Hứa Nam Hạ muốn xuống phía nam, đây là nguyên nhân quan trọng nhất để Du Phi Dương có thể đạt được thành công như vậy. Mặc dù chuyện còn chưa có kết luận cuối cùng nhưng thời này có gì mà không dám mạo hiểm. Nếu như đánh cuộc trúng cửa thì chính là buôn một lãi mười. Du Phi Dương cầm tiền làm gì? Những người kia không cần biết, chỉ riêng ba chữ Hứa Nam Hạ là bọn họ dám đập tiền vào rồi.
- Ồ, bảo sao ông không dám ở nhà, chắc sợ bí thư Hứa xử lý hả?
Vương Quốc Hoa trêu một câu, Du Phi Dương gật đầu nói:
- Đúng thế, lúc mới bắt đầu tôi dựa vào quan hệ của chú nhưng kết quả không quá tốt, chỉ được hơn trăm triệu. không ngờ khi tin bố tôi đến phía nam vừa ra thì tiền vào như mưa vậy, còn khóc lóc xin tham gia. Nhớ đến cũng thấy sợ hãi.
Không phải vui vẻ mà là sợ, Vương Quốc Hoa hiểu tâm trạng của Du Phi Dương. Hắn cười khổ nói:
- Đây là điểm đặc biệt của Trung Quốc. Không nói cái này nữa, đi thư giãn thôi. Nửa năm qua tôi mệt hơn trâu vậy mà chỉ làm được một hạng mục tổng đầu tư vài chục triệu, quá ít.
Mộ Dung ra khỏi câu lạc bộ về đoàn. Thấy đồng hồ còn sớm nên cô thử gọi vào số điện thoại trên tờ giấy Vương Quốc Hoa đưa cho. Nhưng vừa ấn xong cô lại giật mình vì quên không hỏi tên chủ số điện thoại này là gì. Cô thoáng suy nghĩ vài giây mới nói:
- Chào ngài, tôi là Mộ Dung đoàn kịch tỉnh, xin hỏi xưng hô như thế nào?
Bên kia dập máy ngay. Mộ Dung trợn tròn mắt. Sao lại như vậy? Không phải bị lừa chứ? Ngay khi Mộ Dung đang suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên. Cô cầm lấy nghe, bên kia nói:
- Trưởng đoàn Mộ Dung đoàn kịch tỉnh phải không? Tôi là Bao Hiểu Thiên phòng Nhân sự Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, xin lỗi vừa nãy vợ tôi nghe điện.
Mộ Dung vậy mới hiểu, có lẽ người phụ nữ vừa nãy hiểu lầm, về phần sao lại đến mức đó thì là việc nhà người ta.
Mộ Dung vội vàng nói:
- Không sao, tôi chỉ là muốn hỏi một câu xem lúc nào có thể làm xong thủ tục.
- Sáng mai đi, mang theo mấy giấy tờ…
Bao Hiểu Thiên ở bên kia nói qua cần chuẩn bị mấy cái gì. Nghe điện khoảng năm phút, Mộ Dung muốn khóc. Chị em Liên Mai sau khi tốt nghiệp trường trung cấp nghệ thuật thì không được phân phối công việc, Mộ Dung đưa hai cô về đoàn rồi bồi dưỡng thành diễn viên chính. Lẽ ra vấn đề biên chế phải dễ giải quyết nhưng Mộ Dung đi nhờ hết các nơi thì ngoài vài lãnh đạo ám chỉ mập mờ ra thì không được kết quả gì cả.
Dù là bản thân Mộ Dung thân là trưởng đoàn nếu không phải gần đây đoàn kịch tỉnh có nhiều nơi mời diễn thì cô gần như không có quyền lên tiếng mấy ở đoàn. Hơn nữa cô cũng là phụ nữ, trong đoàn còn có bí thư đảng ủy, còn có phó trưởng đoàn phụ trách tài chính nên sao đấu qua bọn họ. Đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến chị em Liên Mai mãi không thể vào biên chế. Bởi vì sự tồn tại của các cô đã làm hai người khác mất vị trí diễn viên chính của đoàn.
