Vương Quốc Hoa biết còn hỏi, Chu lão không biết nhưng Tạ Duyệt ở bên biết rõ. Vương Quốc Hoa làm vậy không đơn giản là hỏi cho có mà nhất định mai phục gì đó.
Làm quan không ai không có đầu óc, Tạ Duyệt ho khan một tiếng:
- Tôi ra ngoài một chút.
Y nói xong xoay người đi, không phải là đi báo tin mà tránh ra để Chu lão nói chuyện dễ hơn.
Quả nhin Chu lão thấy Tạ Duyệt đi nên mặt mũi cũng tốt hơn ít.
- Bí thư Tạ này.. ôi, không nói, thực ra mấy năm nay mọi người đều biết trong lòng bí thư Tạ có mọi người. Để tôi nói công an huyện xử lý như thế nào với Bí thư Vương.
Chu lão bắt đầu kể, Vương Quốc Hoa lẳng lặng lắng nghe. Chuyện là như thế nào? Cán bộ và dân phòng thôn lên mỏ hỏi việc này, cũng không có ý gây sự, chỉ đòi lý lẽ. Bây giờ trời đang hạn hán, trước đây có dòng suối nên thôn Chu Kiều không lo nhiều, bây giờ các người làm như vậy thì mọi người sống sao nổi?
Người quản lý mo là Mai Diệu Quốc, thằng này trước đây bị người ăn hiếp, bây giờ phát đạt nên ăn hiếp lại. Y nói chuyện không liên quan tới mỏ, trời hạn, suối mất nước sao lại tìm mỏ? Kết quả cán bộ thôn lên lý luận, nói mấy hôm trước dòng suối vẫn chảy bình thường, các người đặt mìn khai thác mỏ nên mới mất nước. Không phải các người thì bao năm nay suối không ngừng chảy, không phải do các người phá thì ai?
Mai Diệu Quốc bảo người đưa hai người của thôn Chu Kiều ra ngoài. Cậu cán bộ gấp mắng mộ câu làm Mai Diệu Quốc tức giận, cho đàn em đánh người. Trước đó y còn nói có việc thì do mình phụ trách. Người trong thôn sao chịu được, vì thế trai tráng trong thôn kéo tới hết chặn mỏ. Cả hai bên không ai chiếm ưu thế, bị thương mười mấy người.
Mai Diệu Quốc đi báo cảnh sát, công an tới, người chính quyền tới, kết quả xử lý là Khâu Hưng Quốc nói với dân hai bên đều sai, tự về nhà, ai gây rối nữa sẽ bắt.
Người thôn Chu Kiều sao nuốt trôi cục tức này nên mới xuất hiện cảnh đào đường. Thôn Chu Kiều ở gần đường chính nên muốn động tay chân trên đường là rất dễ. Vốn chỉ là muốn phát cơn tức không ngờ lại gặp được Vương Quốc Hoa. Lúc ấy dân chúng cũng chuẩn bị đánh nhau với đám người của mỏ.
- Bí thư Vương, nếu không có ngài thì thôn sợ rằng có người bị thương, không chừng còn có người mất mạng.
Chu lão nói như vậy, Vương Quốc Hoa lại đang thầm tức giận.
Cao Thăng đi xem qua quặng mỏ và mang về tin tức làm người ta rất sợ hãi.
Nếu Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy thì có thể lập tức hạ lệnh làm cho người lên xóa bỏ mỏ than này. Vấn đề là trong tay hắn không có quyền lực tương ứng nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Hắn đang tìm cơ hội để phá giải cục diện.
- Bác yên tâm, tôi nhất định có câu trả lời với người dân thôn Chu Kiều.
- Tôi thay mặt người dân toàn thôn cảm ơn Bí thư Vương. Nói thật chỉ cần có thể sống được qua cơn hạn hán này thì mọi người cũng không gây chuyện. Ai không muốn sống yên bình chứ.
Tạ Duyệt đi tới dẫn theo Khâu Hưng Quốc mặt mày xanh mét đi tới. Vương Quốc Hoa khá chán ghét tên này vì không ngờ lại còn dám bán vợ cho Tôn Đạo Luy để lên chức.
- Bí thư Vương.
Khâu Hưng Quốc đi lên đưa tay tới, Vương Quốc Hoa không thèm để ý mà lạnh lùng nhìn y. Nhìn một lúc đến khi mặt Khâu Hưng Quốc đỏ bừng lên, hắn mới nói:
- Vụ tranh chấp giữa thôn Chu Kiều và mỏ than là do anh xử lý? Anh có biết là bản thân mỏ than kia đã là phi pháp không?
Khâu Hưng Quốc ngẩn ra, Vương Quốc Hoa nói đúng chỗ yếu hại, Khâu Hưng Quốc chuẩn bị bao lời nhưng không biết nói gì phản bác. Cuối cùng y cũng tìm được lý do để đáp lại:
- Về mỏ than đó thật ra đã được huyện gi vào.
Ý của hắn chính là bên trên có lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa quyết tâm phải xử lý tên này một chút nên chỉ cười cười. Nhìn vẻ mặt của Khâu Hưng Quốc, hắn rất chán ghét chỉ muốn giẫm nát mặt đối phương.
- Sao tôi nghe thấy anh lấy lãnh đạo huyện để uy hiếp tôi thì phải. Hình như anh quên tôi cũng là phó bí thư huyện ủy, xếp thứ tư trong các huyện ủy. Tôi có thể giải thích ý của anh là phá vỡ đoàn kết của huyện ủy không?
