Uống rượu xong, Lý Cốc cáo từ rời đi, Tống Bính Sinh thấy đứa nghiệt tử này không nghe lời nói tốt nói xấu của mình vào tai, tốt nhất là mắt không thấy, tâm không phiền, liền cùng Tạ Hải Thành, Tạ Chỉ lên xe rời đi.
Hai người Diêu Trương ở lại, nghe Thẩm Hoài giới thiệu một chút công tác chuẩn bị mà Mai thép đang làm cho dự án mới.
Trước mắt quốc vụ viện có văn bản quy định yêu cầu xí nghiệp sắt thép muốn đầu tư vào dự án mới phải có tỷ lệ tiền dự trữ không được thấp hơn 40%, yêu cầu các cơ cấu tài chính quản lý nguồn tiền cho vay chặt chẽ hơn.
Tuy những quy định này còn chưa được chấp hành một cách thực sự nghiêm ngặt ở địa phương, song dự án lớn như vậy, muốn ngân hàng thương nghiệp, ngân hàng TQ cho vay gần 30-40 triệu đi ra, tất phải để bọn họ nhìn thấy khả năng thành công cái đã.
Nhập dây chuyền luyện thép từ ngoài nước, ở đại lục không phải không có tiền lê; song không hề được người trong ngành nhìn nhận một cách khả quan. Trọn cả dự án có độ rủi ro khá lớn, vì theo đuổi lợi ích, tất nhiên phải thấy Mai thép đi trước xung phong hãm trận, ngân hàng thương nghiệp và ngân hàng TQ mới có khả năng tham gia vào.
Hơn một năm qua, ngân hàng thương nghiệp một mực là đối tác chính của Mai thép.
Tuy bên chấp hành cụ thể là chi nhánh Đông Hoa, nhưng ở trên tỉnh Diêu Vinh Hoa một mực quan tâm đến tình hình ở đây. Đối với quá trình quật khởi của Mai thép, phong cách lãnh đạo của Thẩm Hoài, cùng năng lực, độ ngưng tụ trong xí nghiệp, bản thân ông ta rất rõ ràng.
Có điều quy mô nghiệp vụ của ngân hàng thương nghiệp ở Hoài Hải không lớn, mới phát triển được bốn chi nhánh, tổng lượng tiền huy động được vừa vượt con số 3 tỷ. Sang năm tổng ngạch tín dụng trao cho Mai thép cao tới 120 triệu, chi nhánh tỉnh đã ủng hộ gần như hết khả năng cho phép. Nếu còn muốn vay thêm 30-40 triệu để nhập dây chuyền, mình chi nhánh tỉnh là nuôi không nổi.
Ngân hàng thương nghiệp có ủng hộ mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể đem nghiệp vụ toàn tỉnh đổ lên một xí nghiệp duy nhất.
Thế nên Thẩm Hoài mới nhờ Diêu Vinh Hoa ra mặt, liên hệ với một số cơ cấu tài chính khác, để tiện giành được nhiều nguồn lực tài chính hơn.
Thể chế tài chính đại lục vừa tiến hành cải cách toàn diện, nói đến năng lực cho vay, vẫn là năm ngân hàng lớn Trung – Giao – Nông – Công – Kiến giữa vị thế chủ đạo.
Lần gặp Trương Kiến Hoa này chỉ là bước dạo đầu, những người phụ trách của ngân hàng công nghiệp, nông nghiệp, giao thông, xây dựng ở Hoài Hải Thẩm Hoài đều phải tìm cơ hội bái phỏng một lần.
Đêm nay, trên bàn nhậu Lý Cốc rất quan tâm đến sự phát triển của Mai thép, đối với dự án hùn vốn hay hạng mục nhập dây chuyền từ Xiyoumingsi đều hỏi khá cụ thể, chứng tỏ sự quật khởi của Mai thép đã dẫn tới sự quan tâm của bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh.
Nói đến đây, Thẩm Hoài không thể không cảm kích Lý Cốc.
