Mời mọi người vào trong, Ngô Ngôn định đi thì Vương Quốc Hoa giữ cô lại.
- Ở lại cùng ăn, bạn của tôi sau này hay tới đây, chị làm quen một chút.
Ngô Ngôn chờ chính là câu này của hắn nên cười cười ngồi xuống cầm chén lên uống để lộ vẻ phụ nữ trên bàn không thua kém gì đàn ông. Vương Quốc Hoa không ngại để Ngô Ngôn gia nhập vòng tròn của mình. Hơn nữa ở huyện Phương Lan này bên cạnh hắn không có mấy người đáng tin, đáng dùng, muốn làm gì cũng khó khăn. Ngô Ngôn là một nữ cán bộ nếu không có chỗ dựa thì không khác gì con mồ côi. Bây giờ Vương Quốc Hoa đã tỏ ý chấp nhận, Ngô Ngôn cũng muốn thể hiện một phen.
Ăn tối xong, Ngô Ngôn dẫn mấy cô gái đi xông hơi, mấy người đàn ông ở lại nói chuyện. Không có phụ nữ nên mọi người nói chuyện cũng đỡ e ngại hơn. Tạ Vân Biên không ngờ nói trước:
- Quốc Hoa, Lãnh Hân kia nhìn ông với ánh mắt khá u ám, lạnh lùng.
Lời này tuy nói với Vương Quốc Hoa nhưng thực tế là nói với Du Phi Dương.
Quả nhiên Du Phi Dương đáp lời:
- Lãnh Hân có biệt danh là thù không quá đêm. Không phải là cô ả rộng lượng mà là ả gần như báo thù trong ngày. Ả này được nhà chiều quen rồi, chẳng qua tôi nếu đã chụp mũ cho Quốc Hoa thì ả không dám làm loạn.
Du Phi Dương nói cũng có điểm tự tin. Giám đốc Sở công an đúng là cứng, mạnh, chẳng qua bên phía đối diện là bí thư tỉnh ủy thì giám đốc Lãnh không dám nhe răng ra. Vương Quốc Duy ở bên cười lạnh nói:
- Tôi nghe Tang Viện Viện nói lần trước làm biệt thự mỗi người góp vốn một phần, Lãnh Hân này hay rồi, tham ô tiền phạt của Sở công an, nếu không phải Quốc Hoa ra tay giúp thì ả còn đang lo lắng làm thế nào trả nổi. Bây giờ lại còn muốn gây phiền phức cho Quốc Hoa, đúng là đáng đánh đòn.
Vương Quốc Hoa không muốn dây dưa vấn đề này nên nói sang hệ thống cửa hàng của Tạ Vân Biên. Du Phi Dương quyết định theo quy củ cũ, năm người bỏ năm triệu, Tạ Vân Biên chiếm 60%, mỗi người khác 10%. Vương Quốc Hoa vốn không muốn để người khác tham gia nhưng thấy mọi người đều muốn giúp Tạ Vân Biên nên đồng ý.
Xong việc này, Trương Tiểu Cường mới nghĩ đến xuất đi học, y đưa hai phong bì tới:
- Hai suất nghiên cứu sinh, tháng tư và tháng mười hàng năm sẽ có thông báo đi học mười ngày và thi. Anh em ruột cũng phải sòng phẳng, một suất 200 ngàn.
Du Phi Dương nghe xong liền cười nói:
- Được đó, ông có khi sang ngành bán bằng đi.
Trương Tiểu Cường cười ha hả nói:
- Đây là chuyện Quốc Hoa nhờ, tôi sao dám chậm trễ. Bây giờ cải cách giáo dục nên mới có cơ hội, nếu không tôi cũng không làm được.
