Lúc xe qua đầu hẻm phố cổ, Hùng Văn Bân vừa vặn bước chân ra khỏi quán, đám tài xế đứng đợi ngoài hẻm vội đánh xe lại.
Không quản Thẩm Hoài có muốn hay không, trên đầu hắn còn treo cái danh phó trưởng ban trù bị công tác, Mai thép cũng chiếm 15% trong hạng mục lần này. Giờ như đã chạm mặt, hắn không thể làm như không thấy, bèn để Thiệu Chinh dừng lại, quẹo vào trong.
Thẩm Hoài xuống xe bắt tay với đám người Trường Sơn Tín Phu, mặt mang vẻ áy náy nói: “Tôi có công cán mới về Mai Khê hôm qua, còn không rảnh tham gia đàm phán lần này; Tối nay lại bận lên lớp bồi huấn cho công nhân viên, tiếp đãi Trường Sơn tiên sinh không chu toàn, mong kiến lượng.”
Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không đem chuyện Mai thép nhập hai dây chuyền từ Xiyoumingsi cho Trường Sơn Tín Phu nghe, mà đám Chu Minh cũng bận tâm chuyện Mai thép bắt tay vào dự án mới sẽ khiến phía Fuji có chỗ lo lắng, đến nỗi ảnh hưởng đến tiến trình đàm phán, nên không hề nhắc đến chuyện này dù chỉ nửa lời.
Thế nên lúc này vì dự án mới này mà Mai thép banh chặt dây thần kinh, các ban ngành tương quan của thị ủy đều đại thể biết Mai thép sắp nhập về hai dây chuyền mới, đám đại biểu của Fuji dù có cơ hội tiến vào Mai thép tham quan khảo sát nhưng thủy chung đều bị che đậy không biết gì cả.
Vòng đàm phán thứ hai đã bắt đầu được một thời gian nhưng Thẩm Hoài một mực không xuất hiện, Trường Sơn Tín Phu mong không được không cùng tiếp xúc với Thẩm Hoài, song tuy đại diện phía Nhật do hắn dẫn đầu, những những người khác tịnh sẽ không bị hắn dắt mũi mà đi.
Đại biểu tham gia đàm phán của phía Nhật đều là người trong ngành, còn có một bộ phận là chuyên viên kỹ thuật được bổ sung vào để đàm phán chi tiết hơn. Trong qua trình tham quan thực tế sản xuất ở Mai thép và thị thép, đa phần bọn họ đều hy vọng nhân viên quản lý và kỹ thuật trong dự án mới sẽ do Mai thép cung ứng.
Vì để dễ ăn nói với người phe mình, Trường Sơn Tín Phu cũng cần phải bảo trì tiếp xúc cùng Thẩm Hoài, để tiện tranh thủ càng nhiều lợi ích cho công ty hùn vốn từ phía Mai thép.
Nghe lời khách khí nhìn qua có vẻ thân thiết, thực tế lại cự người ngàn dặm của Thẩm Hoài, khóe mồm Trường Sơn Tín Phu khẽ co rút, nói: “Dĩ vãng tôi vẫn khốn hoặc vì sao Thẩm quân có thể lãnh đạo xí nghiệp lớn thế này, hôm nay nghe được chuyện của cậu, nghi hoặc mới có được chút lời giải, đối với hợp tác lần này tôi rất là mong đợi.”
Thẩm Hoài cười cười, Trường Sơn Tín Phu mong đợi hợp tác ngày sau, nhưng hắn đã đánh chắc chủ ý, không nhúng tay vào dự án hùn vốn rồi.
Trước mắt phải dốc toàn lực vào hạng mục hai dây chuyền mới từ Anh quốc về, thực không có tinh lực đi quản quá nhiều, chỉ nở nụ cười nhè nhẹ, chuyển sang hàn huyên với Hùng Văn Bân, Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn, xin lỗi về chuyện tối nay không đến dự tiệc được.
