Hà Nam thấy Vương Quốc Hoa đi theo Lãnh Vũ vào nhà không khỏi ngẩn ra. Trong nhà ngoài ngày lễ tết ra bình thường không có ai được tới. Đây là thói quen của Lãnh Vũ.
Hà Nam cười cười với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Đại tỷ.
Cách gọi này làm Hà Nam ngẩn ra, Lãnh Vũ trừng mắt nhìn hắn:
- Cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi hả?
Hà Nam hiểu rõ chồng nên trợn tròn mắt, đây không phải hắn đang nói với giọng trêu đùa sao? Vấn đề là từ lúc yêu đến giờ hình như chưa thấy Lãnh Vũ nói đùa mà. Hắn luôn nghiêm trang, sau khi kết hôn cũng không thấy hắn dẫn người ngoài về nhà. Hôm nay sao vậy?
Thấy ánh mắt của vợ, Lãnh Vũ mỉm cười nói:
- Trưa làm vài món ngon.
Hà Nam một lần nữa cười đầy thân thiết với Vương Quốc Hoa, giống như người quen tới nhà vậy. Sự ăn ý của vợ chồng, Vương Quốc Hoa thấy rõ trong mắt. Lãnh Vũ thấy thế không khỏi vỗ đầu hắn:
- Cười gì thế hả, vào thư phòng với tôi.
Vào trong, Lãnh Vũ lấy ra một tập tài liệu dầy đưa tới:
- Cái này cậu mang về xem một chút, đều là mấy nội dung lần trước cậu nói, tôi đã bảo người viết ra.
Vương Quốc Hoa cầm tài liệu đứng ngây ra đó, Lãnh Vũ thấy thế cười nói:
- Tôi trước đây học nông nghiệp, Hà tỷ của cậu học tự động hóa.
Lãnh Vũ nói tới đây, Vương Quốc Hoa liền hiểu.
- Tôi nhất định sẽ làm ra thành tích ở huyện Phương Lan.
Vương Quốc Hoa gật đầu cam đoan, Lãnh Vũ cười cười không nói đến việc này mà quay đầu lại lấy bàn cờ ra nói:
- Biết đánh không?
- Một chút.
Hai người bày cờ đánh, kết quả được vài chục nước Lãnh Vũ đưa tay xoa loạn bàn cờ tức giận nói
- Có tự giác, đánh quá kém, chỉ biết ăn quân.
Vương Quốc Hoa đánh cờ vây có một suy nghĩ là có quân phải ăn, ăn thì mới thắng.
Sau một phen kịch chiến, Vương Quốc Hoa từ đầu tới cuối không thấy mình bị thiệt quân, còn ăn không ít quân trắng của Lãnh Vũ. Hắn đang đắc ý thì lại bị Lãnh Vũ ăn một mảnh mấy chục quân.
- Sao, không rõ mình thua như thế nào hả?
Lãnh Vũ cười hỏi, Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Cao thủ trên bàn cờ là phải đứng ở góc độ toàn cục nhìn cả ván, được mất cục bộ không cần quá tính toán. Đạo lý này bây giờ cậu không hiểu nhưng tương lai sẽ hiểu.
- Ra ăn cơm thôi.
Hà Nam vào gọi, hai người thu dọn bàn cờ đi ra. Lãnh Vũ lại nói:
- Tôi đột nhiên nhớ đến một câu đối viết về cờ vây: Một đời hai mắt miễn cưỡng sống, nửa trắng nửa đen cuối cùng phân.
Vương Quốc Hoa như hiểu ra gì đó nên đứng ngẩn ra tại chỗ. Hà Nam không khỏi cười nói:
- Tiểu Vương à? Đừng nghe lão Lãnh nói linh tinh, ăn cơm thôi.
Trên bàn ăn lúc này có thêm một cậu con trai khoảng 17, 18 tuổi, thấy Vương Quốc Hoa liền gọi:
- Chú.
Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ nói:
- Gọi là anh đi.
Lãnh Vũ nói:
- Vậy còn đâu ra thể thống.
Hà Nam nói:
- Gọi Tiểu Vương thúc đi.
Ăn trưa xong, Vương Quốc Hoa trước khi về, hắn lấy hết can đảm hỏi:
- Trưởng ban Lãnh, chuyện của Hoa Lâm..
Lãnh Vũ nhìn hắn không nói, Vương Quốc Hoa ngoan ngoãn ngậm miệng đi ra ngoài. Hà Nam đưa hắn ra ngoài rồi vào hỏi Lãnh Vũ:
- Cậu thanh niên này thú vị thật.
- Anh cảm thấy mình bằng tuổi cậu ta bây giờ thì không được như vậy.
Nói xong Lãnh Vũ vào thư phòng. Hà Nam biết trên người Vương Quốc Hoa có thứ gì đó tương tự Lãnh Vũ, nếu không sẽ không làm Lãnh Vũ thấy gần gũi như vậy. Lúc còn trẻ Lãnh Vũ luôn nói mấy câu: “Muốn làm việc” ở trên miệng. nghe đơn giản nhưng làm rất khó khăn, khó khăn trong đó không phải ai cũng hiểu được.
Vương Quốc Hoa ra khỏi khu nhà tỉnh ủy, Cao Thăng vừa vặn lái xe tới. Vương Quốc Hoa lên xe gọi điện hỏi Hoa Lâm đang ở đâu rồi chạy tới đó. Hoa Lâm như kiến bò trên chảo nóng. Không nịnh được trưởng ban Lãnh thì tôi, chẳng may khiến trưởng ban Lãnh có ấn tượng không tốt thì phiền phức. Vấn đề là y không dám gọi điện hỏi Vương Quốc Hoa.
Mới đầu Hoa Lâm chờ ở trên phòng sau đó xuống sảnh chờ. Vương Quốc Hoa gọi tới, Hoa Lâm mới thở dài một tiếng. Xe của Vương Quốc Hoa vừa dừng lại, Hoa Lâm đã chạy ra mở cửa. Y hỏi:
- Trưởng ban Lãnh có ý gì vậy lão đệ?
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc nhưng cũng hiểu người trong chính trị đều vậy, gặp việc này ai có thể bình tĩnh nổi. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đối với quan chức bên dưới là vị thần không thể chống cự. Nói khó nghe một chút Lãnh Vũ muốn đùa chết Hoa Lâm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nói cách khác tình hình của Hoa Lâm bây giờ như đứng giữa thiên đường và địa ngục.
Hoa Lâm không gấp mới là không bình thường.
- Ha ha.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Tôi không quá rõ ý của trưởng ban Lãnh, vào trong rồi nói. Tâm tư của trưởng ban Lãnh ai dám xác định.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hoa Lâm càng lo. Chẳng qua nhìn vẻ mặt bình thường của Vương Quốc Hoa, y nghĩ chắc phương hướng phát triển là tốt. Chẳng qua nghĩ đến câu nói không xác định của Vương Quốc Hoa, Hoa Lâm lại rất lo lắng.
Vào phòng, Vương Quốc Hoa nói qua chuyện mình tới tỉnh ủy gặp Lãnh Vũ rồi đến nhà Lãnh Vũ ăn cơm. Hoa Lâm nghe xong mắt không khỏi sáng rực lên.
- Lão đệ, cậu bảo tôi nên nói gì với cậu đây.
Vương Quốc Hoa ở điểm này còn non nên không thể bằng được Hoa Lâm. Hắn ngẩn ra nói:
- Sao vậy?
Hoa Lâm cười khổ nói:
- Cậu không đi hỏi thăm xem bao quan chức trong tỉnh đã có ai tới nhà trưởng ban Lãnh dùng cơm? Còn bị trưởng ban Lãnh kéo tới, cậu đúng là làm người ta không có gì để nói.
