- Vương ca, tôi có thể sắp kết hôn.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi cười nói:
- Cậu đó làm gì người ta rồi hả?
Mặt Cao Thăng đỏ tận mang tai.
- Là cô ấy chủ động.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả:
- Chuyện tốt.
Vương Quốc Hoa lại nghĩ tới việc mình mà hắn có chút đau đầu. Sức khống chế của hắn càng lúc càng giảm xuống, đây không phải việc gì tốt.
Bỏ việc này ra, đầu Vương Quốc Hoa lại không yên vì phải nghĩ tới việc ở huyện Phương Lan.
Trời tối đen, xe tiến vào huyện thành, Vương Quốc Hoa lặng lẽ về nhà khách. Hắn đang ngồi ăn mì thì Ngô Ngôn xuất hiện. Vương Quốc Hoa nhìn cô nhưng không đứng dậy mà tiếp tục ăn. Ăn xong cầm chén trà thì Uông Lai Thuận cười hì hì tiến vào. Thấy Ngô Ngôn ở đây, y vui vẻ nói:
- Chị Ngô cũng ở đây à, hay là tôi tránh một chút.
Uông Lai Thuận là chủ tịch huyện mà nói câu này rất thuận miệng, Vương Quốc Hoa không biết nói gì với hắn nữa. Uông Lai Thuận này mà bỏ mặt mũi còn lợi hại hơn cả Lâm Thiếu Bách. Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên chào rồi đưa điếu thuốc tới.
Ngô Ngôn thấy thế cười nói:
- Hai vị lãnh đạo nói chuyện, tôi rời đi một chút.
Trong phòng còn hai người, Uông Lai Thuận mặt đầy tức giận nói:
- Quốc Hoa, huyện phát tiền xuống cậu đoán xem các xã bên dưới làm gì?
Không đợi Vương Quốc Hoa đoán, Uông Lai Thuận nói tiếp:
- Đào mấy cái hố sau đó tiêu hết tiền, đây là chuyện tốt mà Lâm Thiếu Bách làm đó. Tôi đang định mai lên thị xã báo cáo chuyện này với bí thư Nghiêm.
Mặt Vương Quốc Hoa hiện lên vẻ tối tăm nhưng lập tức khôi phục bình thường.
- Theo lý thì nên báo cáo với thị trưởng Tương chứ?
Uông Lai Thuận ngẩn ra một chút rồi hiểu ý cười nói:
- Đúng thế, ôi, không còn sớm nữa, cậu đi cả ngày mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi.
Uông Lai Thuận vừa nói vừa cầm cốc trà cười cười đi ra. Thấy Ngô Ngôn ở đó, hắn cười cười đầy mờ ám.
Ngô Ngôn có chút căm tức nhìn theo Uông Lai Thuận. Không đợi Ngô Ngôn quay đầu lại vào cửa chuẩn bị nói xấu Uông Lai Thuận vài câu thì ngoài sân lại có người cầm một chén trà tiến vào. Thấy Ngô Ngôn ở trong này, Mã Minh nói:
- Tôi đến không đúng lúc sao?
Ngô Ngôn thở hổn hển nhưng không tiện phát tác với đối phương. Cô hừ một tiếng:
- Chủ tịch Uông vừa đi.
Mã Minh ồ một tiếng cười cười tiến vào trong.
Vương Quốc Hoa không hề ngạc nhiên khi Mã Minh xuất hiện. Người này nhiều lần cố ý muốn kéo gần quan hệ nhưng Vương Quốc Hoa đều ra vẻ không thấy.
- Bí thư Quốc Hoa chắc đi đường mệt lắm.
Mã Minh cười cười ngồi thẳng xuống vị trí Uông Lai Thuận vừa ngồi. Vương Quốc Hoa đưa thuốc tới, Mã Minh cầm lấy châm hừ một tiếng rồi nói:
- Ủy ban kỷ luật nhận được đơn tố cáo của quần chúng nói một số cán bộ xã tham ô tiền của hạng mục. Tôi định sáng mai sẽ báo cáo với bí thư Lâm.
Theo lý thuyết Mã Minh có thể điều tra trước có kết quả rồi báo cáo. Chẳng qua hầu hết những lúc Ủy ban kỷ luật đều báo cáo với bí thư huyện ủy trước, được gật đầu mới tiện tiếp tục. Mã Minh đến nói trước với Vương Quốc Hoa, mục đích của y đã rất rõ.
Vương Quốc Hoa lộ ra một tia tức giận.
- Điều tra trước đã.
Vương Quốc Hoa là phó bí thư huyện ủy, trên nguyên tắc Mã Minh không phụ thuộc gì vào hắn nhưng đời là vậy. Mã Minh gật đầu nói:
- Được tôi về bố trí. Không còn sớm nữa, bí thư Quốc Hoa nghỉ sớm một chút.
Nói xong Mã Minh cầm chén trà từ từ đi ra. Ra cửa Mã Minh cười cười gật đầu với Ngô Ngôn. Cái nhìn này mặc dù không rõ ràng như của Uông Lai Thuận nhưng vẫn làm Ngô Ngôn khó chịu.
Ngô Ngôn cuối cùng đã có thể vào trong ngồi xuống.
- Lãnh đạo, ngài cần phải đứng ra mới được, không khí của huyện gần đây rất không tốt.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Tôi không phải bí thư huyện ủy, cô bảo tôi nói gì bây giờ? Trong đầu nghĩ gì vậy hả, về đi.
Ngô Ngôn bị mắng nhưng không thèm để ý. Cô còn cười cười nháy mắt với hắn.
- Vâng, em biết, ngài tốt bụng, em nhiều chuyện được chưa?
