- Tiếp khách.
Nhâm Kiều Kiều mặc bộ sườn xám từ dưới lầu đi ra trừng mắt nhìn cô:
- Cái mùi trên người ở dưới lầu cũng nghe thấy.
Mạnh Vũ Vi không tức mà cười hì hì đi lên nói.
- Không được, không thể để hắn thấy bà mặc như vậy, so với bà thì tôi lại thấy tự ti.
Có người phụ nữ rất thích hợp mặt sườn xám, ví dụ như là Nhâm Kiều Kiều. Cô mặc sườn xám càng tôn rõ đường cong cơ thể, đây đúng là một thứ để người ta phải sợ hãi. Đương nhiên Mạnh Vũ Vi nói hơi quá, lúc này cô mặc bên trên chiếc sơ mi trắng, bên dưới là váy đen, tất đen, ra ngoài mặc thêm chiếc áo khoác ngoài, đôi chân thon dài không biết có thể mưu sát bao ánh mắt.
Cao Thăng dừng xe ở cửa, Vương Quốc Hoa xuống xe nói:
- Cậu tìm nơi nghỉ ngơi, lát tôi gọi điện.
Nhắc tới việc này Vương Quốc Hoa suy nghĩ không biết có nên mua cho Cao Thăng một chiếc điện thoại di động không? Chẳng qua Vương Quốc Hoa lại bỏ qua, điện thoại di động đúng nghĩa của nó có lẽ chỉ một thời gian nữa là sẽ xuất hiện, lúc ấy mua cũng không muộn.
Cao Thăng lặng lẽ lái xe rời đi, người này chưa bao giờ làm Vương Quốc Hoa lo lắng.
Đẩy cửa sắt, Vương Quốc Hoa vào cửa thấy hai người phụ nữ đang cười hì hì đứng ở bậc thang chào nên cười nói:
- Đóng cửa một hôm làm gì? Có cần long trọng như vậy không?
Mạnh Vũ Vi đi lên cười nói;
- Không phải là do Kiều Kiều muốn cảm ơn anh nên mới bảo em mời anh tới đây sao?
Vừa nói cô vừa đẩy Nhâm Kiều Kiều. Nhâm Kiều Kiều cười nói:
- Cao Lâm mấy hôm trước đến xin lỗi em, nói sau này không dám lầm phiền nữa. Em biết đây là ý của anh nên muốn cảm ơn một chút.
Hai người đang nói chuyện thì Mạnh Vũ Vi vẫn chú ý vẻ mặt của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không quá để ý việc này.
- Khách khí làm gì, cô là bạn của Vũ Vi cũng là bạn của tôi.
Thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa rất bình thường, Mạnh Vũ Vi không khỏi thở dài một tiếng.
Nhâm Kiều Kiều dẫn hai người lên lầu rồi nói:
- Hai người nói chuyện, em lập tức đưa đồ ăn lên.
Đợi Nhâm Kiều Kiều đi ra, Mạnh Vũ Vi ngồi sát xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa, cầm một tay của hắn:
- Đẹp không?
Vương Quốc Hoa nhìn cô, đưa tay nâng cằm nói:
- Mỹ nữ, cười một cái cho anh.
Mạnh Vũ Vi rất phối hợp cười đầy quyến rũ, chỉ là miệng hơn rộng một chút nếu không có thể nói rất hoàn mỹ.
- Lâm Tĩnh rốt cuộc là bị làm sao?
Vương Quốc Hoa đột nhiên đổi giọng hỏi chuyện này. Mạnh Vũ Vi nghe xong không khỏi có chút bực mình nhẹ nhàng đẩy Vương Quốc Hoa:
- Nhắc chuyện mất hứng này làm gì.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Mạnh Vũ Vi có chút giật mình thầm nghĩ không phải hắn bất mãn chứ nên nhỏ giọng nói:
- Tức à?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không phải, sáng nay thị trưởng Nghiêm hỏi anh là trên tỉnh sẽ bố trí ai làm bí thư?
