- Tôi từ chức rồi.
Lãnh Hân dựa lưng vào tường nhìn Vương Quốc Hoa đến cửa rồi đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ cô ả này đúng là người thẳng thắn. Hắn nhìn vào mắt Lãnh Hân rồi không khỏi run lên. Mẹ nó chứ, quá u oán, mình có làm gì cô ả đâu chứ?
- Từ chức là tốt, chuyên tâm kiếm tiền.
Vương Quốc Hoa cười khan đi vào trong, hắn không dám đối mặt với Lãnh Hân.
- Bố Giang Thúy Thúy bị bệnh nghỉ hưu.
Lãnh Hân đột nhiên tung ra một câu như vậy, Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
- Nói chuyện này với tôi làm gì?
Lãnh Hân nói:
- Không có gì, công ty bất động sản do bốn người chúng tôi góp vốn coi như đóng cửa. Anh nói với tôi lần trước anh bảo tôi đi đăng ký công ty khác có phải là biết trước sẽ có chuyện gì không?
Vương Quốc Hoa gãi đầu nói:
- Nói như thế nào nhỉ, tôi giải thích thế này với cô vậy. Mấy người các cô vì lợi ích mà hợp lại, như vậy cũng sẽ vì lợi ích mà tách ra.
Lãnh Hân bị nói ngây ra, một lúc lâu cô mới hung dữ nói:
- Anh thật là đáng sợ, chuyện gì tới miệng anh cũng thành mua bán cả.
Vương Quốc Hoa không biết nói như thế nào với đối phương nữa. Lãnh Hân nhìn như thông minh sao lại không nghe được lời nói thật.
Lãnh Hân bị ánh mắt thương cảm của Vương Quốc Hoa làm cô tức. Cô hừ một tiếng bĩu môi nói:
- Sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Trong lòng anh cái gì cũng là giao dịch hả?
- Cô không phải quan hệ tốt với Giang Thúy Thúy sao? Sao không bảo bố cô nói giúp gì gì đó?
Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải để người phụ nữ này tỉnh táo.
Lãnh Hân nhướng mày lộ vẻ tức giận sau đó kêu lên:
- Anh nói gì … bỏ đi, tôi không có nghĩa vụ giải thích với anh.
Thật ra Lãnh Hân đã nói với bố nhưng còn bị mắng một trận. Nói cách khác lúc Giang Thúy Thúy khó khăn nhất thì chỉ có Lãnh Hân giúp cô. Bình thường Lãnh gia và Giang gia có quan hệ khá tốt, qua lại không ít. Kết quả Giang gia có chuyện, Lãnh Hân lại thấy vẻ vô tình của bố mình. Nhưng những câu này cô sao có thể nói với Vương Quốc Hoa?
Lãnh Hân quay người không nói. Vương Quốc Hoa thật ra từ vẻ mặt của cô đã tìm được câu trả lời. Trong lòng hắn không khỏi thấy kính phục Lãnh Hân. Hắn không tự giác đi lên đặt vai lên vai cô:
- Cô giúp bạn hết sức là đủ, mặc kệ kết quả như thế nào thì cũng không cần áy náy.
Đây là câu ấm áp nhất mà Lãnh Hân nghe được trong thời gian này. Cũng chính vì câu nói đó mà Lãnh Hân nhìn như kiên cường đã bị đánh bại. Được bố mẹ che chở, yêu chiều, Lãnh Hân lần đầu trải qua loại chuyện như thế này, cô cảm thấy thực tế quá tàn khốc.
Vương Quốc Hoa an ủi làm cô không tự chủ run lên, sau đó nhích lại gần. Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng không tránh mà đứng đó để cô dựa, cũng không có động tác thân mật nào khác cả. Lãnh Hân nhắm mắt dựa vào, cô không thấy hắn ôm nên không nhịn được nhìn lại, không ngờ thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hắn.
Lãnh Hân tức giận kéo tay hắn rồi nói:
- Ôm một chút sẽ chết ư?
….
Một lúc lâu sau thấy cổ đối phương đã từ trắng biến đỏ, Vương Quốc Hoa không nhịn được muốn nở nụ cười. Tay đặt trên ngực đối phương khẽ sờ soạng một chút rồi rút ra.
- Rất co dãn.
Thầm khen trong đầu một câu, Vương Quốc Hoa quyết định làm “quân tử”
- Muộn rồi, tôi về ngủ đây.
Lãnh Hân ừ một tiếng, không có ngẩng đầu lên cũng không có ý tiễn người.
Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng xoay người đi ra. Lúc này đã 10h tối.
Khi cửa đóng lại, cả người Lãnh Hân mềm nhũn ngã xuống giường, sau đó cô lại điên cuồng lăn lộn.
Mấy điều này Vương Quốc Hoa không biết, hắn xuống sảnh lấy một phòng. Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa dậy sớm lặng lẽ về huyện.
Có lẽ Tương Tiền Tiến bị chèn ép nên sinh ra tác dụng, Lâm Thiếu Bách không dám tiếp tục gây chuyện nữa. Bởi vì có tiền trên huyện cấp xuống nên các xã đều triển khai hạng mục chăn nuôi gia súc sạch. Về phần huyện cấp tiền, Vương Quốc Hoa không cho là đúng. Theo hắn thấy chính quyền làm chính là phục vụ, chuyện kinh doanh phải do dân gian phụ trách. Khoản tiền kia tốt nhất là để làm đường, xây trường. Nhưng suy nghĩ này hắn không nói ra.
