Lãnh Hân cùng Diêu Bản Thụ đình chỉ nói chuyện với nhau, Diêu Bản Thụ nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt khá khác. Nguyên nhân là do Lãnh Hân nói một câu:
- Vương Quốc Hoa là bạn học với con bí thư Hứa, giúp con trai bí thư Hứa kiếm mấy trăm triệu ở Mỹ, việc phiền phức lần trước của bố cháu cũng do hắn giải quyết giúp.
Giám đốc Lãnh tham ô tiền phạt, Diêu Bản Thụ có nghe thấy, chuyện này thiếu chút nữa bị người lấy ra công kích. Vương Quốc Hoa có thể giúp mặc kệ là thủ đoạn gì nhưng cũng đủ làm Diêu Bản Thụ ngưỡng mộ, càng đứng nói là giúp Du Phi Dương kiếm được mấy trăm triệu.
Vương Quốc Hoa đang định hút thuốc không ngờ chỉ còn vỏ bao. Hắn tiện thay lấy ở túi bên cạnh ra một bao, mở ra lấy một điếu rồi ném sang cho Diêu Bản Thụ:
- Cục trưởng Diêu, hút thuốc.
Diêu Bản Thụ luống cuống tay chân nhận lấy, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Lúc Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra, Diêu Bản Thụ qua ánh đèn đường đã thấy không đúng. Thuốc loại này y đã thấy ở chỗ Lãnh Kiến Quân. Lúc ấy giám đốc Lãnh rất quý trọng, cho y mỗi điếu và nói là được lãnh đạo ở Bắc Kinh cho. Thuốc mà giám đốc Lãnh cũng không có để hút ư?
Bây giờ Vương Quốc Hoa lấy ra cả bao, tự mình hút có điếu còn ném hết cho mình, đây là khai niệm gì? Diêu Bản Thụ cẩn thận lấy một điếu rồi đưa trả ai ngờ Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Lấy đi đưa cho các đồng chí, có lẽ bận rộn cả đêm không được ngủ. Cục trưởng Diêu, có chuyện cần thương lượng với anh.
Diêu Bản Thụ nói:
- Ngài cứ nói.
Diêu Bản Thụ vô thức dùng từ “ngài” làm mấy người bên cạnh biến sắc. Diêu Bản Thụ ở thị xã Bắc Câu cũng là nhân vật có quyền có thế, bình thường cũng không tôn kính bí thư đảng ủy chính pháp như vậy.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Lát tôi và Phi Dương muốn mời các đồng chí đồng chí ăn một bữa cơm, xin mời cục trưởng Diêu nể mặt.
Nghe nói còn có Du Phi Dương, Diêu Bản Thụ rất vui mừng, cơ hội này nếu không bắt được thì có khác gì thằng ngu? Không nói là ôm chân nhưng tốt xấu có quan hệ vẫn tốt hơn mà. Hơn nữa Vương Quốc Hoa này cũng không đơn giản, không chừng mình nhớ đến chức bí thư đảng ủy nhiều năm sẽ có thể đạt được thông qua quan hệ với đối phương.
- Được, tôi đợi ngài phân phó.
Diêu Bản Thụ càng thêm cung kính, người không hơi cúi xuống. Đường đường cục trưởng Cục công an thị xã lại như vậy trước mặt một cán bộ cấp phó huyện đúng là làm người ta phải há hốc mồm.
- Không có gì, anh đi làm việc đi, tôi và Lãnh Hân tìm chỗ nào ngồi chờ một chút là được rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Lãnh Hân không ngờ bị cô trừng mắt nhìn. Không phải Lãnh Hân mất hứng mà là nhớ tới chuyện hắn có bạn gái nên thấy ghen.
Diêu Bản Thụ suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi, tôi cho người đưa hai vị đến khách sạn nghỉ ngơi. Đúng, bí thư Lâm cũng bị kinh động, việc này đúng là lớn…
Diêu Bản Thụ lơ đãng nói một câu này làm Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Như vậy à, cho tôi mượn máy một chút.
Diêu Bản Thụ lập tức đưa tới, Vương Quốc Hoa gọi cho Du Phi Dương:
- Phi Dương, tôi không sao. Đúng, ông làm gì mà kinh động cả bí thư Lâm vậy?
Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý, Diêu Bản Thụ nghe âm thầm kinh hãi, thầm nói con bí thư tỉnh ủy mà cũng nói như vậy.
Du Phi Dương ở bên kia đang ngủ bị gọi dậy nhưng không tức còn cười nói:
- Tôi không biết sẽ kinh động tới Lâm Tĩnh, tôi chỉ gọi điện cho Tương Tiền Tiến, ai biết hắn nói như thế nào với Lâm Tĩnh. Như vậy đi, tôi lập tức tới hò hét giúp ông, hại tôi ngủ không ngon, hôm nay không làm loạn cái huyện Phương Lan này lên thì phải xin lỗi mình.
Du Phi Dương dập máy đi rửa mặt.
Lúc này một chiếc santana chạy thật nhanh vào cổng, cảnh sát trực ban trợn mắt há mồm, không chơi như vậy chứ, quá nguy hiểm. Xe phanh két lại phát ra tiếng chói tai trên nền xi măng. Cao Thăng từ trên xe đi xuống.