Thẩm Hoài lại nhìn đồng hồ, nói với Chu Minh: “Giờ cũng tối rồi, thế này đi, đêm nay cậu về viết một phần báo cáo về tiến trình đàm phán đợt này, ngày mai đưa đến phòng làm việc cho tôi.”
“Được, ngày mai tôi chỉnh lý xong sẽ đưa cho cậu.” Dù trong lòng Chu Minh có ngàn vạn lần không muốn cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ trước lời phân phó của Thẩm Hoài, lúc này hắn chỉ được tính là đại biểu đàm phán do Mai thép cử ra thôi.
Có hai đại biểu phía Nhật có lẽ là bởi uống say rồi, bước chân lảo đảo ra khỏi quán, Hà Nguyệt Liên phải chạy ra dìu đỡ, thấy Thẩm Hoài đứng ngoài hẻm nói chuyện với đám Hùng Văn Bân, cả người hơi sững, nhưng không có gan quay đầu bỏ vào nhà ngay trước mặt Thẩm Hoài, cắn răng chạy lại, chào hỏi: “Đã lâu không được gặp Thẩm bí thư rồi, lúc nào có rảnh, Thẩm bí thư nhớ tới chỉ đạo công tác cho quán nhỏ của tôi a!”
Thẩm Hoài chỉ biết Mai Viên tửu quán này được mở trong đoạn thời gian mình rời Mai Khê, mới kinh doanh chưa được nửa tháng, tình hình cụ thể thế nào hắn không rõ ràng, cũng không quá quan tâm.
Thẩm Hoài không để ý đến lời hỏi thăm nịnh nọt của Hà Nguyệt Liên, mà quay sang giới thiệu với Hùng Văn Bân, Phan Thạch Hoa: “Giám đốc Hà là thương nhân có tiếng ở Mai Khê chúng tôi, hồi trước nhận thầu trạm tiếp đãi của thị trấn, hiện tại không chỉ nhận thầu cửa hàng bách hóa, bên này còn mở cả nhà hàng ẩm thực nữa. Về sau còn phải nhờ vả Hùng chánh văn phòng, Phan bí thư nâng đỡ thương nghiệp bên này nhiều…”
Hùng Văn Bân biết bí thư tiền nhiệm ở Mai Khê trước Thẩm Hoài là Đỗ Kiến, cũng biết Đỗ Kiến là kẻ tham sắc tham lợi, nếu không phải dây dưa với Đỗ Kiến, thực khó tưởng tượng người đàn bà xinh đẹp đầy phong vận này có thể dễ dàng nhận thầu trạm tiếp đãi từ tay họ Đỗ… nghe Thẩm Hoài nói vậy, Hùng Văn Bân cảnh giác nhìn Hà Nguyệt Liên một cái, song biểu thị không hề dị dạng, chỉ hơi gật đầu nói rằng: “Trường Sơn tiên sinh khen thức ăn và thái độ phục vụ của nhà hàng không dứt miệng, Mai Khê có thể có càng nhiều thương gia thế này, bia miệng sẽ càng lúc càng tốt…”
Thẩm Hoài cũng muốn về Văn Uyển sơn, liền cùng Hùng Văn Bân, Trường Sơn Tín Phu chia ra, ai về nhà nấy.
Giờ Thẩm Hoài mới chú ý đến tài xế cho Chu Minh chính là đứa tự nhận là thân phận kỹ sư đại học không chịu làm chân chạy cho mình trước kia, Quách Thành Phong… Dưới đáy mắt Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài cũng không muốn quá làm khó Chu Minh. Nếu Chu Minh muốn móc người từ Mai thép, chỉ cần kẻ đó nguyện ý từ chức, Thẩm Hoài nhất định sẽ để ban nhân sự thả người, không chút làm khó.
Cho dù Mai thép phát triển rất nhanh, dự án nối tiếp dự án phải bắt tay vào làm, cũng tạo ra không gian phát triển càng rộng rãi, càng đào móc được tiềm lực cho công nhân viên, nhưng bao gồm Quách Thành Phong, tổng cộng có 6 kỹ sư vừa tốt nghiệp đại học và 7 nhân viên quản lý kỹ thuật cơ sở bị chức vụ mà Chu Minh hứa hẹn trong công ty hùn vốn dụ hoặc, tuyển chọn từ chức rời Mai thép, tạm thời tiến vào làm việc trong tiểu ban trù bị hạng mục.
