Chẳng qua đến cuối cùng Lãnh Vũ lại quyết định không nói như vậy với Vương Quốc Hoa. Bởi vì y cảm thấy để Vương Quốc Hoa duy trì được sự sắc bén càng tốt hơn. Chính trị có quá nhiều người cầu ổn, Vương Quốc Hoa hăng hái như vậy là đáng khen. Lãnh Vũ không hy vọng bởi vì chuyện này mà khiến Vương Quốc Hoa mất đi sự sắc bén. Y hy vọng Vương Quốc Hoa vẫn luôn có sự nhiệt huyết, về phần khác thì để giao cho người như y đối phó.
…
Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ lên tỉnh hay không thì một chiếc Mercedes-Benz chạy tới trước cửa ủy ban huyện trong trời nắng chói chang. Bảo vệ chặn xe lại hỏi. Diêm Bổn Lợi từ trong xe thò đầu ra nói:
- Tôi là nhà đầu tư mà bí thư Vương Quốc Hoa mời tới.
Bảo vệ nghe vậy lập tức cười hì hì chạy tới hướng dẫn xe đỗ xuống chỗ mát, sau đó còn dẫn hai người đàn ông, hai người phụ nữ từ xe xuống lên lầu.
Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị ra ngoài. Bao Tiểu Tùng đã liên hệ một công ty chế biến thịt ở tỉnh ngoài, hắn chuẩn bị lên tỉnh gặp mặt đối phương. Trong thời gian này Bao Tiểu Tùng mặc dù không đến Phương Lan nhưng đám sinh viên vẫn có mười mấy người tiến hành nghiên cứu khoa học ở trụ sở mới thành lập.
Ngô Ngôn vẫn như trước, cô hay chạy theo bên cạnh Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nói cô nhiều lần nhưng Ngô Ngôn không nghe, tiếp tục coi mình là chánh văn phòng của Vương Quốc Hoa.
Trời hơi nóng lại phải leo cầu thang làm đầu Diêm Bổn Lợi đầy mồ hôi. Đột nhiên thấy Vương Quốc Hoa, Diêm Bổn Lợi cười ha hả gọi:
- Lão Vương, tôi tới thăm cậu.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, lẽ ra Diêm Bổn Lợi không cần chủ động đến như vậy chứ?
- Cơn gió nào thổi anh tới vậy, mau vào phòng, ngoài nóng lắm.
Vương Quốc Hoa cười mời vào, cũng may điều hòa vừa đóng, phòng vẫn còn mát mẻ. Diêm Bổn Lợi vào rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Thời tiết quỷ quái, tôi đúng là một phút không thể không có điều hòa.
Thời gian này Vương Quốc Hoa hay xuống xã, chạy các nơi nên người đen đi nhiều. Tiểu Trình bên cạnh Diêm Bổn Lợi thấy thế cười hì hì:
- Vương ca, mấy ngày không gặp mà anh đã sang Châu Phi về rồi sao?
Vương Quốc Hoa chỉ cười cười không trả lời cô mà nói với Diêm Bổn Lợi:
- Coi như anh tới kịp lúc nếu không tôi ra ngoài là lên tỉnh ngay đó. Đúng, sao không giới thiệu người này một chút?
Người đàn ông bên cạnh có tuổi tương đương Diêm Bổn Lợi, người phụ nữ bên người khá rụt rè có tuổi tầm Tiểu Trình, từ cách ăn mặc cũng có thể thấy hai người phụ nữ này có xuất thân giống nhau.
- Lưu Khánh, bạn từ nhỏ với lão Diêm. Tên tuổi của Bí thư Vương có thể nói như sấm bên tai.
Lưu Khánh cao gầy và hơi đen. Vương Quốc Hoa không hề có ý xem nhẹ đối phương. Thực lực kinh tế của giới kinh tế tư nhân Ôn Châu thì Vương Quốc Hoa đã được gặp không ít lần trước đây.
Ngô Ngôn bưng trà tới, Vương Quốc Hoa nói với cô:
- Chủ tịch Ngô, phiền chị bố trí khách sạn, tối tôi mời hai vị giám đốc đây. Chị cũng vất vả một chút.
Ngô Ngôn cười cười đi ra, Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh thoáng nhìn nhau. Vương Quốc Hoa là phó chủ tịch, Ngô Ngôn kia nhất định là phó chủ tịch. Phó chủ tịch chỉ huy phó chủ tịch, mà vị nữ phó chủ tịch kia còn vui vẻ đi làm.
Ngô Ngôn vừa đi ra, Vương Quốc Hoa vừa lấy thuốc từ trong tủ ra định mời thì Uông Lai Thuận xuất hiện trước cửa nói:
- Quốc Hoa, nghe Ngô Ngôn nói là có nhà đầu tư tới nên tôi tới xem một chút.
Vương Quốc Hoa đành phải mở tút thuốc ném cho Uông Lai Thuận một bao Gấu mèo, ném cho Diêm Bổn Lợi một bao rồi nói:
- Chủ tịch huyện, đừng nghe Ngô Ngôn nói linh tinh, giám đốc Diêm tuy là nhà kinh doanh nhưng cũng là bạn học ở lớp nghiên cứu sinh với tôi, tới đây chơi là chính.
Uông Lai Thuận cười cười nhận thuốc nói.
- Như vậy à, vậy cậu tiếp đón bọn họ cho tốt.
Vừa nói y xoay người nói với hai người kia:
- Hai vị giám đốc, tôi là Uông Lai Thuận chủ tịch huyện Phương Lan, chào mừng hai vị tới chơi cũng chào mừng tới Phương Lan đầu tư. Tối nay tổ chức tiệc mừng tôi sẽ mời hai vị một chén. Bây giờ tôi có việc xin đi trước.
