có thể nói đây là phần trọng lễ quá ý nghĩa mà Dương Ngọc Quyền tặng cho Thẩm Hoài trước khi rời đi.
“Cảm ơn anh, Dương bí thư.” Thẩm Hoài chân thành nói.
Sự trung thành của Dương Ngọc Quyền đối với Ngô Hải Phong thuần túy đến từ hai phương diện: Một là hồi ở bộ đội, hắn và Ngô Hải Phong là chiến hữu, là thượng hạ cấp; hai là sau khi về địa phương luôn một mực được Ngô Hải Phong đề bạt và nâng đỡ.
Thế nên trong một loạt sự kiện tiếp sau, Dương Ngọc Quyền luôn cố gắng chiếu cố lợi ích Chu gia.
Sau khi Thẩm Hoài và Chu gia hợp tác, hết thảy trở lực trên đường phát triển của Mai Khê đều được Dương Ngọc Quyền tiêu diệt ngay từ trên khu ủy.
Đây là lý do then chốt khiến cho mệnh lệnh của thị ủy không có hiệu lực với Mai Khê, thế nên lần này Đàm Khải Bình mới quyết tâm điều Dương Ngọc Quyền đi.
Nhưng nói tới lợi ích cá nhân, Dương Ngọc Quyền làm người chính phái hơn các quan viên khác nhiều lắm. Vợ ông ta là cán bộ cục y tế, con trai là kỹ sư trong xưởng TV Tam Nguyên của thành phố, con gái làm việc trong phòng nghiên cứu đại học y Đông Hoa, điều kiện sinh hoạt của gia đình không sai; Nhưng họ đều không ỷ lại vào quyền thế của Dương Ngọc Quyền mà làm ăn, đại loại như trực tiếp đến các xí nghiệp của Bằng Duyệt chiếm cổ phần…v.v… Về điểm này, Dương Ngọc Quyền còn giữ mình chính trực hơn cả Chu gia; ở đại lục, loại quan viên này cũng là càng lúc càng ít.
Dương Ngọc Quyền ha ha cười lớn, nói: “Tôi năng lực kém chút, mấy năm ở Đường Ấp không khiến kinh tế địa phương khởi sắc bao nhiêu. Nhưng thấy có cơ hội vươn lên, tất nhiên tôi phải góp sức làm chút sự tình… Trong ba năm, Mai Khê tự lo tài chính, tập trung phát triển kinh tế. Qua ba năm, những địa khu khác ở Đường Ấp tất cần Mai Khê ủng hộ nhiều… Tôi là người Đường Ấp, tính toán rất rõ ràng a.”