Xung quanh rất yên lặng, Mộ Dung cầm máy khóc, mãi tới khi bên ngoài có tiếng bước chân Mộ Dung mới vội vàng xoay người lại. Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Dung thản nhiên nói:
- Vào đi.
Két, cửa gỗ cũ được đẩy ra, vào là chị em Liên Mai.
- Trưởng đoàn, bọn em vừa thấy chị về nên tới xem.
Con người là động vật có tình cảm, chị em Liên Mai biết mấy năm qua Mộ Dung vì lời hứa với hai cô mà gặp rất nhiều áp lực, cho nên các cô cũng không muốn đi nơi khác. Chẳng qua sau buổi biểu diễn tối mai nếu như vấn đề biên chế không thể giải quyết được thì chị em cô chỉ có thể chọn rời đi. Dù sao ở đoàn kịch tỉnh mà không có thân phận thì sẽ không tốt cho sự nghiệp sau này. Con người đều có mục tiêu theo đuổi, chị em cô cũng vậy.
- Hai em tới vừa lúc, Bí thư Vương đã đến tỉnh, chị đã ngồi ăn tối với hắn, ngoài ra vấn đề biên chế của chị em đã được Bí thư Vương giải quyết giúp, mai hai em tới Ban Tuyên giáo làm thủ tục.
….
Tắm nước nóng xong sang xông hơi, sau đó nằm mát xa, Vương Quốc Hoa ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Hắn ngủ rất ngon, đến khi tỉnh lại nhìn quanh mới biết mình ngủ luôn ở phòng mát xa.
Vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, trời mới tờ mờ sáng, quần áo còn vắt trên ghế. Vương Quốc Hoa dậy mặc rồi theo thói quen lấy một điếu thuốc ra hút. Một nhân viên phục vụ trực ban thấy Vương Quốc Hoa đi ra tiến lên liền gọi:
- Ngài đã dậy, hai người bạn của ngài ở phòng trên và bảo lúc nào ngài dậy thì có thể lên đó.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua đồng hồ, mới là 5h30, lúc này sang chắc Du Phi Dương và Cao Thăng đang ngủ.
- Tôi rửa mặt một chút, nếu được thì chuẩn bị chút đồ ăn, tôi sang kia ngồi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa chỉ chỉ về phía phòng ngoài, nhân viên phục vụ nói ngay:
- Ngài chờ.
Vương Quốc Hoa đánh rang rửa mặt xong đi ra đồ ăn đã được mang lên.
Vương Quốc Hoa đang ăn, Cao Thăng đẩy cửa tiến vào cười hắc hắc với vẻ mặt khá kỳ quái. Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn hắn:
- Chưa ăn thì ngồi ăn cùng.
Cao Thăng nói.
- Tôi ăn rồi, cái này… Vương Nhất Nguyên mấy hôm nữa sẽ tới, ý của cô ấy là làm nghi thức ở huyện sau đó đợi đến tết về nhà tổ chức lần nữa.
Vương Quốc Hoa cười ha hả:
- Xem ra tôi bận quá nên quên mất, hai người đã đăng ký kết hôn được nửa năm rồi nhỉ?
Cao Thăng nói:
- Cái này không thể trách anh, Vương Nhất Nguyên mãi chưa làm xong thủ tục xuất ngũ nên kéo dài tới tận bây giờ.
- Chờ chút tôi gọi cho Ngô Ngôn, bảo cô ấy bố trí một chút. Việc này cũng do tôi, đáng lẽ sớm phân phòng cho cậu.
Vương Quốc Hoa có chút ảo não vỗ gáy, Cao Thăng cười nói:
- Tôi cần gì phòng chứ. Đi theo anh còn sợ không có chỗ ở sao?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không thể nói như vậy, phòng nhất định phải được chia, dù để đó không ở cũng phải lấy một căn. Như vậy đi, về lấy phòng ở nhà khách làm phòng cưới rồi làm thủ tục sang tên cho cậu.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy một chiếc thẻ trong ví đưa cho Cao Thăng:
- Mật mã là … cậu lấy ra 50 ngàn, tôi cho cậu nghỉ đi đón Nhất Nguyên.
