Vương Tú Tú rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ. Cửa hàng kinh doanh không nhiều loại, phân bón, thuốc trừ sâu, giống, mỗi tháng cũng kiếm được một ngàn, tám trăm. Tiều không nhiều nhưng cũng là món kinh doanh tốt đối với hai vợ chồng nông dân.
Sáng dậy mới bán được vài thứ thì Vương Tú Tú gặp phải chuyện phiền. Một người đàn ông đầu hói nhưng được chải vuốt cẩn thận đi tới cửa cười nói với Vương Tú Tú.
- Bà chủ, kinh doanh tốt đó nhỉ.
Đinh Sơn – trưởng phòng công thương huyện. Lãnh đạo các phòng ban huyện Nam Sơn gần đây không ngừng thay đổi, Đinh Sơn là người được điều từ huyện ngoài tới Nam Sơn làm trưởng phòng.
Hai tháng nay tên này cứ rản rỗi là tới cửa hàng ngồi khoảng nửa tiếng. Mới đầu Vương Tú Tú còn nhiệt tình tiếp đón, bưng trà rót nước. Không ngờ tên này lại trêu chọc cô, hai hôm trước nhân lúc không có ai còn động tay động chân.
Vương Tú Tú nhìn hắn rồi không thèm để ý nữa. Cô vốn nghĩ không để ý đến hắn là được, không ngờ tên này không ngờ đi vào cửa hàng cười hì hì sờ tay Vương Quốc Hoa, trong miệng còn cười nói:
- Tay này của em cứ làm việc như vậy sẽ chai lại đó. Chậc chậc, tay đẹp như vậy mà, đáng tiếc.
Từ lúc mở cửa hàng, Vương Tú Tú ít phải phơi nắng nên tráng hơn không ít, mặt cũng hồng hào hơn.
Vương Tú Tú ngoài thì hòa thuận nhưng trong lòng lại rất cứng rắn. Hơn nữa Vương Quốc Hoa mấy năm nay làm tốt, Vương Tú Tú đúng là không coi một trưởng phòng vào đâu.
- Bốp.
Chiếc khăn đang lau bàn đánh mạnh vào bàn tay của Đinh Sơn, Vương Tú Tú nghiêm mặt nói:
- Trưởng phòng Đinh, không có việc gì thì anh có thể đi, đừng ảnh hưởng việc kinh doanh của tôi.
Mặt Đinh Sơn tái xanh lại hừ một tiếng đi ra ngoài. Vương Tú Tú nhìn theo rồi tiếp tục làm việc. Không đầy nửa tiếng sau một xe tải nhỏ xuất hiện trước cửa, còn có bảy tám người của phòng công thương.
Đám người này vừa xuống nói nhận được đơn tố cáo của quần chúng nói cửa hàng Hòa Tú bán thuốc sâu giả, phải niêm phong kiểm tra. Vương Tú Tú vội vàng cãi lý nhưng đối phương không thèm nhìn mà tiến vào mang hết hàng lên xe nói là mang đi kiểm tra.
Vương Tú Tú uất ức ngồi khóc thì một xe Camry chạy tới cửa. Vương Tú Tú thấy là Vương Quốc Hoa xuống, cô càng khóc lớn hơn, còn lao tới ôm Vương Quốc Hoa mà khóc.
Vương Quốc Hoa muốn tới thăm chị trước không ngờ lại thấy chuyện này. Nhìn cửa hàng bề bộn, Vương Quốc Hoa an ủi chị vài câu.
Trưởng phòng công an Cổ Tuần ần đây không vui vẻ gì. Nguyên nhân chủ yếu là do bí thư huyện ủy mới tới. Y vẫn định điều lên thị xã đáng tiếc Tằng Trạch Quang mãi chưa tỏ thái độ. Trưởng ban Tằng lên chức chưa lâu, một vài quan hệ cũng chưa làm thông nên không thể chiếu cố nhân viên cũ. Cổ Tuần hai lần lên thị xã cũng không gặp được Tằng Trạch Quang. Trong lòng y có chút buồn bực. Bây giờ chưa hết giờ làm y đến ủy ban huyện tìm gặp Cao Cận Giang.
