Giữa ngón tay Lương Tiểu Lâm còn kẹp nửa điếu thuốc, hắn phụ trách công tác kinh tế nhiều năm, hiện tại lại phân quản kế ủy thành phố, tuy năng lực không mạnh gì cho cam, nhưng nhiều ít cũng biết một chút, không giống kẻ không có quá nhiều kinh nghiệm công tác thực tế như Tô Khải Văn.
Bỏ qua khoản vay của ngân hàng, xưởng cơ khí thiếu nợ khoảng 10 triệu từ các xí nghiệp bên ngoài, trong các xí nghiệp quốc doanh, số nợ này không tính nhiều nhặn gì.
Nợ 10 triệu, phân thành 24 kỳ, mỗi kỳ chỉ khoảng 400 ngàn.
Mai thép chịu bỏ tiền, mua lại trái vụ ba kỳ đầu chuyển thành trái quyền của Mai thép với xưởng, thực tế chỉ xài phí 1 triệu 2 tiền mặt… Trọn cả kế hoạch trả nợ liền in sâu bóng dáng Mai thép, làm thế tất nhiên có thể giành được sự tín nhiệm của đám chủ nợ, nhưng Mai thép chỉ bỏ hơn một triệu mà đã có quyền ảnh hưởng không nhỏ đến quyết sách của xưởng.
Cũng tức là, nếu trọn cả kế hoạch trả nợ xảy ra vấn đề, đứt gánh giữa đường, Mai thép chỉ bị hãm hơn một triệu tiền vốn trong đó, không cần phải gánh bất cứ trách nhiệm gì thêm đối với trái vụ của xưởng cơ khí cả.
Nhưng điều kiện Thẩm Hoài đặt ra cũng rất rõ ràng, chính là “phương án cải thiện hoạt động sản xuất kinh doanh” phải được Mai thép thông qua, hoặc giả nói đồng ý cho Mai thép nhúng tay vào sự vụ kinh doanh của xưởng.
Xưởng cơ khí là xí nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố, về mặt nghiệp vụ thì thuộc quyền quản lý của ban kế ủy, bổ nhiệm lãnh đạo xưởng trưởng như Triệu Ích Thành thậm chí còn phải thông qua ban tổ chức thị ủy.
Sau khi đến Hoài Hải, Điền Gia Canh bắt tay vào công tác cải chế doanh nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể. Thành phố Đông Hoa cũng đem một nhóm xưởng quốc doanh trong đó có thị thép, xưởng cơ khí ra tiến hành cải chế thí điểm.
Mồm Thẩm Hoài nói là muốn nhúng tay vào phương án cải thiện hoạt động sản xuất kinh doanh, đến cùng là muốn nhúng tay vào tiến trình cải chế của xưởng… Đây vốn là công tác do kế ủy trực tiếp phụ trách, do Lương Tiểu Lâm phân quản… Đổi lại người khác, Lương Tiểu Lâm sớm đã biến sắc mặt, chỉ đáng tiếc người hắn phải đối mặt không ai khác mà là kẻ xưa nay có tiếng ngạo mạn, khí thế lăng người ở Đông Hoa – Thẩm Hoài.
Lời Thẩm Hoài đã nói rất rõ ràng, nếu Lương Tiểu Lâm không tiếp thu, hắn liền vỗ mông đít rời đi, coi như hôm nay chưa từng đến đây.
Nhìn Hùng Văn Bân xoay xoay hộp thuốc, Thẩm Hoài vươn tay cầm lại, cười nói: “Từ khi đến Đông Hoa dần hút Kim Diệp quen rồi, Trung Hoa hay Hùng Miêu giờ chẳng có cảm giác gì cả…”
“Đó là cậu nghiện thuốc nặng.” Hùng Văn Bân cười, đưa hộp diêm sang cho hắn.
Thẩm Hoài châm thuốc, lại đưa thuốc và lửa cho Tô Khải Văn, nói: “Cậu cũng làm một điếu?”