Cao Thăng vội vàng nói:
- Không cần phiền như vậy, cô ấy tự tới được.
Vương Quốc Hoa nhét thẻ vào tay đối phương.
- Nói linh tinh, anh em tôi lấy vợ sao có thể quá keo kiệt. Tiền này là để cho em râu mua bộ đồ mới và trang sức, phải cầm. Hơn nữa tôi có bao tiền ngay cả tôi cũng không biết. Tiền là vật ngoài thân, lúc cần tiêu thì phải tiêu.
Chờ Cao Thăng cầm thẻ, Vương Quốc Hoa mới nở nụ cười:
- Chìa khóa xe đe lại, cậu bây giờ được cho nghỉ.
Cao Thăng không khách khí nữa, Vương Quốc Hoa nói thêm một câu.
- Ra bến xe ngay.
Cao Thăng có chút xấu hổ gãi đầu, Vương Quốc Hoa thấy vậy liền cười phá lên.
Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được Cao Thăng đang rất hạnh phúc. Loại người như Cao Thăng không dễ yêu nhưng yêu thì cả đời không bao giờ thay đổi.
Vương Quốc Hoa lại nghĩ đến mình ở phương diện tình cảm. Hắn tự an ủi dù sao mình cũng chưa kết hôn nên có nhiều quan hệ chút cũng không sao mà.
Ngồi một lúc Du Phi Dương lao vào gọi:
- Mau về thôi, dì gọi điện bảo về ăn trưa.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Bí thư Hứa đi chưa?
Du Phi Dương không gì để nói. Y thở dài một tiếng:
- Đầu ông không biết làm bằng gì nữa. Bao người mong chờ thể hiện trước mặt ông lão, ông thì hay rồi toàn trốn.
Vương Quốc Hoa không nói thêm ở vấn đề này vội vàng đi ra. Du Phi Dương nhảy lên ghế tiện tay định bật nhạc thì thấy cạnh đó có túi bóng đen. Hắn mở ra thấy hai tút thuốc liền gào lên:
- Thứ này tôi không mấy khi có được, ông thì hay rồi, một lúc có hai tút.
Vương Quốc Hoa lái xe nên không thể ngăn được động tác cướp đoạt của đối phương. Hắn chỉ có thể cười lạnh một tiếng uy hiếp:
- Lấy vừa vừa thôi, con người không nên chỉ thấy lợi ích trước mắt.
Du Phi Dương cảnh giác nhìn hắn nói:
- Ông có ý gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tôi còn muốn về sau tìm bí thư Hứa báo cáo công việc, báo cáo tư tưởng. Đúng, lần trước Phỉ Phỉ còn hỏi tôi ông gần đây đang làm gì, còn nói ngửi thấy mùi nước hoa trên người ông.
Hắn nói vậy làm Du Phi Dương hậm hực ném thuốc lại, miệng còn nói thầm.
- Hừ hừ, không phải muốn lấy mấy bao thuốc của ông sao, đáng mấy đồng chứ?
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười nói:
- Đúng là không đáng mấy đồng, giỏi ông bỏ tiền ra mua đi.
Lúc tới Hứa gia, Du Vân Vân đang ở trong bếp nấu ăn. Thấy Vương Quốc Hoa, chị vui vẻ nói:
- Quốc Hoa, vào đây giúp dì.
Vương Quốc Hoa cười cười đi tới, không lâu sau hắn hối hận vì hành vi của mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Du Vân Vân rất tò mò, không ngừng hỏi về chuyện giữa Vương Quốc Hoa và Sở Sở. Trước mặt Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa có thể ngậm miệng không nói nhưng Du Vân Vân thì hắn không thể từ chối. Kết quả tên không làm việc ngoài kia cứ thế ngồi rung đùi nghe trộm.