Lấy độ tinh minh của họ Lý, tự nhiên hiểu được chỉ cần hắn xuất hiện đêm nay sẽ khiến Thẩm Hoài mượn thế, nhưng trên bàn tiệc, hắn hoàn toàn không giới ý lộ ra hứng thú với Mai thép, để người khác không cảm nhận được sự khó xử trong mâu thuẫn phái hệ của hai bên.
Chỉ bằng điểm này, đối với giám đốc chi nhánh ngân hàng TQ ở Hoài Hải, Trương Kiến Hoa có ảnh hưởng rất trực tiếp; nghe Thẩm Hoài giới thiệu Mai thép và tình hình tương quan, nói đã vì thúc đẩy hạng mục mà gom được 100 triệu tư bản, ông ta thẳng thắn nói:
“Sang năm tổng ngạch tín dụng cho Hoài Hải mới chỉ chừng 10 tỷ. Hiện tại, tỉ lệ cho vay của năm ngân hàng lớn cũng tầm ấy; phần dành cho nông, lâm, ngư nghiệp chỉ là đầu nhỏ, đầu tư kiến thiết cơ sở hạ tầng như giao thông, điện lực mới là đầu lớn. Trong hội nghị quy hoạch tài chính sang năm, Điền bí thư và Triệu tỉnh trưởng yêu cầu năm ngân hàng lớn phải giúp đỡ giải quyết 1 tỷ rưỡi tiền kiến thiết. Cậu nói khối này mà phân ra thì còn thừa được bao nhiêu? Chiếu theo tình hình ở ngân hàng TQ, sang năm khoản tiền dành cho các xí nghiệp trong tỉnh vay để mở rộng sản xuất khả năng khoảng 3-4 tỷ là cùng. Ai cũng muốn vay, tiền thì lại ít; mà ai cũng phải chiếu cố mới khổ. Vì dự án này mà Mai thép cần gần 40 triệu, thực sự quá khó… Các cậu nên nghĩ cách, tốt nhất là thông qua thị ủy Đông Hoa, hướng tỉnh chính phủ làm đơn xếp vào hạng mục kiến thiết trọng điểm, như thế năm ngân hàng chúng tôi mới có cớ để gom ra…”
Thẩm Hoài biết lời Trương Kiến Hoa nói là thực tình, cũng biết Đàm Khải Bình đang tiêu đầu nát trán vì 120 triệu mà thị thép phải bỏ ra. Vì thế căn bản không khả năng giành được sự ủng hộ từ ông ta, không có thị ủy ra mặt, làm sao để dự án được xếp vào hạng mục đầu tư trọng điểm của tỉnh chính phủ?
Nói đến thiếu tiền, không phải ngân hàng TW cứ in ra là giải quyết được vấn đề, nguồn lực không đủ, tiền in càng nhiều chỉ càng khiến lạm phát tăng cao khó kiểm soát nổi. Kêu gọi đầu tư, thực tế là tăng thêm năng lực nhập khẩu các nguồn lực từ ngoài nước.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà trong giai đoạn hiện tại nhà nước rất chú trọng đến đầu tư FDI.
Tiễn hai người Diêu Trương đi, Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm về lại khách sảnh trên tầng hai, hớp một ngụm trà cho tỉnh người, nói với Trương Thác, Thiệu Chinh: “Thời gian không còn sớm nữa, hai anh đi nghỉ trước đi…”
Thẩm Hoài bưng ly trà đi ra trước song, nhìn ra dòng sông êm đềm trong ánh sáng lấp lánh buổi đầu tối, bên kia bờ là đại học công nghiệp Hoài Hải, hắn có bốn năm tuổi trẻ sống ở đó, đáng tiếc tuổi thanh xuân kia không thể kể lại cho ai được nữa.
Hơn một năm qua hắn lên tỉnh thành không ít lần, song chưa rảnh về thăm lại trường cũ, lần này cũng tương tự, không có thời gian đủ để tạt qua một chốc.
