- Đắt quá.
Vương Quốc Hoa nói:
- Người phụ nữ của anh mặc đương nhiên phải tốt nhất.
Thực ra bộ đồ này chỉ hơn 350 đồng một bộ. Ngô Xuân Liên nghe hắn nói không khỏi thấy ngọt ngào.
- Vậy mua một bộ.
Phụ nữ không thể chống lại sức hấp dẫn của quần áo đẹp.
Vương Quốc Hoa mua ba bộ, một bộ mặc trên người Ngô Xuân Liên, không phải hắn keo kiệt chỉ là Ngô Xuân Liên khác những người phụ nữ khác, thoáng cái cho cô nhiều quá sẽ làm cô sợ.
Ngô Xuân Liên là người phụ nữ như một khối ngọc chưa tạo hình, chỉ cần thoáng gia công sẽ tản ra ánh sáng rực rỡ. Ngô Xuân Liên mặc bộ đồ mới lập tức như biến thành người khác. Vương Quốc Hoa nhìn một chút cảm thấy còn hơi kém nên đuổi Cao Thăng đi đặt phòng còn mình dẫn Ngô Xuân Liên chạy đến thẩm mỹ viện.
Lái xe taxi là một người đàn ông trung niên khá dẻo miệng. Y nhìn Ngô Xuân Liên và Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Cậu nhóc có ánh mắt tốt thật đó.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì. Hắn đưa cho lái xe một điếu thuốc. Thẩm mỹ viện thời này chưa thiếu đức như sau này, Vương Quốc Hoa không lo đi làm tóc mà bị thu bảy tám ngàn.
Bắc Câu là nơi khá kỳ lạ, trình độ cuộc sống bình thường không cao nhưng nhiều hộ giàu mới nổi. Thẩm mỹ viện ở kế hoạch phố trung ương chính là nơi phục vụ người có tiền. Thẩm mỹ như thế nào thì Vương Quốc Hoa không biết, hắn gọi chủ ra nói:
- Xem rồi làm.
Nói xong hắn tìm chỗ ngồi xuống lấy báo ra đọc.
Ngô Xuân Liên có chút lo lắng, cô vốn không mong gì cả. Cô cũng là phụ nữ, cũng muốn dựa vào một người đàn ông có quyền có thế.
Vương Quốc Hoa quyết định ở lại thị xã một tối, vừa dành thời gian cho Ngô Xuân Liên, vừa lười biếng được một ngày. Thời tiết cuối xuân rất đẹp nên hắn cũng muốn dẫn Ngô Xuân Liên đi chơi cả ngày.
Ai ngờ biến hoá đến rất nhanh, nguyên nhân là do một thằng thanh niên đi tới, phía sau còn có hai tên nữa. Thằng kia liếc cái là thấy Ngô Xuân Liên. Y đi dạo một vòng cuối cùng gọi chủ đi ra. Chủ cửa hàng là người phụ nữ béo mập khoảng 30 tuổi. Ả chỉ vào Vương Quốc Hoa. Thằng kia đẩy ả ra rồi ngông nghênh đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Anh bạn mắt tinh thật đó, đưa ả này cho tôi được không?
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn hắn rồi cúi đầu đọc báo như không thấy đối phương. Bịch một tiếng, chén trà trước mặt Vương Quốc Hoa bị đá rơi xuống, thằng kia tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, nể mặt là được thể lên nước à?
Lúc này chủ cửa hàng chạy ra ngăn lại:
- Tiểu Tam, đừng gây sự ở cửa hàng tôi.
Tên này hay thật, Vương Quốc Hoa nghe không khỏi vui vẻ ngẩng đầu nói:
- Cút, đừng gây họa cho bố mẹ mày.
Ngô Xuân Liên làm tóc được nửa luống cuống không ngừng quay đầu sang nói:
- Vương ca, không sao chứ?
Ngô Xuân Liên nói với giọng địa phương làm thằng Tiểu Tam cười phì một tiếng.
- Con bé miền núi, anh bạn, tôi thích ả là may mắn cho ả đó.
Vương Quốc Hoa cười cười với chủ cửa hàng:
- Ít ra cũng phải làm tóc xong cho người phụ nữ của tôi chứ?
Ả kia nghe xong không khỏi sa sầm mặt lại nói:
- Tiểu Tam, đủ rồi đó.
Tiểu Tam hừ một tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Mày chờ đó.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến hắn, hắn chỉ đống hỗn độn trên mặt đất:
- Bảo người dọn đi, sau đó rót cho cốc trà.
Chủ cửa hàng xem như đã nhìn ra tên kia không phải có lai lịch rất lớn thì chính là điên cuồng, mà khả năng phía sau là rất lớn. Thằng Tiểu Tam dẫn hai tên ra ngoài xem ra không dám gây sự ở đây.
Chủ cửa hàng tự mình rót trà bưng lên. Vương Quốc Hoa cầm cười nói:
- Cảm ơn.
Vừa nói hắn vừa xua tay với Ngô Xuân Liên:
- Yên tâm làm tóc đi.
Chủ cửa hàng cũng không đi ngay mà ngồi xuống nói:
- Anh này, bố thằng vừa rồi là phó cục trưởng thường trực Cục công an thị xã. Anh không biết làm ngành của chúng tôi thì mặc dù nói chưa chắc sợ hắn nhưng mà ở đây, không tiện nói. Thời gian trước nó làm loạn mà không bị làm sao cả.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Phó cục trưởng thường trực thì sao chứ?
Chủ cửa hàng gật đầu, Vương Quốc Hoa lấy máy ra ấn số gọi.