Mạnh Vũ Vi lúc này mới cười nói:
- Bí thư Lâm không sao chỉ là tâm trạng hơi kém, đả kích lần này không hề nhỏ. Hai hôm trước có người từ Bắc Kinh tới nói chuyện, bí thư Lâm liền quyết định xin nghỉ phép nửa năm.
Tin này rất quan trọng, coi như xác định Lâm Tĩnh không tiếp tục làm bí thư thị ủy nữa.
- Bây giờ thị xã từ trên xuống dưới đều thấy bất an, đối với thị trưởng Nghiêm mà nói đây không phải là cơ hội sao.
Mạnh Vũ Vi vừa nói vừa dùng mặt cọ cọ vào mặt Vương Quốc Hoa đầy thân mật.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đây không phải là nhà em, đốt lửa là không dập được đâu.
Mạnh Vũ Vi cười hì hì nhỏ giọng nói:
- Sợ gì? Để Kiều Kiều thấy cũng không sao, cùng lắm lên cả hai.
Lời này rất quái lạ, nhắc một người phụ nữ khác trước một người phụ nữ là không tốt, đây là bài học cho Vương Quốc Hoa. Mạnh Vũ Vi nói như vậy, Vương Quốc Hoa đương nhiên không mắc mưu. Hắn đưa tay thò xuống cổ áo túm lấy đầu gà véo làm Mạnh Vũ Vi yêu kiều rên lên, người lắc lư như con rắn và chỉnh người một chút để Vương Quốc Hoa thuận tiện làm như vậy.
Chơi vài cái, Vương Quốc Hoa thu tay lại, Mạnh Vũ Vi kinh ngạc nói:
- Sau này không được nói mấy câu như vậy, người ta dù như thế nào cũng là người phụ nữ đàng hoàng.
Ngực Mạnh Vũ Vi rất mẫn cảm, bị hắn nghịch như vậy làm cô muốn điên lên, một chân gác lên đùi hắn nhẹ nhàng cọ Xát.
- Biết rồi, hay là em đóng cửa lại? Hơn nửa tháng nay không gặp anh, anh vừa chạm vào làm bên dưới ướt hết.
Vương Quốc Hoa không nói gì chỉ ngửa mặt nhìn trần nhà, Mạnh Vũ Vi cười hì hì đứng lên:
- Không chơi với anh nữa, em đi xem đồ ăn.
Vừa nói Mạnh Vũ Vi đi xuống bếp:
- Mỹ nữ, làm xong chưa?
Nhâm Kiều Kiều nhướng mày nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Mạnh Vũ Vi:
- Muốn làm gì thì làm nhưng đừng tạo tiếng động lớn quá.
Mạnh Vũ Vi nghe vậy liền ôm vai Nhâm Kiều Kiều:
- Sao nghe thấy có vẻ chua chua? Có phải là xuân tình trỗi dậy không?
Nhâm Kiều Kiều cười phì một tiếng.
- Tôi còn không biết bà? Bà lấy gương ra soi đi, mặt đỏ ửng, chỉ kém mỗi việc viết hai từ Đói khát lên mặt? Dưới ra nước hả? Hay là tôi giúp bà?
Mạnh Vũ Vi nghe không tức, cô lấy tay sờ sờ ngực Nhâm Kiều Kiều một lát nhỏ giọng nói;
- Tôi có người làm dịu rồi, mà bà có cần lên cùng không?
- Cút.
Nhâm Kiều Kiều đẩy Mạnh Vũ Vi. Mạnh Vũ Vi cười cười xoay người đi lên. Nhâm Kiều Kiều đứng tại chỗ không khỏi thở dài một tiếng. Chuyện trước đây hiện lên trong đầu mình.
Mạnh Vũ Vi lên lầu, Vương Quốc Hoa đang gọi điện. Nhìn thoáng qua Mạnh Vũ Vi, Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Ông hỏi hộ tôi một câu, nếu có thể thì tôi hy vọng Nghiêm Hữu Quang có cơ hội.
Mạnh Vũ Vi giật mình, thấy Vương Quốc Hoa dập máy Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói:
- Gọi điện cho ai vậy? Bỏ đi, em không nên hỏi cái này.