“Nhìn bộ dạng hậm hực khi rời đi của người cha ngốc ngếch và hai bố con nhà kia, chắc là chờ cậu làm dự án thất bại, lại tới hung hăng dạy cho một trận đây.” Tôn Á Lâm bước lại, dựa bên song cửa, nhìn khuôn mặt banh chặt dưới sắc đêm thâm thúy của Thẩm Hoài, nói: “Đàm Khải Bình không ủng hộ, nhưng cũng không làm gì được cậu. Nếu Đàm Khải Bình được bọn họ ủng hộ, điều cậu đi nơi khác, đến lúc đó cả nơi để kêu oan cậu cũng không có. Nói thực, nhìn tình hình hôm nay, tôi thực sự rất bận tâm…”
“Cha cô mới là đứa đần ấy.” Thẩm Hoài cười mắng Tôn Á Lâm một câu, nhịn không nổi nhếch mép tự giễu. Chỗ dựa lớn nhất khiến hắn không sợ Đàm Khải Bình động đến mình là thân phận con cháu Tống gia, nhưng nếu cha hắn cảm thấy ngứa mắt, phiền lòng, nói không chừng sẽ điều hắn sang nơi khác, đến lúc đó thì khổ to.
Thẩm Hoài nghĩ mông lung, nói: “Tình hình không hỏng thế kia đâu, dù Đàm Khải Bình và cha tôi có cáu thẹn thành giận, tâm sinh bất mãn, nhưng chắc sau khi chúng ta làm hư dự án mới tính sổ, chúng ta cứ việc ta ta làm, thành công rồi, khác gì tát thẳng lên mặt bọn họ… Cô cảm thấy thế có kích thích không?”
“Cậu muốn dùng thời gian một năm làm xong dự án, trừ 100 triệu miễn cưỡng lắm mới góp ra được, 500 triệu còn thiếu thì đào đâu ra? Diêu Vinh Hoa không phải không giúp, nhưng cùng làm là thêm 100 triệu nữa thôi. Thế đã là cực hạn của ông ta rồi!” Tôn Á Lâm nói.
“Bối Thủy nhất chiến a!” Thẩm Hoài nói: “Tôi định cứ kiến thiết hạng mục trước, vừa kiến thiết vừa trù tiền, như thế cũng tăng thêm chút lòng tin cho phía ngân hàng, chỉ dùng mồm mép suông thôi là không được; nửa năm tiếp theo, cô phải vất vả nhiều….”
Tôn Á Lâm buông buông tay, lâu nay nàng sống ở hải ngoại, quen với sự công nghiệp hóa ở các nước Tây Âu. Hai năm nay mới về nước, đối với tốc độ kiến thiết hạng mục của đại lục cũng trố mắt cứng lưỡi.
Rất nhiều văn bản pháp luật của đại lục còn chưa hoàn chỉnh, có một số lớn công trình vừa thiết kế, vừa xin thông qua, vừa xây dựng, gọi là công trình “tam biên”. Cộng thêm trước mắt tài sản đất đai là của toàn dân, tức là của không ai cả, muốn giải tỏa mà có đầy đủ quyết tâm thì cũng dễ dàng, yêu cầu thẩm định với dự án lại không nghiêm ngặt, tốc độ kiến thiết nhanh vượt hẳn ra ngoài tưởng tượng.
Một dây chuyền luyện thép công suất cao đến 30 vạn tấn/năm, dù là nhập khẩu thì với những quốc gia có yêu cầu nghiêm ngặt, từ bắt tay đến hoàn thành, mất hai đến ba năm đã được tính là nhanh. Chỉ với bối cảnh đại lục hiện thời mới có khả năng hoàn thành tất cả sự tình trong vòng một năm.
Đương nhiên, với quy mô lớn mà chạy tốc độ tên lửa như vậy, muốn tránh xảy ra vấn đề, yêu cầu dành cho tập thể kiến thiết và vận hành là rất cao.
