- Anh lừa tôi, có ai để đất không tại đó chứ? Vừa nhìn là biết anh đẩy tôi xuống hố, xấu quá.
Mặt Lãnh Hân đỏ bừng lên, Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Hay là giữ quyền sử dụng đất trong tay, còn có phải làm thông quan hệ bên chính quyền thị xã nếu không lại có người gây phiền phức cho cô.
Lãnh Hân không hiểu nên hỏi:
- Tôi sao cảm thấy anh cứ thần bí kiểu gì đó.
Vương Quốc Hoa không thể nói với cô là mình biết tương lai bất động sản tăng giá rất cao.
- Cái này rất khó nói rõ với cô, không phải vấn đề đầu óc mà là tầm nhìn.
Lãnh Hân tức giận nói:
- Anh nói mãi có phải là chê tôi đầu óc ngu muội không?
Vương Quốc Hoa cười cười không giải thích, Lãnh Hân há mồm mặt đỏ bừng tức giận đứng lên.
- Anh không phải người tốt.
Nhà bếp mang hai bát mì lên, hai người ngừng đấu khẩu bắt đầu ăn. Vương Quốc Hoa ăn rất nhanh, Du Phi Dương ăn nhã nhặn hơn. Vương Quốc Hoa vù vù ăn xong, Lãnh Hân mới ăn được vài miếng bĩu môi nói:
- Có ai ngược đãi anh chứ? Nhìn anh đói kìa, đáng đời tên Du Phi Dương, Thúy Thúy không để ý tới hắn.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Phi Dương cùng Thúy Thúy làm sao vậy? Sao gần đây ít thấy hai người đi với nhau?
Lãnh Hân nói:
- Còn có thể sao chứ? Con bé Mẫn Nguyệt giở chứng, Du Phi Dương không chịu được quyến rũ nên bị Thúy Thúy bắt gian tại giường. Đàn ông đúng là không có ai tốt.
Lãnh Hân bưng bát lên ăn tiếp cho nguôi cơn tức. Còn nửa bát, Lãnh Hân đẩy sang cho Vương Quốc Hoa:
- Giúp tôi một chút, tôi ăn không hết.
Làm xong Lãnh Hân mới thấy không đúng vội vàng cúi đầu. Vương Quốc Hoa biết rõ tâm tư của Lãnh Hân chẳng qua cô bé này không tiện chạm nếu không sẽ rất phiền phức.
Ăn mì xong, Lãnh Hân do dự một chút nhưng vẫn đứng lên chào đi ra. Trước khi đi cô quay đầu lại nói:
- Tôi ở phòng 505.
Vương Quốc Hoa hả một tiếng không đáp lời, Lãnh Hân hừ một tiếng đi. Vương Quốc Hoa ở đằng sau nói:
- Đi thong thả.
Hắn không có ý tiễn cô, Lãnh Hân lộ một tia tức giận rồi lập tức hiện ra tia bất đắc dĩ.
Lãnh Hân vừa đi, Du Phi Dương đã tiến vào ngay. Sau khi vào y còn chép miệng nói:
- Còn tưởng ông là sói ăn thịt, không ngờ là cừu ăn cỏ.
Vương Quốc Hoa chẳng muốn tranh cãi việc này với hắn. Du Phi Dương cười hắc hắc ngồi xuống.
- Nghĩ được gì nói với bố tôi chưa?
Vương Quốc Hoa tức giận trừng mắt nhìn:
- Việc này hình như như là ông nên nghĩ mới phải.
Du Phi Dương không hề có chút tự giác nào, y gác chân lên bàn.
- Có thể nghỉ bao nhiêu thì nghỉ bấy nhiêu. Hơn nữa tôi quen dựa vào ông rồi, đây là do ông hại tôi đó.
Nói xong thằng này đảo mắt thật nhanh. Vương Quốc Hoa vừa nhìn là biết thằng này có ý đồ gì.
Du Phi Dương không hề đơn giản như bề ngoài, đây là suy nghĩ từ lâu của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười cười mập mờ nói:
- Bị Giang Thúy Thúy bắt gian tại giường hả. Sao ông lại để việc này xảy ra? Đừng nói với tôi là ông không khống chế được bên dưới đó. Ông muốn ngủ với gái tránh Giang Thúy Thúy cũng rất dễ dàng.
Mặt Du Phi Dương cứng lại ngay lập tức. Y lẩm bẩm nói.
- Yêu quái, ông còn là người không?
Vương Quốc Hoa không tiếp lời chỉ cười cười nhìn tới. Du Phi Dương thở dài một tiếng:
- Ủy ban xây dựng tỉnh xảy ra chuyện, bố Thúy Thúy có thể bị liên quan. Thực ra tôi cũng không muốn nghĩ chẳng qua gần đây Thúy Thúy muốn kết hôn. Ông biết đó, Thúy Thúy không nói tới việc này tôi còn có thể thò tay ra, nhưng cô ấy nói tới kết hôn thì mục đích là rất rõ ràng.
Vương Quốc Hoa lắc đầu thở dài nói, đợi lát sau Du Phi Dương mới nói:
- Lãnh Hân nói với ông hả? Nói vậy Lãnh Hân không nói với ông Giang Thúy Thúy thấy tôi ngủ với Mẫn Nguyệt cũng không làm ầm, mà nói chỉ cần kết hôn thì muốn mang mấy người phụ nữ về cũng được. Ông nói tôi có thể như vậy sao?
- Mẹ nó chứ.