Vương Quốc Hoa gọi điện bảo Ngô Ngôn mang hai két bia tới, mấy người vừa uống vừa nói chuyện, không lâu sau mấy cô gái cũng tới tham gia. mọi người uống tới 12h đêm. Vương Quốc Duy không biết có phải là uống rượu nên to gan hay không mà ôm lấy Tang Viện Viện hôn loạn, kết quả bị Tang Viện Viện kéo đi như lợn bị chọc tiết.
Hai vị này đi, Vương Quốc Hoa lảo đảo đứng dậy:
- Không được rồi, tôi phải về.
Kết quả hắn vừa đứng lên đã ngã xuống. Đám người Du Phi Dương cũng không chống đỡ được. Tạ Vân Biên và Trương Tiểu Cường dìu nhau về phòng.
Ba người phụ nữ nhìn Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương, Mẫn Nguyệt lẩm bẩm một tiếng rồi về phòng. Lãnh Hân rất bất ngờ nói với Giang Thúy Thúy:
- Giao Vương Quốc Hoa cho tôi.
Giang Thúy Thúy cười hì hì nhìn Lãnh Hân chứ không nói, Lãnh Hân lạnh lùng nói:
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không làm gì hắn đâu.
Giang Thúy Thúy lắc đầu nói:
- Tôi còn không biết bà sao? Vẫn nhớ việc đó à?
Lãnh Hân lúc này mới nói:
- Cao Lâm bị khai trừ khỏi ngành, đây là ý của Lâm Tĩnh. Tôi phải tìm bát cơm cho Cao Lâm. Tôi thấy Vương Quốc Hoa có năng lực nên muốn hầu hạ để hắn giúp. Bà cũng biết người như Cao Lâm mà làm chính trị nhất định bị người chơi chết.
Giang Thúy Thúy nói:
- Bà tốt nhất đừng có gây phiền phức, nếu không Du Phi Dương không bỏ qua cho bà đâu.
Lãnh Hân cười lạnh một tiếng:
- Bà lo cho mình đi, Du Phi Dương ngủ với người phụ nữ khác mà bà không biết sao?
Giang Thúy Thúy cười nói:
- Không phải là Mẫn Nguyệt sao? Tôi nói với Du Phi Dương, ra ngoài chơi thì được nhưng đừng để có thai hoặc nhiễm bệnh. Mọi người là chị em, tôi không muốn trở mặt thành thù.
Lãnh Hân không nói gì đứng lên nâng Vương Quốc Hoa dậy:
- Nặng như lợn.
Giang Thúy Thúy cười nói:
- Bỏ đi, tôi giúp bà.
Hai người phụ nữ đỡ Vương Quốc Hoa tới phòng Lãnh Hân, Giang Thúy Thúy không nhịn được cười nói:
- Ha ha, bà phải biết chuyện vu oan thì người thiệt luôn là phụ nữ.
- Bà nghĩ tôi mê trai thế à? Tôi tới chỗ Mẫn Nguyệt ngủ.
- Như vậy là tốt nhất, tôi đi trước.
Vừa nói Giang Thúy Thúy đi trở về, Lãnh Hân nhìn Vương Quốc Hoa nằm trên giường, cô rót cho mình cốc trà uống rồi đầy phức tạp nhìn hắn. Lãnh Hân đã thông qua Giang Thúy Thúy để tìm hiểu được nhiều về Vương Quốc Hoa. Đúng là vì biết nên Lãnh Hân mới nói muốn đánh muốn giết, giả bộ như vậy để người ta xem. Về phần ấn tượng đối với Vương Quốc Hoa, Lãnh Hân cảm giác có chút phức tạp. Cô đang thở dài một tiếng định đứng lên thì bịch, bên ngoài có bảy tám nhân viên cảnh sát lao vào.
- Các người làm gì?
Lãnh Hân vừa nhìn thấy là công an nên không sợ. Cô trừng mắt nhìn mấy tên công an đạp cửa xông vào.
- Làm gì ư?