So sánh với Cổ Tuần, Cao Cận Giang gần đây khá thuận lợi. Y từ thường vụ huyện ủy, chánh văn phòng huyện chuyển sang làm phó chủ tịch thường trực coi như một bước tiến nhỏ. Đáng tiếc y không thể được chức phó bí thư nên không có quyền lợi tham gia hội nghị ban bí thư.
Quan hệ giữa Cổ Tuần và Cao Cận Giang rất tốt. Cổ Tuần vừa vào cửa đã nói muốn mời Cao Cận Giang ăn trưa. Cao Cận Giang cũng hiểu rõ tình hình gần đây của Cổ Tuần, cũng biết nỗi khó xử của hắn. Tân bí thư huyện ủy tên Dư Duy. Dư Duy mới 35 tuổi nghe nói có quan hệ rất cứng trên thị xã. Sau khi Dư Duy nhận chức vẫn có ý với công an huyện, gần đây hay tới công an huyện, còn đề bạt một người làm phó trưởng phòng, hơn nữa nhiều lần công khai phê bình Cổ Tuần.
Một loạt hành vi khiến uy tín của Cổ Tuần giảm mạnh. Cho nên có chút buồn bực muốn trao đổi với Cổ Tuần. Quản Nhất Vĩ cuối năm trước bị bệnh nên gần như không quản việc gì. Bên ủy ban đều do Cao Cận Giang chủ trì. Cao Cận Giang gần đây đang suy nghĩ ước gì Quản Nhất Vĩ đừng khỏi bệnh hoặc xin nghỉ sớm.
Hai người ngồi xuống nói chuyện một lúc, máy nhắn tin của Cổ Tuần đột nhiên vang lên. Thấy là số máy hơi lạ, Cổ Tuần vốn định không để ý nhưng Cao Cận Giang đã đẩy máy tới:
- Gọi lại đi, không chừng có việc gấp.
Cổ Tuần nói:
- Số lạ, bỏ đi.
Cao Cận Giang cũng không giục.
Không ngờ máy nhắn tin lại vang lên liên tục. Cao Cận Giang một lần nữa cười đẩy điện thoại tới, Cổ Tuần cười khổ nói:
- Không chừng thật sự có việc gấp.
Máy điện thoại di động của Vương Quốc Hoa về huyện Nam Sơn lại không có sóng. Hắn không thể làm gì khác là lấy máy bàn ở cửa hàng Vương Tú Tú gọi cho máy của Cổ Tuần, kết quả không ai nghe. Hắn đành gọi vào máy nhắn tin của Cổ Tuần, không ngừ người này mấy phút không gọi lại. Vương Quốc Hoa vì thế gọi hai lần vào máy nhắn tin.
Hắn vừa bỏ máy thì Đinh Sơn lại một lần nữa xuất hiện. Vương Tú Tú đi đón con, Đinh Sơn thấy cửa hàng có thêm một thằng thanh niên cao to nên nhíu mày nói:
- Cậu là ai? Chủ cửa hàng này đâu?
Vương Quốc Hoa thấy đối phương không khách khí thì cũng không khách khí lại. Hắn trừng mắt nhìn lại:
- Tôi là ai có cần phải giải thích với anh không?
Đinh Sơn tức giận nói:
- Tôi là Đinh Sơn – trưởng phòng công thương. Cửa hàng này nghi ngờ là tiêu thụ hàng giả, tôi tuyên bố muốn niêm phong cửa hàng.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi buồn cười thầm nói ông tìm còn không được, mày lại tự đưa lên cửa.
- Trưởng phòng công thương? Quan lớn quá, sợ quá.
Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại một câu. Lúc này điện thoại bàn vang lên cầm lấy nói:
- Tôi về rồi, đang ở cửa hàng của chị tôi, có chút chuyện, anh tới là biết.