Hoa Lâm nói xong cười ha hả, chút lo lắng trên mặt đã biến sạch.
- Có gì mà hưng phấn vậy? Uống nhầm thuốc hết hạn ư?
Hoa Lâm đương nhiên có lý do hưng phấn.
- Lão đệ, đúng là chân nhân không lộ diện, chỉ muốn giấu mình trong núi. Trưởng ban Lãnh đây là coi cậu như con cháu, cậu rất may mắn.
Vương Quốc Hoa nghe xong gãi đầu nói:
- Đúng thế, sao tôi không nghĩ đến điểm này? Bảo sao tôi lại thấy hôm nay trưởng ban Lãnh rất thân thiết.
Vương Quốc Hoa nói bình thường nhưng Hoa Lâm lúc này rất hâm mộ, thậm chí có thể nói là đỏ mắt. Mình khổ sở chìm nổi hơn 20 năm mới có ngày hôm nay, tên Vương Quốc Hoa này mới bao tuổi chứ? Mặc kệ nói như thế nào Hoa Lâm biết cấp phó giám đốc không chạy thoát khỏi tay mình.
- Hắc hắc, không nói gì hết, ơn của lão đệ, tôi nhớ. Tối tôi mời khách, chúng ta say một phen.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cười nói:
- Tối thị không thể hứa sẽ nhận lời anh rồi. Trước khi tới chỗ trưởng ban Lãnh, tôi đã gặp Du Phi Dương, trời mới biết cậu ta có lịch gì không?
Hoa Lâm nghe vậy liền nói:
- Cho tôi đi cùng, đây là chuyện tốt.
- Cái này tôi không tiện đồng ý, hắn có vòng tròn của hắn.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Hoa Lâm cũng sẽ không kiên trì. Dù sao mấy người Vương Quốc Hoa còn trẻ, không chừng có hoạt động gì đó.
Trời còn chưa tối Du Phi Dương đã gọi điện tới nói:
- Biệt thự, mau tới đây, một người.
Vương Quốc Hoa gọi Cao Thăng chạy tới.
Trong biệt thự mới có mình Du Phi Dương. Thấy Vương Quốc Hoa vào, Du Phi Dương cười nói:
- Cuối cùng thoát được ma nữ Hứa Kiếp, sớm biết vậy lúc trước không kéo nó xuống nước.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Có nghiêm trọng như vậy không?
Du Phi Dương nói:
- Ông không biết nó, dù không khí tốt chỉ cần nó tới nhất định là mất vui. Con bé này nói chuyện rất ác, Phỉ Phỉ cũng chịu không được.
Vương Quốc Hoa cười cười không đánh giá, thật đúng là không tiện đánh giá Hứa Kiếp. Du Phi Dương cũng biết ý không nhắc tới Hứa Kiếp. Y cười hì hì nói:
- Đúng, sáng ông nói ngôi sao gì đó đúng là trùng hợp. Anh họ tôi làm trong ngành điện ảnh và truyền hình, còn gọi tôi tới Bắc Kinh chơi một chuyến, nói gì mà thích ngôi sao nào cứ chọn. Có muốn đi cùng không?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười:
- Vì cái này mà ông gọi tôi tới ư?
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Đương nhiên không phải, còn có việc khác. Một người bạn của Hứa Kiếp từ Bắc Kinh tới, nghe nói là cao thủ chuyên môn. Phương án kia của Hứa Kiếp hình như chính là do người này làm ra, tôi nghe giọng của Hứa Kiếp thì thằng đó đang theo đuổi nó.
Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:
- Việc này có quan hệ gì với chúng ta?
Du Phi Dương cười lạnh nói:
- Ý của Hứa Kiếp là để thằng đó phụ trách công ty cơ giới Quách Sơn, hắn đòi 30% lợi nhuận.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười nói:
- Tham thật, đúng là tưởng mình là cao thủ ư?