Vương Quốc Hoa chửi thầm. Du Phi Dương nói tiếp:
- Còn nhớ chuyện bán khu biệt thự không? Tang Viện Viện nói với Vương Quốc Duy, ngay từ đầu mục đích của Thúy Thúy là kéo tôi xuống nước. Tôi còn ngu ngốc tưởng trên đời này có tình yêu. Thực ra Giang Thúy Thúy chỉ cần túm chặt việc tôi ngủ với Mẫn Nguyệt là tôi sẽ cưới cô ấy.
Nói đến việc này mặt Du Phi Dương lộ vẻ bực tức. Vương Quốc Hoa cười cười vỗ vai hắn.
- Không nói chuyện này, chuyện quyên góp tiền tới đâu rồi?
Du Phi Dương vừa nghe vậy lập tức trừng mắt nói:
- Ông sao cái gì cũng biết vậy?
Vương Quốc Hoa lộ vẻ giảo hoạt cười nói:
- Tôi đoán, thực ra tôi cũng không xác định nhưng ông không phải người dễ dàng buông tha người.
- Ông là quỷ.
Du Phi Dương căm tức giậm chân.
- Ông cảm thấy tiền tới tay làm gì mới tốt.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi cảm thấy cơ hội phát tài đã tới, nhiều nhất là một năm nữa. Nhiệm vụ của ông bây giờ là nắm thời gian huy động tiền sau đó còn muốn làm một việc.
Du Phi Dương nghe đến việc kiếm tiền liền tỉnh táo ưỡn thẳng lưng nói:
- Ông nói.
Vương Quốc Hoa nói:
- Nghĩ biện pháp sang Hongkong mua một tổ chức tài chính, sang năm là năm 97. Bây giờ không ít người Hongkong kêu gọi di dân, cơ hội này không thể bỏ qua. Làm tốt việc này, lấy tổ chức này làm cơ sở sang Thái Lan lập một văn phòng còn phải nhanh đưa đội nhân viên chuyên môn sang đó.
Du Phi Dương không hiểu, theo thói quen trước đây thì y sẽ mù quáng làm theo nhưng bây giờ y hỏi lại:
- Sao lại muốn làm như vậy?
Vương Quốc Hoa sớm có chuẩn bị. Du Phi Dương chỉ mù quáng làm theo thì không phải là Du Phi Dương.
- Đó là ý trời.
Vương Quốc Hoa cười cười nói ra bốn chữ. Du Phi Dương càng khó hiểu hơn.
- Không hiểu hả?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Du Phi Dương gật đầu như một học sinh. Vương Quốc Hoa cười nói tiếp.
- Nếu như ông chú ý tình hình tài chính nước ngoài sẽ nhớ đến năm 92 đồng bảng Anh bị mất giá hoàn toàn. Đây là do thành kiến, bởi vì muốn duy trì chính sách tiền tệ nên chính phủ Anh cố ý duy trì đồng bảng Anh mạnh. Kết quả chỉ có thể mất giá thảm hại. Chẳng qua từ đó cũng có không ít người kiếm được rất nhiều tiền. Mà Soros chính là điển hình trong đó. Soros kiếm được 600 triệu. Ông có thời gian thì đi tìm hiểu về người tên Soros này.
Du Phi Dương gật đầu nhưng vẫn khó hiểu.
- Việc này có quan hệ gì với Châu Á?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Phải nhìn qua hiện tượng mà thấy được bản chất. Ông nhìn tình hình kinh tế Châu Á hiện nay đó, gì mà bốn con rồng, bốn con hổ, gì mà là hình thức Châu Á. Nhưng bản chất là gì? Bản chất là dựa trên thành kiến mà có, bản chất là các quốc gia và khu vực này lấy bất động sản để thúc đẩy phát triển kinh tế, cái này không khác gì thò cổ ra cho người khác chém. Quan trọng nhất chính là các quốc gia và khu vực này vẫn chưa hay, vẫn say mê vì tình hình kinh tế tốt đẹp, đâu biết rằng cái gọi là hình thức kinh tế Châu Á lại có bản chất giống nước Anh năm 92. Bọt biển kinh tế khổng lồ, các tập đoàn tài chính quốc tế lớn trên thế giới đều há mồm nhìn về Châu Á. Cho nên chúng ta cần làm là đi nhờ chuyến xe này kiếm lớn.
Mắt Du Phi Dương sáng lên. Vương Quốc Hoa nói hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.
- Lý luận của ông rất phức tạp, tôi không hiểu nổi. Chẳng qua tôi tin lời của ông.
Du Phi Dương gật đầu không hề do dự. Vương Quốc Hoa cười cười, đây không phải lý luận của hắn mà chỉ là sao chép mà thôi.
- Phi Dương, những câu này ông phải chôn ở trong lòng, cả đời không được nói với người khác.
Sáng hôm sau Du Phi Dương không thể chờ đợi đến gõ cửa phòng Vương Quốc Hoa, kéo hắn chạy thẳng lên tỉnh. Trên đường đi Vương Quốc Hoa không ngừng gọi điện về dặn công việc ở huyện. Nếu không phải vì Du Phi Dương thì Vương Quốc Hoa đã không lên tỉnh.
Lên tỉnh mới là 10h sáng. Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa ngồi nói chuyện ở phòng khách. Không lâu sau Du Vân Vân về, vừa vào đã cười nói:
- Phi Dương về rồi à.
- Dì.
Vương Quốc Hoa đứng lên chào. Du Vân Vân thấy hắn liền tươi cười nói:
- Là Quốc Hoa hả, đã lâu không tới nhà chơi mà. Hôm nay vừa lúc có thứ tốt cho cháu.
Du Vân Vân đi tới đặt bốn chiếc hộp lên bàn.
- Mỗi người một cái, là sản phẩm công nghệ cao mới nhất.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, đây không phải là máy Nokia sao?