Cổ Tuần nghe thấy là Vương Quốc Hoa không khỏi vui vẻ. Mấy lần gần đây lên không gặp được Tằng Trạch Quang, không ngờ giờ lại thấy đường đi. Bỏ máy xuống, Cổ Tuần có chút hưng phấn nói:
- Nhanh một chút, Quốc Hoa về rồi, đang ở cửa hàng của Vương Tú Tú.
Cao Cận Giang nghe vậy liền đứng lên nói:
- Ha ha, tốt quá.
..
Không nói hai người này, ở cửa hàng Đinh Sơn bị Vương Quốc Hoa nói làm mặt y lúc đỏ lúc trắng. Y thẹn quá hóa giận:
- Mày chờ đó.
Vừa nói y đi thẳng. Lấy hàng đi, Đinh Sơn cho rằng túm được yếu điểm của Vương Tú Tú, kiểu gì chẳng ép được Vương Tú Tú đi vào khuôn khổ. Ai ngờ gặp phải Vương Quốc Hoa nên y rất tức giận. Y về gọi người tới niêm phong cửa hàng.
Vương Quốc Hoa nói với theo:
- Đi nhanh về nhanh.
Đinh Sơn run lên tức giận thiếu chút nữa hộc máy.
…
Cổ Tuần và Cao Cận Giang chưa đầy năm phút sau đã tới nơi. Vương Quốc Hoa ngồi trước cửa hàng cười cười với bọn họ. Hai vị thấy cửa hàng lộn xộn không khỏi đỏ mặt.
- Mẹ nó chứ, ai làm đây?
Cổ Tuần tức giận nói, Vương Quốc Hoa nghe xong cười hắc hắc hỏi lại.
Cao Cận Giang nhìn cái là nhận ra Vương Quốc Hoa đang rất tức giận, hắn đang chờ xem bọn họ biểu hiện. Vì thế y đi lên bắt tay với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, lão ca phải xin lỗi cậu vì không giúp được cửa hàng của chị cậu.
Lời này mới là trọng điểm, Cổ Tuần hùa theo:
- Quốc Hoa, chuyện này cậu đừng quản, giao cho chúng tôi xử lý.
Cửa hàng bên cạnh không nhận ra Vương Quốc Hoa, không nhận ra Cao Cận Giang nhưng có người nhận ra Cổ Tuần. Vợ chồng Vương Tú Tú là người lương thiện, được lòng mọi người. Mới đầu mọi người thấy sợ không ai dám nói chuyện, bây giờ thấy trưởng phòng công an tới nên có người ở xa xa lớn tiếng nói:
- Cậu kia ơi, tên Đinh Sơn kia là kẻ không ra gì, tôi tận mắt thấy nó sàm sỡ Vương Tú Tú.
Vương Quốc Hoa cười cười với người kia. Hắn lấy thuốc ra đi mời mấy cửa hàng bên cạnh coi như cảm ơn bọn họ đối tốt với chị mình. Hắn quay đầu lại nhìn Cao Cận Giang, Cổ Tuần. Lúc này hai người cảm thấy rất xấu hổ. Vương Quốc Hoa nhờ bọn họ giúp đỡ chị gái vậy mà bọn họ lại để Vương Tú Tú bị khi dễ ở địa bàn của mình. Hai người không nói hai lời, rút máy điện thoại ra sang bên gọi điện.
Hai vị này rất tức giận đang không có chỗ phát tiết thì Đinh Sơn dẫn theo mấy người tới. Đứng trước cửa, Đinh Sơn rất khí thế vung tay nói:
- Niêm phong.
Mười mấy tên cầm giấy đi tới. Cao Cận Giang và Cổ Tuần thấy thế càng tức đáng tiếc không đợi hai người ra mặt thì Cao Thăng đã đi tới trước cửa lười biếng nhìn mười mấy người:
- Ai dám tiến vào một bước thì tự chuốc hậu quả.
- Mẹ nó chứ, dám chống người thi hành công vụ.
Đinh Sơn thấy có người ngăn cản càng vui hơn.
Mười mấy tên đương nhiên không sợ một người. Bọn chúng lao tới nhưng liên tiếp tiếng gào rú vang lên, ba tên xông tới đầu tiên đã bị đánh bay ngã xuống đất.