Đây gọi là ai có chí người đó, đạo bất đồng bất tương vi mưu, đương sơ Mai thép đào móc nhân tài trong thị thép cũng nhờ lấy cái cớ nhân tài lưu động, tự nhiên sẽ không tìm mọi cách trở ngại những người này chảy ra khỏi Mai thép.
Móc được 13 người từ Mai thép, cộng với lực lượng tinh cán vốn đã không nhiều từ thị thép phái ra, rốt cuộc cũng giúp Chu Minh chống đỡ được cục diện.
Thiệu Chinh chú ý thấy Thẩm Hoài mải quan sát Chu Minh, mới cười nói: “Mấy ngày cậu không ở Mai Khê, có vẻ như Chu trấn trưởng và Hà Nguyệt Liên đi lại với nhau rất thân thiết…”
“Vậy ư?” Thẩm Hoài quay đầu nhìn một cái, thấy Hà Nguyệt Liên còn đứng dưới bậc thềm cung tiễn bọn hắn rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói với Thiệu Chinh: “Quan hệ nam nữ mà, không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông, Đỗ Kiến và Phan Thạch Quý không áp được Hà Nguyệt Liên, không biết Chu Minh có phần năng lực này không.”
Thiệu Chinh ha ha cười lớn, chuyện xưa ở Mai Khê này anh ta biết rất nhiều, đương nhiên cũng hiểu ý tứ trong lời Thẩm Hoài.
Lúc Thẩm Hoài xuất hiện, Vương Cương không dám lộ đầu, thấy mấy chiếc xe hơi lần lượt rời đi hắn mới chạy ra. Đối với chuyện đám Phan Thạch Hoa, Chu Minh ngấp nghé “có ý” với mẹ mình hắn rất là bất mãn, nhưng thấy mẹ còn ngơ ngẩn nhìn hướng xe Thẩm Hoài rời đi, hỏi: “Thẩm lão hổ đi rồi?”
“Thẩm lão hổ? Mẹ thấy không qua bao lâu hắn sẽ thành Thẩm nhuyễn trùng?” Hà Nguyệt Liên hừ lạnh một tiếng, tuy nàng không dám đương mặt trêu chọc phong mang Thẩm Hoài, nhưng tâm lý vẫn nhớ mãi không quên chuyện mình bị bức bách buông bỏ quyền nhận thầu nhà khách một năm trước.
Không quản mẹ hắn nói thế nào, thủy chung trong lòng Vương Cương vẫn còn sợ Thẩm Hoài, thậm chí không dám chạy ra đụng mặt họ Thẩm.
Hà Nguyệt Liên nhìn không quen vẻ rụt rè sợ hãi của con trai, gió bên ngoài này lại lạnh, liền quay lưng đi vào nhà hàng, đốc thúc nhân viên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa.
Hà Nguyệt Liên gọi con trai ở lại trông coi nhà hàng, phần mình lái xe về lại thành phố.
Trong nội thành nàng còn một căn hộ nữa, nhưng lúc này trực tiếp về nhà đi ngủ thì hẵng còn sớm, nhẩm tính lại lợi nhuận mà bàn tiệc hôm nay đem lại, đủ để duy trì nhà hàng hoạt động thêm một vòng, không thể không cảm khái lợi lộc do nhà hàng cao cấp đem lại, đối với tiền mà một năm qua Trần Đan vét đến tay nhờ nhà hàng Chử Cốc lại càng thêm đố kỵ.
Xe Hà Nguyệt Liên chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy xe Chu Minh tiễn Trường Sơn Tín Phu ở mặt trước, nàng mới thả chậm tốc độ đi ngay mặt sau.