Chụp mũ xuống, sau đó nhắc đối phương là mình làm gì. Chiêu này của Vương Quốc Hoa đủ độc, người như Khâu Hưng Quốc sợ nhất chính là lãnh đạo cấp trên có cái nhìn với mình.
- Bí thư Vương, ngài đừng hiểu lầm… tôi, tôi không có ý đó.
Khâu Hưng Quốc vội vàng giải thích, Vương Quốc Hoa cắt ngang.
- Được rồi, tôi không muốn nghe anh giải thích. Bây giờ tôi ở thôn Chu Kiều chờ anh xử lý vấn đề này. Tôi có ba ý kiến mời anh cân nhắc thật kỹ. Thứ nhất mỏ than sau núi thôn Chu Kiều có hợp pháp hay không thì tôi không quản, nhưng bọn họ ra tay trước, vì thế tiền chữa trị người bị bệnh của thôn Chu Kiều do mỏ than phụ trách, điểm này anh phải chứng thực. Thứ hai, bỏ ra ít nhất 500 ngàn bồi thường. Anh không nên nói với tôi là không làm được, đương nhiên anh có thể nói nhưng tôi đảm bảo anh sẽ hối hận. Thứ ba, kẻ đánh người phải bị pháp luật xử lý. Chuyện này tôi nếu đã quản thì sẽ quản tới cung. Tôi nếu cảm thấy được ai làm trái thì tuyệt đối không bỏ qua. Được rồi, tôi nói xong, anh có thể đi.
Khâu Hưng Quốc mặt mày nhăn nhó rời đi, Vương Quốc Hoa ở lại thôn Chu Kiều đến trưa. Chu lão mời Vương Quốc Hoa đến nhà dùng cơm, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Được, nhưng tôi nói trước ăn cơm là trả tiền.
Chu lão vội vàng nói:
- Bí thư Vương, ngài đây là tát vào mặt tôi. Thôn tuy không giàu nhưng không có nổi bữa ăn sao? hơn nữa người trong thôn biết bí thư ở lại giải quyết vấn đề, cảm kích còn không kịp. Bữa này không phải mình nhà tôi phụ trách, nhà ai có đồ ngon đều góp lại.
Vương Quốc Hoa nói:
- Chu lão, tôi cũng con nhà nông dân, tôi có thể không biết sao? Đúng là biết nên tôi mới hiểu nông dân khổ. Bác nói xem tôi biết như vậy còn nhẫn tâm ăn không của các vị sao? Không được, bác không phải muốn tôi phậm sai lầm đó chứ?
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm Chu lão không còn gì để nói. Lát sau Chu lão mới thở dài nói:
- Bí thư Vương, gần 50 năm trước lúc tôi còn nhỏ, lúc ấy có cán bộ đến cải cách ruộng đất cũng nói như vậy. Bọn họ cũng nói Đảng viên là phục vụ nhân dân. Từ đó đến nay tôi còn tưởng không thấy cán bộ như vậy nữa.
Vương Quốc Hoa đang định nói thì phía bên ngoài có tiếng thét:
- Cao Thăng, anh ra đây cho tôi.
Nghe tiếng gọi, mặt Cao Thăng đỏ bừng lên như uống rượu giống như máu trong người dồn hết lên mặt.
- Nhất Nguyên muội, em đừng gấp, lát chị sẽ phê bình Cao Thăng, cậu ta không biết tình cảm gì cả.
Ngô Ngôn khuyên một câu, Vương Quốc Hoa nhìn Cao Thăng, đá hắn và nói:
- Đi ra đi, giải quyết xong mới được về.
Cao Thăng cúi đầu chạy ra. Ngoài cửa Vương Nhất Nguyên mặc quân phục chắp tay sau lưng thấy Cao Thăng liền cười hì hì đi lên nói:
- Cao Thăng, anh trốn đi, sao không trốn? Anh cho rằng anh trốn tới đây là tôi không tìm được sao?
Cao Thăng nhìn Ngô Ngôn, Ngô Ngôn biết ý rời đi. Cao Thăng túm tay Vương Nhất Nguyên nói:
- Đi theo tôi.
Vương Nhất Nguyên vung tay ra:
- Không cần kéo, tôi tự biết đi.
Hai người đi sang bên, Cao Thăng nói nhỏ với Vương Nhất Nguyên:
- Cô về đi, chúng ta không có khả năng.
Vương Nhất Nguyên ồ một tiếng:
- Không đúng, có phải là có ai nói gì với anh không? Tôi nói với anh, chuyện giữa chúng ta người khác không xen vào được.
Cao Thăng cúi đầu nói:
- Sao cô phải khổ như vậy? Chẳng nững làm khó tôi, còn làm khó cô. Tôi là con nhà nông dân bình thường, nhưng cô thì sao? Cô có nghĩ cho người nhà mình không?
Vương Nhất Nguyên nhìn chằm chằm òa Cao Thăng, một lúc sau mới lạnh lùng nói:
- Thì ra là vậy.
Dứt câu cô túm tay phải Cao Thăng, Cao Thăng khó hiểu hỏi:
- Cô làm gì?
Vương Nhất Nguyên không đáp há mồm cắn mạnh.
- Cô là chó à.
Cao Thăng nói như vậy nhưng thấy Vương Nhất Nguyên khóc nên hắn im lặng để cho Vương Nhất Nguyên tiếp tục cắn.