Tô Khải Văn hận không vứt thẳng cả thuốc cả diêm lên mặt Thẩm Hoài, hồi trưa hắn còn lòng tin đủ mười qua đây chỉ đạo xử lý vấn đề trái vụ; mà đến giờ phút này, căn bản đã bị đẩy ra ngoài rìa rồi, nhìn tròng mắt Lương Tiểu Lâm xoay xoay, đầy vẻ chần chừ, lại vẫn không có ý thương lượng với mình một cái…
Thẩm Hoài ngoài mặt là khách khí mời thuốc, lại làm sao không phải có ý nhắc nhở hắn, mày còn chưa đủ tư cách tham gia trường du hí này.
Lương Tiểu Lâm do dự một cái, hắn không thể để Thẩm Hoài bỏ đi, lại nhìn sang đám người của xưởng cơ khí, hỏi Triệu Ích Thành: “Mấy người các cậu cảm thấy phương án Thẩm khu trưởng đưa ra thế nào?”
Triệu Ích Thành có thể cảm nhận được không khí căng như dây đàn trong phòng.
Những năm nay nguyên khí xưởng cơ khí bị rút dần, cả tiền lương cho công nhân đều không phát đủ, hôm nay còn bị hết Tô Khải Văn, Mã Tam, rồi Lương Tiểu Lâm mắng đến chết đi sống lại, hắn không dám hó hé nửa lời… Cái gọi là xưởng quốc doanh rốt cuộc chỉ còn lại là thân phận rỗng tuếch này thôi… Hồi trưa hắn cứng miệng với Tô Khải Văn, nói có triệt chức hắn cũng vô ích, đó không phải thuần túy là giở trò vô lại, mà đúng là không nhìn thấy quá nhiều hy vọng từ tương lai mới chơi bài cùn.
Triệu Ích Thành nhíu mày, nghĩ một lát mới hỏi Thẩm Hoài:
“Ý tứ trong lời Thẩm khu trưởng thì tôi hiểu, nhưng nói đến thay đổi cụ thể, tôi muốn hỏi, rốt cuộc xưởng cơ khí phải thay đổi theo phương diện nào, thay đổi ra làm sao mới có thể khiến các chủ nợ có lòng tin vào chúng ta?”
“Trình độ của tôi chỉ có thể nói qua đại khái thôi.” Thẩm Hoài thấy Triệu Ích Thành đã hỏi đến điểm căn bản, rít một hơi thuốc, cười nói: “Hứa hẹn rỗng tuếch là không đổi được sự tín niệm, nhất định phải có hành động thực tế, chính là định kỳ trả đi một phần trái vụ. Để không ảnh hưởng đến hoạt động sản xuất của xưởng, trọn cả chu kỳ trả nợ sẽ tương đối dài; muốn khiến cho các chủ nợ duy trì được lòng tin, phương thức tốt nhất là tích cực dẫn dắt chủ nợ tham dự vào quá trình cải thiện kinh doanh của xí nghiệp, tích cực nghe ý kiến từ bọn họ. Số chủ nợ quá nhiều thì có thể để bọn họ tuyển ra ba đến năm đại diện. Chỉ cần thị ủy và xưởng cơ khí có đủ thành ý, tôi nghĩ giành được tín nhiệm sẽ không quá khó. Ngoài ra, nếu kiến lập được uy tín với những chủ nợ có nghiệp vụ vãng lai với xưởng, sẽ càng khiến xưởng nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh, chỗ tốt lớn đến đâu chắc tôi không cần nói nữa rồi. Về phần thay đổi cụ thể ra làm sao, Lương thị trưởng, Hùng bí thư trưởng ở đây đều là chuyên gia kinh tế cả; Triệu xưởng trưởng, anh nên hướng bọn họ thỉnh giáo mới đúng…”
Tuy đại lục còn chưa có pháp quy hay tiền lệ liên quan đến xí nghiệp phá sản hay chủ nợ tố doanh nghiệp ra tòa, nhưng những khái niệm tương quan Lương Tiểu Lâm vẫn biết. Bề ngoài Thẩm Hoài không nói gì đến phương án cải chế cụ thể, nhưng trực tiếp đề ra muốn liên hợp chủ nợ lại, để họ tham gia cải chế xí nghiệp, giám đốc hoạt động kinh doanh, bản thân nó đã là một điều mang tính đột phá với chế độ kinh tế hiện thời.