Ngô Ngôn đứng lên đi ra ngoài luôn. Cô biết rõ lời vừa rồi dù mình không nói thì Vương Quốc Hoa cũng sẽ có hành động, chẳng qua cô chỉ tỏ thái độ mà thôi.
Huyện Phương Lan chỉ rộng từng đó vì thế đâu có chuyện gì giấu được ai. Lúc Vương Quốc Hoa xuất hiện ở trụ sở ủy ban, mọi người trong trụ sở hầu hết đều biết hắn đã về. Không đầy nửa tháng, Vương Quốc Hoa một lần nữa xuất hiện làm mọi người đột nhiên cảm thấy sự uy nghiêm của hắn còn hơn trước đây nhiều. Hắn không còn tươi cười như trước khi gật đầu với mọi người nữa.
Hôm qua bị chèn ép trong hội nghị thường ủy, hôm nay lại nghe tin Vương Quốc Hoa đã về, điều này làm tâm trạng Lâm Thiếu Bách càng không tốt. Nhớ đến mình đã cam đoan trước mặt Tương Tiền Tiến, Lâm Thiếu Bách càng đau đầu hơn.
Lâm Thiếu Bách bây giờ không có đường lui, sau một đêm suy nghĩ y ngoài đau đầu không ngờ không tìm được biện pháp nào tốt cả. Đang xoa đầu thì thư ký Cao Nguyên gõ cửa tiến vào nói:
- Bí thư Lâm, người ở Ủy ban kỷ luật đã bắt Lục Học ở xã Hồng Kỳ đi.
Lục Học là bí thư đảng ủy Hồng Kỳ, gần đây theo Lâm Thiếu Bách rất chặt. Lâm Thiếu Bách đứng bật dậy nói:
- Mã Minh muốn làm gì? Sao không báo cáo trước?
Nói xong Lâm Thiếu Bách nổi giận đùng đúng đi ra nhưng gần đến cửa lại cảm thấy phản ứng của mình hơi mạnh nên vội vàng đứng lại nói:
- Cao Nguyên, anh mời Mã Minh tới đây.
Lâm Thiếu Bách chờ nửa tiếng thì Mã Minh mới xuất hiện. Sau khi vào, Mã Minh bình tĩnh nói:
- Bí thư Lâm, tìm tôi có việc gì?
Câu này càng làm Lâm Thiếu Bách tức hơn.- Việc gì ư? Bình thường đều là nói: “bí thư Lâm tìm tôi có chỉ thị gì?” Nói cách khác đối phương không coi mình là bí thư, điều này càng làm Lâm Thiếu Bách tức hơn.
Cố né giận Lâm Thiếu Bách lạnh lùng nói:
- Ủy ban kỷ luật bắt Lục Học vì lý do gì?
Mã Minh mặt không chút thay đổi:
- Không bắt, chỉ là mời đi phối hợp điều tra. Ủy ban kỷ luật nhận được đơn tố giác của quần chúng, chỉ hỏi mấy câu mà thôi.
Mã Minh nói không hề có sơ hở. Mời đi phối hợp điều tra là quyền lực của Ủy ban kỷ luật, không cần phải báo cáo trước. Vấn đề hôm nay mời Lục Học đi điều tra, mai có thể mời người khác. Chỉ cần những người này đi lại gần với Lâm Thiếu Bách là đủ lý do mời đi rồi.
Lâm Thiếu Bách biết Mã Minh ám chỉ gì. Y nghĩ tới Vương Quốc Hoa vừa về, Mã Minh đã lập tức ra đao.
- Ồ, chuyện gì mà cần Lục Học phối hợp điều tra vậy?
Mặt Lâm Thiếu Bách dần khôi phục bình thường.
- Ủy ban kỷ luật nhận được tố giác tiền dùng cho hạng mục mà huyện phát xuống các xã có hiện tượng bị tham ô, vì thế mời Lục Học tới để tìm hiểu.
Mã Minh vừa nói xong, thư ký Cao Nguyên gõ cửa tiến vào nói:
- Bí thư Mã, có người tìm.
Bên ngoài là một cán bộ của Ủy ban kỷ luật. Y đi vào mặt mày nặng nề nói:
- Bí thư Mã, vừa nhận được tin Lục Học đã khai y vi phạm pháp luật, tham ô công quỹ.
Lâm Thiếu Bách thất thanh nói:
- Anh nói gì?
- Căn cứ Lục Học khai thì y chẳng những tham ô mấy chục ngàn tiền hạng mục, lúc làm bí thư đảng ủy đã nhiều lần nhận hối lộ, tham ô, bây giờ thống kê đã không dưới 500 ngàn.
Lâm Thiếu Bách chỉ cảm thấy trước mắt trở thành tối đen, người lảo đảo ngồi xuống ghế. Y lại thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn tới của Mã Minh, Lâm Thiếu Bách đột nhiên cảm thấy đây là cái hố, chỉ cần mình không khống chế được tâm trạng mà ra tay kéo Lục Học thì sẽ rơi vào hố ngay.
Lâm Thiếu Bách rất loạn, y quyết đoán nói:
- Điều tra rõ ràng.
Mặc dù Lâm Thiếu Bách nhận chức chưa lâu, vấn đề của Lục Học rất khó liên quan tới hắn nhưng ảnh hưởng không phải là như vậy. Người bên dưới sẽ nghĩ như thế nào?
Vì việc này ai còn dám theo Lâm Thiếu Bách? Lâm Thiếu Bách biết đây là Vương Quốc Hoa đang phản kích. Y không ngờ đối phương lại phản kích sắc bén như vậy, vừa đi lên đã làm mình không xuống ngựa được.