Làm kẻ đầu tư, tất nhiên sẽ thích dự án hoàn thành sớm, đối với bọn hắn, càng sớm làm xong đồng nghĩa với càng có thể thích ứng với sự biến hóa của thị trường, thời gian đến giai đoạn thu lãi cũng được rút ngắn.
Tôn Á Lâm nói: “Diêu Vinh Hoa có nói qua với tôi, rằng tôi không thích hợp với công tác trong ngân hàng thương nghiệp nữa. Cậu nói xem tôi bị sao quả tạ nào chiếu, quản lý đầu tư tài chính không làm, lại chạy tới đây thành chân sai vặt cho cậu?” Công ty đầu tư ở nước ngoài của Tôn Á Lâm có liên đới quá sâu với Mai thép, quy mô đầu tư cũng càng lúc càng lớn, bây giờ ngân hàng thương nghiệp lại cho Mai thép vay một khoản lớn, vì tránh miễn dây dưa lợi ích, Tôn Á Lâm tất phải từ chức trong ban quản lý ngân hàng mới được.
“Cô cứ kêu oan!” Thẩm Hoài không đáng nói: “Hiện thời ảnh hưởng của Mai thép còn chưa đủ lớn nên kiếm tiền đầu tư mới khốn khó; nhưng cô thử nhân đôi giá trị số cổ phần Mai thép đang nắm bán cho Tống Hồng Quân, xem anh ta có mua không?”
Các chỉ tiêu của dây chuyền lò điện số 1 Mai thép đã đi vào ổn định, chỉ cần thị trường không biến động mạnh, mức tăng trưởng tư bản đã lên tới con số 100%, có cho vay nặng lãi cũng không kiếm được lời dày thế này… Tôn Á Lâm có kêu khổ bằng trời Thẩm Hoài cũng mặc kệ.
“Không biết, hôm nay cậu đã đồng ý điều kiện của tôi, không được chơi xấu đâu đấy.” Tôn Á Lâm nũng nịu: “Vì giúp cậu, giờ Tạ Chỉ chắc đang hận tôi vào xương. Sớm biết hôm nay phiền hà như vậy, hồi đó nên giương mắt nhìn nàng ta cầm gậy phế cậu đi mới phải…”
Nghe Tôn Á Lâm bắt đầu lôi chuyện xưa ra yêu hiệp, Thẩm Hoài vội cầm ly trà lên, nửa chạy nửa trốn lủi lên phòng trên tầng ba.
Mặc dù Thẩm Hoài đã phân phó Thiệu Chinh và Trương Thác sớm nghỉ ngơi, chẳng qua hai người vẫn ngồi tán gẫu trong phòng, làm sao lãnh đạo mà đi nghỉ mà mình đã chui lên giường trước được?
Nghe Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm mỗi người một ngã, Trương Thác đứng dậy vươn vai, cười nói với Thiệu Chinh: “Hôm nay tôi mới biết người không thể mạo tướng a, hồi trước ở Đông Hoa, Thẩm khu trưởng đúng là quá đê điệu.”
Thiệu Chinh cười cười, vỗ vai Trương Thác nói: “Dặn nhân viên công tác giữ mồm giữ miệng chút, Thẩm khu trưởng không vui khi người ngoài biết chuyện riêng của mình đâu…”
“Cái này cậu cứ yên tâm, công tác bảo mật tôi sẽ chú ý thường xuyên.”
Trong khi Thẩm Hoài còn đang đau đầu vì đủ loại quan hệ lợi hại vướng víu hiện thời, thì trong lòng Trương Thác lại chỉ có hâm mộ không thôi.
Giám đốc chi nhánh ngân hàng thương nghiệp và ngân hàng TQ, tính theo cấp bậc hành chính đều ngang với chính ti (cục), cộng với thư ký cho bí thư tỉnh ủy, người mà bí thư địa thị tuyến dưới cũng phải lấy lòng, hôm nay lại tụ tập ở chỗ này… Chỉ nghĩ đến thôi Trương Thác đã hưng phấn đến trằn trọc cả đêm.