Nếu Mai thép chỉ cầm hơn 1 triệu trái quyền của xưởng cơ khí mà đã muốn làm chủ đạo trong tiến trình cải chế, nhiều ít có chút bức người trong đó, về tình về lý đều nói không thông; Nhưng nếu Mai thép làm đại diện cho tất cả chủ nợ, đứng ra chủ đạo quá trình cải chế, nhúng tay vào hoạt động kinh doanh của xưởng, về tình hay về lý đều thông.
Lương Tiểu Lâm khẽ nhìn sang Hùng Văn Bân.
Trong lòng Hùng Văn Bân khẽ than nhẹ, Thẩm Hoài không hề yêu cầu nhập cổ phần hay trực tiếp thôn tính xưởng, có thể là bởi dự án mới cũng hút của hắn không ít tiền, nhưng rất hiển nhiên, nếu dưới sự chủ đạo của Thẩm Hoài mà tiến trình cải chế của xưởng cơ khí, hoặc giả làm theo mô hình cải chế của Mai thép rồi giành được thành công, Thẩm Hoài không chỉ đạt được thanh vọng cực cao trong các xí nghiệp vừa và nhỏ của đám chủ nợ, mà hắn còn có sức ảnh hưởng trực tiếp đến xưởng cơ khí, thậm chí có khả năng khuếch tán đến những đơn vị quốc doanh trực thuộc thành phố khác.
Lương Tiểu Lâm thầm nghĩ, rốt cuộc Thẩm Hoài còn tính là một cán bộ trong vòng tròn của mình, tuy khí thế bức người chút, nhưng trước mắt cũng không có phương án nào khả thi đủ để thỏa mãn đám chủ nợ phòng bên kia, mà cứ đẩy tới đẩy lui thế này càng không phải ý tưởng gì hay ho, sẽ chỉ khiến kẻ làm thường vụ phó thị trưởng như hắn mất mát uy tín, bèn hỏi Hùng Văn Bân: “Hay là chúng ta chia nhau gọi điện cho Cao thị trưởng, Đàm bí thư, báo cáo tình hình ở đây xem?”
Hùng Văn Bân không bận tâm phía Cao Thiên Hà, họ Cao còn mong không được sơm sớm quăng cái của nợ này đi cho nhẹ người nữa là, hắn chỉ sợ Đàm Khải Bình chưa chắc đã gật đầu đồng ý.
“Được rồi, để tôi gọi điện báo cáo cho Đàm bí thư.” Hùng Văn Bân vừa nói vừa cầm điện thoại đi ra cửa.
Không quản nói thế nào, hắn không khả năng để Thẩm Hoài nhìn ra bất cứ phản ứng gì của Đàm Khải Bình thông qua cuộc đàm thoại này.
Đi đến góc hành lang, Hùng Văn Bân mới gọi điện, báo lại phương án giải quyết mà Thẩm Hoài đưa ra.
Bên kia đầu dây Đàm Khải Bình trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới nói bằng giọng hơi khàn khàn: “Nếu thời gian qua công tác ở Mai thép đã xuất sắc như thế, các xí nghiệp quốc doanh trong thành phố muốn tiến hành cải chế, đúng là nên thử học tập theo kinh nghiệm bên đó, đây là điều hiển nhiên. Nếu thành công, có thể tiến một bước nhân rộng; cậu cứ đem ý này của tôi truyền đạt lại cho Lương thị trưởng…”
Hùng Văn Bân không biết tâm tình hiện thời của Đàm Khải Bình là gì, cũng không định đoán xem suy nghĩ thực sự trong đầu ông ta; Nhưng nếu toàn bộ sự tình đã bị Tô Khải Văn làm cho bung bét, trước mắt điều cần làm là thu hẹp ảnh hưởng, nắm lại cục diện cái đã.