- Lão Diêu, Vương Quốc Hoa đây. Tôi ở thẩm mỹ viện Na Na, được, anh tới đây, đúng, gọi cả phó cục trưởng thường trực của anh tới, tôi muốn làm quen.
Diêu Bản Thụ có chút buồn bực thầm nói có chuyện gì thế này? Thời gian gần đây y đang vội vàng tranh chức bí thư đảng ủy chính pháp. Nguyên bí thư Nhạc Hòa do dính tới việc gì đó nên mất chức, Diêu Bản Thụ đang sốt ruột tìm đường quan hệ, không ngờ lần trước Vương Quốc Hoa từ chối, lần này lại chủ động gọi tới còn nói muốn gặp phó cục trưởng thường trực.
Phó cục trưởng thường trực Cục công an thị xã - Trần Vĩ Quốc bình thường là người nghe lời Diêu Bản Thụ, cũng rất cung kính với y. Kết quả Vương Quốc Hoa gọi tới làm Diêu Bản Thụ sợ hãi thầm nói không phải thằng kia định vượt quyền mình chứ? Đối với Vương Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ chỉ có thể dùng từ cao thâm khó lường để hình dung. Hắn quan hệ với Du Phi Dương không nói, lần trước còn có bao thuốc gấu mèo “đặc cung”.
Ý của giám đốc Lãnh rất rõ, chức bí thư đảng ủy chính pháp có lẽ rất khó khăn, không bằng tranh thủ chức phó thị trưởng kiêm cục trưởng Cục công an. Diêu Bản Thụ lúc ấy không nói gì nhưng trong lòng rất thất vọng. phó thị trưởng đúng là cấp phó sở nhưng không phải thường vụ. Đương nhiên giám đốc Lãnh có thể làm đến nước này đã là cực hạn, muốn lên chức còn phải nhờ quan hệ khác mới được.
Nếu như không có cuộc điện này của Vương Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ xem như hết hy vọng. bây giờ hắn gọi tới, ngọn lửa trong lòng Diêu Bản Thụ lại được dấy lên.
Diêu Bản Thụ gọi Trần Vĩ Quốc tới. Y rất tự nhiên nhìn một lúc khiến Trần Vĩ Quốc run lên thì y mới nói:
- Lão Trần, giấu sâu thật đó, biết Bí thư Vương từ lúc nào vậy?
- Bí thư Vương gì cơ? Bí thư Vương nào?
Trần Vĩ Quốc rất khó hiểu, suy nghĩ thật nhanh xem ở toàn tỉnh có vị Bí thư Vương nào không? Trên tỉnh thật ra có một vị là phó bí thư Vương, là cán bộ ở Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, không ít lần thấy trên Tv.
- Vương Quốc Hoa ở huyện Phương Lan, anh đừng nói với tôi là không biết đó.
Diêu Bản Thụ tức giận thầm nghĩ còn định giả vờ ư?
Trần Vĩ Quốc càng hồ đồ hơn, y vội vàng giải thích:
- Cục trưởng, trời đất chứng giám, người mà ngài nói tôi chưa từng nghe tới.
Diêu Bản Thụ thấy đối phương không phải nói láo nên cũng rất khó hiểu.
- Anh đi theo tôi.
Diêu Bản Thụ cầm cặp đi ra. Hai người hai xe rời đi.
Trong thẩm mỹ viện, chủ cửa hàng đang khá giật mình. Thầm nói thằng kia chỉ gọi một cuộc làm hai vị lãnh đạo cao nhất của Cục công an thị xã tới?
Chủ cửa hàng thầm nói không phải là ra vẻ đó chứ? Nhưng Vương Quốc Hoa gọi điện xon lại tiếp tục đọc báo uống chè đầy bình tĩnh không giống giả vờ. Chủ cửa hàng quyết định ngồi xem tình hình. Thằng Tiểu Tam lúc này đã gọi mười mấy thằng choai choai tới đi lại quanh quẩn trước thẩm mỹ viện.
- Ngài xem…
Chủ cửa hàng vô thức gọi đầy cung kính. Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn ra ngoài xong nói:
- Thấy rồi, cảm ơn.
Trần Tiểu Tam, tên thật Trần Tiểu Sơn, do từ nhỏ được gọi là Tiểu Tam nên đây coi như thành biệt danh Tiểu Tam.
Ngô Xuân Liên xem như là một Tiểu Tam (bồ nhí), Vương Quốc Hoa nghĩ không khỏi vui vẻ, đây là Tiểu Tam với Tiểu Tam.
Trần Tiểu Sơn lấy thuốc ra phát cho bọn đàn em:
- Các anh em chờ lát thằng kia đi ra thì lên cho tôi, tội đâu tôi chịu.
Lúc này mặt thằng quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Lão đại, hình như xe của bố anh tới.
- Xe bố tôi?
Trần Tiểu Sơn nhìn thoáng qua nói:
- Đó rõ ràng là xe của cục trưởng Diêu mà.
Vừa nói ra khỏi mồm, Trần Tiểu Sơn lại thấy không đúng. Y dụi mát nhìn kỹ, xe trước là của cục trưởng Diêu, xe sau không phải xe của bố mình sao?
- Mẹ nó chứ, xảy ra chuyện lớn rồi, anh em rút.
Mọi người còn đang do dự thì Trần Vĩ Quốc ở đường đối diện gầm lên giận dữ:
- Trần Tiểu Sơn, mày cút đây ra cho tao.
Trần Tiểu Sơn chạy mới được hai bước lại nghe thấy Trần Vĩ Quốc hét:
- Có giỏi mày chạy đi, đừng để tao túm được mày.
Trần Tiểu Sơn cúi đầu nhỏ giọng nói với đám anh em:
- Mọi người đi nhanh, tôi một mình sang đó.