Uông Lai Thuận không ở lâu mà đi ngay. Lúc ra khỏi cửa y thoáng nhìn qua bao thuốc trong túi mà mắt trợn tròn. Y thầm nghĩ hôm nay nếu không tới thì một điếu thuốc cũng đừng mong có.
Uông Lai Thuận từ lâu đã nhắc mình chuyện Vương Quốc Hoa phụ trách thì không nhúng tay còn toàn lực ủng hộ. Mà Vương Quốc Hoa cũng rất giữ gìn uy tín của đối phương, ở ủy ban huyện chưa bao giờ phản đối điều mà Uông Lai Thuận đưa ra.
Diêm Bổn Lợi không nhìn được hàng, y mở bao thuốc lấy một điếu rồi ném cho Lưu Khánh. Lưu Khánh cầm lấy híp mắt lại và càng tươi cười hơn.
- Lão Vương….
Vương Quốc Hoa nghe vậy xua tay nói:
- Lão Diêm khách khí rồi, gọi tên tôi là được.
- Được Quốc Hoa, chuyện lần trước cậu nói thì tôi muốn nói rõ là mình muốn xen vào một tay.
Diêm Bổn Lợi coi như hoàn toàn bị Vương Quốc Hoa thu phục, y không vòng vo mà chủ động nói thẳng. Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Gấp gì chứ, có chuyện để sau nói. Chơi vài ngày đã chứ.
Diêm Bổn Lợi nghe vậy lớn tiếng nói:
- Không, tôi tới là vì việc này, cậu phải có câu trả lời rõ ràng cho tôi nếu không tôi ở đây ăn bám đó.
- Lão Diêm, anh không được, chuyện của huyện đâu phải do mình tôi quyết định được.
Lúc này Lưu Khánh ở bên cười nói:
- Bí thư Vương, lần này tôi bị lão Diêm kéo tới cũng là muốn xem hoàn cảnh đầu tư của huyện Phương Lan, không giấu gì anh, tôi mở công ty chế biến thịt.
Vương Quốc Hoa nhìn y rồi nói:
- Giám đốc Lưu, như vậy đi, anh cùng lão Diêm dành mấy ngày đi xem tình hình một chút. Nói đúng ra huyện tôi bắt đầu tiến hành chăn nuôi gia súc sạch, thời gian thu hoạch còn có mộ năm. Bây giờ nói tới chế biến thịt thì anh nói có quá sớm không?
Lưu Khánh nghe xong cười nói:
- Bí thư Vương đây là đang thử tôi phả không?
- Theo tính toán một năm năm ngàn con thì một mình tôi không thể nuốt trôi. Nhưng bên Ôn Châu chúng tôi có không ít người làm ngành này, tôi có thể kéo bốn năm công ty tới huyện Phương Lan thành lập công ty, như vậy sẽ giảm bớt giá thành sản phẩm. Ngoài ra trước khi tới tôi đã điều tra, vận chuyển đường bộ và đường sắt của thị xã Bắc Câu rất thuận lợi, giá nhân công cũng khá thấp. Tôi đầu tư xây dựng nhà máy ở đây nhất định sẽ có lãi. Nếu như huyện có thể có chính sách ưu đãi liên quan thì tôi nghĩ khả năng đàm phán thành công là rất cao.
Vương Quốc Hoa không quá động tâm, kinh nghiệm nói cho hắn biết lợi ích là điều duy nhất để hợp tác. Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh trực tiếp như vậy cũng có nghĩa muốn lợi ích càng nhiều hơn.
- Thành ý của hai vị tôi hiểu. Không bằng như vậy, hai vị ở lại vài hôm xem một chút rồi nói tiếp. Bây giờ đưa ra bất cứ kết luận gì cũng đều là không có trách nhiệm với cả đôi bên.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời khá mơ hồ.
Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh cùng nở nụ cười giống như đã sớm đoán được kết quả là vậy.
Ngô Ngôn rất nhanh về mời mấy vị khách tới khách sạn. Vương Quốc Hoa vẫn quyết định lên tỉnh, hắn bảo Ngô Ngôn tiếp đón hai vị kia cho tốt, chờ mình từ tỉnh về rồi nói.
Diêm Bổn Lợi và Lưu Khánh đến khách sạn liền đuổi hai người Tiểu Trình sang phòng khác còn mình ngồi nói chuyện. Trước khi tới huyện Phương Lan, hai công ty cũng gặp khó khăn khá giống nhau đó là nguồn nguyên liệu không đủ và thiếu tài chính. Công ty tư nhân phát triển thường thì vấn đề tài chính sẽ ảnh hưởng lớn nhất. Đây là nguyên nhân hai người bọn họ tới huyện Phương Lan.
Công ty muốn phát triển thì phải có chính quyền ủng hộ.
Lúc học ở đại học F, Diêm Bổn Lợi xác định Vương Quốc Hoa là đối tượng hợp tác lâu dài, y lo thực lực bản thân không đủ nên kéo thêm Lưu Khánh tới cùng. Vương Quốc Hoa không phải muốn tạo một ngành nghề sao? Hai người hợp lại không phải thành quy mô ư? Sự thận trọng của Vương Quốc Hoa theo hai người Diêm Bổn Lợi thấy chính là làm ra cho có.
Trên thực tế Vương Quốc Hoa cũng coi trọng việc hai vị Diêm Bổn Lợi tới, chẳng qua hắn còn chưa nghĩ ra nên hợp tác như thế nào mà thôi. Hắn lên tỉnh thành không chỉ là muốn gặp thêm công ty khác mà còn muốn nhân lúc này nghĩ xem làm như thế nào để chính quyền nắm thế chủ động khi hợp tác.