…
Chủ tịch Uông Lai Thuận trong khoảng thời gian này một lòng chú ý việc đóng cửa các mỏ than tư nhân nên không quan tâm việc này. Trên hội nghị thường vụ huyện ủy, Vương Quốc Hoa đưa ra ý tưởng thành lập khu công nghiệp chế biến thực phẩm, ý của Lâm Thiếu Bách là muốn Vương Quốc Hoa đưa tài chính vào. Vương Quốc Hoa từ chối thẳng nói không thể phân tâm, hắn muốn chuyên tâm vào phụ trách mảng sản xuất nông nghiệp. Vương Quốc Hoa không hợp tác, Lâm Thiếu Bách không dám cưỡng cầu, không thể làm gì khác hơn là do chính mình phụ trách dẫn người sang tỉnh Trung Nguyên khảo sát.
Có vài thủ đoạn Vương Quốc Hoa không muốn dùng nhưng hôm nay bị ép phải dùng. Lâm Thiếu Bách có thể giải quyết được vấn đề tiêu thụ là tốt, nhưng nếu không giải quyết được thì Vương Quốc Hoa vẫn phải có chuẩn bị. Ngày khai giảng lớp nghiên cứu sinh đặc biệt đã tới, Vương Quốc Hoa lên thị ủy xin phép Nghiêm Hữu Quang, bí thư Nghiêm tự nhiên là ký ngay cho hắn nghỉ nửa tháng.
….
Đứng trước cổng trường quen thuộc, Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng.
Vương Quốc Hoa theo thông báo tìm tới một căn nhà ba tầng xung quanh đầy cây cối rậm rạp. Vương Quốc Hoa tuy học ở đây bốn năm nhưng lần đầu tới khu vực này. Nghe nói ở đây trước kia là nơi ở của các giáo sư trong trường, bây giờ đã đổi thành ký túc chuyên dụng cho lớp nghiên cứu sinh đặc biệt.
Lớp đặc biệt đương nhiên kinh phí cũng đặc biệt, học hai năm đóng hơn 12 ngàn tệ, cái này còn chưa tính tiền nộp lúc trước…
Quá trình đăng ký rất nhanh, Vương Quốc Hoa nhận được một thư thông báo và một mã số chứng minh thân phận, điền vào một tờ phiếu là xong. Vương Quốc Hoa cầm hành lý tìm tới ký túc, không ngờ đây là phòng một người không khác gì khách sạn cả.
Vương Quốc Hoa vừa mới bỏ đồ xong đã có người tới gõ cửa. Đi ra thấy là một nữ giáo sư trung tuổi bảo hắn xuống dưới lầu họp. Vương Quốc Hoa ừ một tiếng đi xuống, trong phòng đã có khoảng 3, 40 người. Trong này Vương Quốc Hoa gần như là trẻ nhất, những người khác đều trên 30.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ từ cửa sau đi vào tìm một chỗ ngồi xuống. Tầng một là nơi học tập. Đám học viên xem ra không hề thấy vinh dự vì thành nghiên cứu sinh, người nói chuyện riêng, người hút thuốc. Vương Quốc Hoa nhìn quanh không thấy có một người phụ nữ nào cả.
Một nam ba nữ đi tới trên bục, người đi đầu tiên Vương Quốc Hoa nhận ra đó là một phó hiệu trưởng của trường. Ba vị nữ giáo sư khác thì một người trung tuổi vừa thông báo hắn xuống họp, hai người còn lại trẻ hơn nhiều, cùng lắm chỉ tầm 30 tuổi mà thôi. Hai người phụ nữ trẻ này có điểm giống nhau là khá đẹp.
Gõ gõ mic, phó hiệu trưởng tuyên bố mặc dù còn có học viên chưa tới nhưng vẫn tiến hành lễ khai giảng lớp nghiên cứu sinh đặc biệt lần thứ nhất. Sau đó phó hiệu trưởng giới thiệu ba vị nữ đồng chí, người phụ nữ lớn tuổi phụ trách cuộc sống của học viên, hai vị còn lại là giáo viên giảng dạy và hỗ trợ cuộc sống.
Đối mặt một đám học viên khá lớn tuổi, phó hiệu trưởng không hăng hái phát biểu mấy, chỉ nói đơn giản vài quy định học và sinh hoạt rồi cười cười đứng lên đi xuống. Lễ khai giảng thành cuộc tọa đàm, Vương Quốc Hoa ý thức được ở lớp này như đều là lãnh đạo, không chừng có thể tìm được vài mối quan hệ. Hai nữ giáo viên đi quanh phát lịch học cho các vị học viên. Lúc đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, một người ngẩn ra cẩn thận nhìn Vương Quốc Hoa một chút:
- Sao trông cậu quen vậy nhỉ?
Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên nói:
- Chị không phải nhận lầm chứ?
Người phụ nữ nhìn danh sách rồi vỗ đầu nói:
- Nghĩ ra rồi, cậu học dưới tôi một khóa, cậu ở khoa Trung văn.
- Thì ra là sư tỷ.
Nghe Vương Quốc Hoa nói vậy, người phụ nữ nhìn thoáng qua tờ danh sách rồi kinh ngạc nói:
- Cậu là cán bộ nhà nước? Đơn vị trả tiền học ư?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tự chi trả, đơn vị không có nhiều tiền như vậy cho tôi phá hoại.
- Ừ ừ.
Không lâu sau vị phó hiệu trưởng đi tới cười nói:
- Vương Quốc Hoa, giáo sư Trương nhờ tôi giúp đỡ cậu.