- Có gì nên hay không chứ? Gọi điện cho Du Phi Dương, Nghiêm Hữu Quang khá động tâm, anh hỏi giúp tình hình một chút. Đương nhiên chỉ là hỏi giúp còn hoạt động như thế nào thì là của y.
Mạnh Vũ Vi có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa:
-Anh tin em như vậy? Gì cũng nói với em?
Vương Quốc Hoa đáp lại rất tự nhiên:
- Em cảm thấy anh cần khách khí với em sao?
Mạnh Vũ Vi đột nhiên như phát điên lao tới ôm đầu Vương Quốc Hoa hôn loạn. Vương Quốc Hoa ngẩn ra mặc cô tập kích, đợi cô dừng lại mới lấy tay đặt lên trán:
- Không nóng mà.
Mạnh Vũ Vi cười hì hì như kẻ trộm chạy ra đóng cửa, mặt đò ửng chạy vào túm tay Vương Quốc Hoa:
- Cửa đóng lại rồi.
….
Nhâm Kiều Kiều rất cẩn thận lên lầu nhìn một chút miễn cho thấy việc không lên thấy. Đúng là cô cẩn thận không sai, cửa đóng lại nên biết ngay đôi kia đang làm gì. Cô hừ một tiếng định xoay người bỏ đi nhưng sau đó lại lén lút đi tới dán tai vào cạnh cửa.
Mơ hồ nghe thấy có người hừ hừ, mặt Nhâm Kiều Kiều nóng lên, cô lui một bước định đi ai ngờ két một tiếng cửa mở ra. Nhâm Kiều Kiều giương mắt nhìn thấy Vương Quốc Hoa ngồi trên ghế, Nhâm Kiều Kiều dựa vào hắn và đang cười cười nhìn Nhâm Kiều Kiều.
- Thấy chưa, em nói có sai đâu? Ả này không thể không có đàn ông. Có cần em làm mối không?
Mạnh Vũ Vi cười hì hì nói, Vương Quốc Hoa đưa tay tát mạnh vào mông Mạnh Vũ Vi. Mạnh Vũ Vi rất phối hợp yêu kiều rên lên, còn mở to mắt nhìn Nhâm Kiều Kiều:
- Lại đây cùng nhau.
Vương Quốc Hoa không còn gì để nói. Mặt Nhâm Kiều Kiều đỏ bừng vội vàng chạy xuống lầu.
- Xuống bê đồ ăn lên giúp tôi.
Mạnh Vũ Vi cười cười đi giúp, Vương Quốc Hoa ngồi hút thuốc xem Tv. Không lâu sau hai người phụ nữ bưng chén bát lên. Nhâm Kiều Kiều bỏ xuống nói:
- Canh gà chính tông, rất bổ, lát uống nhiều một chút.
Mạnh Vũ Vi nói:
- Uống nhiều uống ít không có quan hệ gì với bà.
Vương Quốc Hoa nghe xong thấy không đúng nên trầm giọng nói:
- Mạnh Vũ Vi, em hôm nay có ý đồ gì?
Mạnh Vũ Vi không sợ mà còn cười:
- Không có gì cả, bí thư Lâm phải lên Bắc Kinh chữa bệnh, em thất ghiệp. Em đang suy nghĩ là để anh nuôi hay là tìm việc gì làm.
Vương Quốc Hoa nghe ra mùi trong đó nên thản nhiên nói:
- Em tính thế nào?
Mạnh Vũ Vi đi lên dựa vào vai Vương Quốc Hoa, nhỏ giọng nói:
- Em đến huyện Phương Lan có tiện không?
Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ:
- Có thể, chẳng qua em đến làm chức vị gì? Lâm Tĩnh đã đi, em ở lại chưa chắc đã phát triển tốt.
Mạnh Vũ Vi ngẩn ra, mắt đỏ lên ôm Vương Quốc Hoa, hôn thật sâu:
- Anh không nên tốt với em như vậy không? Như vậy sao em có thể bỏ mà đi được.
Vương Quốc Hoa biết Mạnh Vũ Vi là một người phụ nữ có dã tâm. Lâm Tĩnh đi lần này chưa chắc đã trở lại được.