Bên kia Lương Tiểu Lâm cũng gọi điện cho Cao Thiên Hà. Ý kiến Cao Thiên Hà rất rõ ràng, đó là phải giải quyết vấn đề linh hoạt. Nói trắng ra thì có nghĩa, chủ ý hắn không có, trách nhiệm hắn cũng không gánh.
Hùng Văn Bân đem ý tứ của Đàm Khải Bình nói lại cho Lương Tiểu Lâm nghe.
Quy mô của xưởng cơ khí không lớn, trong các xí nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố chỉ ở tầm trung bình, giá trị sản lượng/năm đạt khoảng 10 triệu. Khăng khăng cái xưởng quốc doanh này phải gánh tổng số nợ, cộng cả nợ ngân hàng lên tới 45 triệu, là gánh nặng không nhỏ cho thành phố.
Làm gánh nặng, quăng cái là xong, để kế ủy hay các chủ nợ chủ đạo cải chế đều không có khác biệt quá lớn, Lương Tiểu Lâm không xin ý kiến Đàm Khải Bình mà trực tiếp vỗ bàn quyết định cũng sẽ không dẫn tới nghị luận quá cường liệt. Dù nói thế nào thì Mai thép rốt cuộc còn chịu sự quản lý của chính phủ thị trấn Mai Khê.
Còn về phần Đàm Khải Bình hoặc Tô Khải Văn, hoặc giả bản thân Lương Tiểu Lâm, trong tâm lý có khúc mắc gì với chuyện này không, người ngoài không cách nào biết, cũng sẽ không thắc mắc gì nhiều.
Đám người phụ trách xưởng như Triệu Ích Thành dù không rõ ràng xưởng cơ khí sẽ bị Mai thép dắt mũi cải chế theo phương hướng nào, nhưng nếu đám Lương Tiểu Lâm, Hùng Văn Bân, thậm chí bí thư thị ủy Đàm Khải Bình đứng đằng sau đều tiếp nhận phương án Thẩm Hoài đưa ra, bọn hắn liền không có phần để nói chuyện, chỉ có nước bị động đón nhận số phận của mình.
Đương nhiên, trong lòng bọn hắn không phải không có chỗ an ủi.
Một là đoạn thời gian qua Mai thép quật khởi tấn tốc, khiến bọn họ cũng nhìn ra ở đó có một nhóm người “ làm được việc”. Trong vấn đề cải chế, so sánh giữa tiếp nhận mệnh lệnh của kế ủy thành phố và chỉ đạo của chuyên gia càng chuyên nghiệp; nếu phải lựa chọn, Triệu Ích Thành khuynh hướng theo kẻ sau.
Hai là sau khi Mai thép quật khởi, trọn cả Mai Khê dần hình thành quy mô công nghiệp hóa, xưởng cơ khí dựa sát vào đó, bất luận và phát triển nghiệp vụ, hay là cần các nguồn lực chống đỡ, không nghi ngờ sẽ càng thuận tiện hơn.
Đám đông tụm tại thảo luận sơ qua một cái, cuối cùng đi tới thống nhất, do Lương Tiểu Lâm ra mặt đảm bảo ba điều sơ bộ với các chủ nợ:
Một, xưởng cơ khí chế định kế hoạch trả nợ trong phòng hai năm, chia làm tổng cộng 24 đợt, trả dần theo từng đợt.
Hai, ba đợt đầu sẽ do Mai thép xuất tiền, chuyển thành trái quyền của Mai thép đối với xưởng cơ khí.
Ba, công tác cải chế và cải thiện hoạt động sản xuất kinh doanh của xưởng cơ khí sẽ học tập kinh nghiệm từ Mai thép, trong thời gian trong kế hoạch trả nợ phải chịu sự tham gia, giám đốc và chỉ đạo của đại diện phía chủ nợ.