- Làm gì thế?
Cảnh sát trực ban đầy tức tối thấy có người nhảy xuống xe nên đi tới định hỏi một câu. Không ngờ Cao Thăng chỉ lạnh lùng nói:
- Tránh ra.
- Anh….
Vừa nói được một tiếng tên nhân viên trực ban đã bị đá bay ra ngoài vài bước. Diêu Bản Thụ thấy rõ không nhịn được thầm kêu:
- Hay.
Lúc này Vương Nhất Nguyên ở trên xe còn gọi theo:
- Cao Thăng, ai dám ngăn anh thì cứ ra tay, chỉ cần không đánh chết người là không vấn đề gì.
Cao Thăng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô:
- Câm miệng, chuyện đàn ông, phụ nữ đừng xen vào.
- Ồ.
Vương Nhất Nguyên bất ngờ ngoan, đứng bên im miệng. Vương Quốc Hoa đứng ở trên lầu cười ha hả nói:
- Cao Thăng, cậu làm gì thế? Cho cậu nghỉ không chơi với Tiểu Vương còn chạy tới đây làm loạn gì thế?
Cao Thăng thấy Vương Quốc Hoa không sao nên vẻ mặt mới tốt hơn. Y có chút áy náy nói:
- Vương ca, là tôi thất trách để người bắt anh đến đây.
Diêu Bản Thụ xuất thân cảnh sát hình sự nên hai mắt rất sắc. Vừa nãy Cao Thăng đánh bay cảnh sát, cách đó không phải ai cũng làm được. Nếu vừa nãy Cao Thăng như thanh đao ra khỏi vỏ, như vậy Cao Thăng bây giờ như một học sinh phạm sai lầm. Không thể nghi ngờ đối phương có sứ mạng đặc biệt đó là đảm bảo an toàn cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa xua tay nói với Cao Thăng:
- Được rồi, không sao. Đúng, ai nhiều chuyện báo cho cậu thế?
Cao Thăng tức giận nói:
- Ngô tỷ. Đều do Vương Nhất Nguyên giấu máy nhắn tin của tôi nếu không sớm biết bọn họ dám bắt anh, tôi đến diệt bọn chúng.
Cao Thăng rất tự nhiên nói trước mặt lãnh đạo Cục công an thị xã không khác gì tát vào mặt đối phương. Chẳng qua hắn cũng không ngại đối phương có phản ứng gì.
Diêu Bản Thụ tự nhiên không hề tức giận, ngược lại y còn cười hì hì đi lên nói:
- Tiểu Cao, đều do tôi không quản nhân viên được tốt khiến Bí thư Vương bị oan uổng.
Cao Thăng lúc này mới chú ý Diêu Bản Thụ, hắn trừng mắt nói:
- Anh là ai?
Ánh mắt mang theo sát khí làm Diêu Bản Thụ giật mình.
- Ha ha, tôi là Diêu Bản Thụ - cục trưởng Cục công an thị xã. Chuyện lần này rất ác liệt, thị ủy, Cục công an thị xã đã có quyết định phải chỉnh đốn hệ thống công an huyện Phương Lan.
Diêu Bản Thụ nói xong còn không quên nhìn Vương Quốc Hoa, phát hiện người tuổi trẻ mỉm cười gật đầu với mình, y mừng thầm.
Vương Quốc Hoa tiến lên một bước nói:
- Cao Thăng, về đi, ở đây không có chuyện của cậu.
Cao Thăng đứng im nhỏ giọng nói:
- Không đi.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tiểu Vương đang chờ đó.
Vương Nhất Nguyên lúc này rất ngoan ngoãn nói:
- Không có gì Vương ca, em chờ ở trên xe là được.
Vương Nhất Nguyên mặc quân phục coi như là câu trả lời rõ ràng nhất dành cho Diêu Bản Thụ.
Vương Quốc Hoa đành cười khổ nói:
- Tùy các người.
Hắn quay sang nói với Diêu Bản Thụ:
- Cục trưởng Diêu, không thể để mọi người đứng hết ở đây như vậy chứ?
Diêu Bản Thụ lập tức cười nói:
- Ha ha, nói đúng, tìm chỗ ngồi nghỉ một chút, tôi rất nhanh sẽ xong việc.
Lãnh Hân vẫn không nói chuyện lúc này mới lên tiếng:
- Diêu thúc, lát nhớ gọi cháu, chuyện cháu đáp ứng với người thì nhất định phải làm được.
Diêu Bản Thụ nhíu mày lộ vẻ quan tâm:
- Hân Hân có chuyện gì vậy, chú sẽ làm giúp cháu.
Lãnh Hân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính là mấy tên cảnh sát bắt cháu, cháu đáp ứng nhất định phải tháo đồng phục của bọn họ xuống.
Diêu Bản Thụ nghe vậy liền nói:
- Chuyện này à, dù cháu không nói thì loại sâu mọt này cũng phải đẩy ra ngoài.
- Cảm ơn Diêu thúc.
Lãnh Hân vội vàng cảm ơn. Diêu Bản Thụ khẽ nhìn sangVương Quốc Hoa cùng Cao Thăng.