Thấy Chu Minh chia tay nhạc phụ ở ngã ba, Hà Nguyệt Liên mới lấy điện thoại ra gọi cho hắn, nói: “Tối nay Chu tổng có rảnh hay không? Cứ nghĩ đến Chu tổng nhiệt tình giới thiệu sinh ý cho tôi, trong tâm cảm kích không thôi, định tìm Chu tổng biểu đạt một phen tạ ý, không biết Chu tổng có cho tôi cơ hội này không?”
Nghe giọng nói chuyện nhu uyển của Hà Nguyệt Liên, Chu Minh hơi ngất ngây, mới đầu hắn còn tưởng nhạc phụ có lời gì muốn nói với mình, ai ngờ từ đầu đến đuôi Hùng Văn Bân đều bảo trì trầm mặc, trong lòng hắn bị nén đến hoảng, cũng không muốn về nhà sớm thế này, bèn để Quách Thành Phong thả mình trước ngõ, đứng trong gió rét đợi Hà Nguyệt Liên đến đón.
Xe Hà Nguyệt Liên theo sau mà tới, Chu Minh kéo áo gió lên, trước khi lên xe còn cẩn thận nhìn quanh, sợ có người bắt gặp.
Tuy nói chỉ tìm chỗ nào đó uống rượu, nhưng cô nam quả nữ ở chung, cho dù chỉ là uống rượu tán gẫu cũng có gì đó ái muội, trong lòng Chu Minh đong đưa không thôi.
Vốn Chu Minh đã có năm sáu phần túy ý, lên xe nhìn khuôn mặt đẹp của Hà Nguyệt Liên càng cảm thấy mỹ diễm, cười nói: “Trường Sơn Tín Phu tiên sinh cũng khen thức ăn trong Mai viên không dứt miệng, còn khen phục vụ viên của nhà hàng khôn khéo xinh đẹp, nói lần sau uống rượu nhất định sẽ tới Mai viên, sao giám đốc Hà lại chỉ cảm tạ mình tôi?”
« Chu tổng trách tôi không thành tâm sao? » Hà Nguyệt Liên mị nhãn như tơ, quay đầu nhìn lại, nũng nịu: « Hay là trách tôi chỉ là mời Chu tổng một bữa rượu, thành ý không đủ? »
“…” Chu Minh nhếch miệng cười nhẹ, tuy hắn và Tô Khải Văn không thiếu xem lướt qua những chỗ phong nguyệt, nhưng trước mặt Hà Nguyệt Liên vẫn có vẻ vụng về, không biết ứng phó với người đàn bà phong tình vạn chủng này.
“Nói thực a…” Hà Nguyệt Liên khẽ than nhẹ: “Tôi một mực mù dày vò trong mảnh đất Mai Khê này, không có ra ngoài nhìn thế diện, nhưng con người tôi làm việc lại thích mạo hiểm, thích liều một cuộc: thắng thì công lợi đều được, thua cùng lắm là làm lại từ đầu. Hiện tại toàn gia sản của tôi đều áp lên Mai viên, chẳng qua, trong lòng vẫn một mực lo lắng, không biết tương lai sẽ ra sao. Tôi thấy kiến thức và ánh mắt của Chu tổng khi bàn thương vụ đều có thể khiến đám khách Nhật Bản dồn dập xưng tán, liền muốn làm bạn bè với Chu tổng, về sau có chuyện gì khó ra quyết định cũng có thể tìm Chu tổng thỉnh giáo… Chu tổng không hiềm tôi nghĩ thế này quá thực tế chứ?”
“…” Chu Minh ha ha cười lớn, tuy hắn thấy Hà Nguyệt Liên vị đạo đủ mười, nhưng cũng sợ nàng là người đàn bà khó áp trong lòng bàn tay, nên không dám dễ dàng triêm nhiễm, nhưng giờ nghe nói thế này, tâm lý nhẹ thở ra, nói: “Giám đốc Hà nói chuyện quá khách khí rồi, so với người vật lộn trên thương trường như cô, kinh nghiệm và ánh mắt của tôi có tính là gì, người phải thỉnh giáo là tôi mới đúng…”