Tên công an cầm đầu nhìn Vương Quốc Hoa nằm trên giường, xác nhận đúng người mới quay đầu lại nói:
- Nhận quần chúng báo tin nơi đây mua bán mại dâm, theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.
- Mua bán mại dâm?
Vương Quốc Hoa cười cười chỉ vào Vương Quốc Hoa nằm trên giường:
- Ai mua, ai bán dâm?
Cảnh sát nói:
- Cái này phải hỏi chính cô, dẫn đi.
Lãnh Hân nhướng mày tức giận quát:
- Tôi xem ai dám.
Đám công an không thèm để ý, hai người trực tiếp túm lấy hai tay Vương Quốc Hoa:
- Đây là ép chúng tôi mạnh tay.
Lãnh Hân vung tay thoát khỏi tay hai người kia.
- Tôi đảm bảo các người nhất định sẽ hối hận. Tôi nhớ kỹ mấy người, nghe rõ đây, bát cơm của mấy người đã mất.
Vừa nói Lãnh Hân đi theo công an ra ngoài, một tên cảnh sát thấy Vương Quốc Hoa nằm trên giường nên xin chỉ thị:
- Sếp, mang đi kiểu gì giờ?
- Cõng về. Lát nữa chỉ cần ả kia khai là đủ.
Động tĩnh trong phòng quá lớn, Giang Thúy Thúy ra ngoài thấy tình hình nên vội vàng cản lại.
- Các người làm gì thế? Lãnh Hân, có chuyện gì vậy?
- Không được cản trở công an, tránh sang bên.
Tên công an cầm đầu sợ có việc nên vội vàng quát Giang Thúy Thúy. Lãnh Hân cười cười với Giang Thúy Thúy, nháy mắt. Giang Thúy Thúy cũng nở nụ cười lui ra sau.
Lãnh Hân theo tới công an huyện, vào phòng thẩm vấn. Hai công an một nam một nữ hung dữ quát:
- Vào đây thì thành thật một chút nếu không cô sẽ gặp họa. Chính sách của Đảng có cần tôi nói không?
- Tôi biết. Khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng.
- Tên?
- Lãnh Hân?
- Tuổi:
- 22.
- Nghề nghiệp:
- Sở văn hóa du lịch tỉnh.
Lãnh Hân rất phối hợp mãi tới khi tên nam cảnh sát cười lạnh nói:
- Cán bộ quốc gia còn kiêm việc này hả? Thời gian mại dâm bao lâu rồi?
- Mẹ mày mới mại dâm.
Lãnh Hân không nhanh không chậm trả lời, cảnh sát nghe xong tức giận đập bàn đứng dậy:
- Thành thật một chút, mạnh miệng là mày ăn đòn.
Lãnh Hân cười cười ngậm miệng không thèm nói, mặc đối phương muốn hỏi gì cũng không nói. Tên nam cảnh sát tức giận định đứng lên đánh nhưng bị nữ cảnh sát chặn lại.
Lúc này tên công an cầm đầu vừa nãy xuất hiện:
- Chưa hỏi xong ư?
- Ả này nữ chết sống không mở miệng, ngoan cố.
Cảnh sát cầm đầu nhỏ giọng nói:
- Mày đầu lợn à, không biết lấy một bản khẩu cung ép ả điểm chỉ là xong sao?
- Xong thì sao sếp?
- Nhốt ả và Vương Quốc Hoa lại, chỉ cần có khẩu cung còn sợ gì?
Bản khẩu cung giả rất nhanh xong. Hai cảnh sát đưa tới trước mặt Lãnh Hân:
- Chỉ có thể coi mày đen, điểm chỉ một cái là được. Có oán thì lát vào phòng giam thì oán Vương Quốc Hoa.
Vốn tưởng Lãnh Hân không phối hợp ai ngờ cô chỉ cười cười điểm chỉ xong.
- Nhớ phải giữ cho kỹ, đừng có làm mất, tôi còn phải lấy về làm kỷ niệm.