- Trưởng phòng Trần, sao ngài cũng ở đây?
Trưởng phòng Trần không thèm nhìn Vưu Hưng Quốc một cái, hắn tươi cười lấy lòng Du Vân Vân:
- Chủ nhiệm Du, làm ngài giật mình, đều do tôi không giáo dục các đồng chí bên dưới được tốt.
Du Vân Vân chỉ hừ một tiếng không nói gì, ngược lại cô nhìn về người phụ nữ đang đi lên. Người này đi tới gần cười nói với Du Vân Vân:
- Vân Vân, đừng chấp nhặt đám người này, không đáng vậy đâu.
Du Vân Vân cười nói với đối phương:
- Tôi đi thay đồ, Đồng tỷ, đi vào nói chuyện.
Trước khi đi Du Vân Vân còn nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, nơi này giao cho cháu xử lý.
Du Vân Vân và Đồng tỷ đi xuống, vị trưởng phòng Trần kia định đi theo nhưng không dám. Vương Quốc Hoa quay sang nói với Du Phi Dương:
- Ông xử lý đi.
Du Phi Dương cười phì nói:
- Dì bảo ông xử lý thì có quan hệ gì với tôi. Tôi xuống dưới xem một chút.
Vừa nói Du Phi Dương đuổi theo Du Vân Vân ngay. Mộ Dung đứng tại chỗ không biết ra sao. Du Vân Vân đi ra ngoài mấy bước quay đầu lại vẫy vẫy Mộ Dung:
- Mộ Dung, cô đi theo tôi.
Không khí trên đài trở nên khẩn trương, vẻ tươi cười trên mặt trưởng phòng Trần lập tức biến mất, mặt y đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Vưu Hưng Quốc.
- Ngu xuẩn.
Y xoay người lại thì vẻ mặt lại thành tươi cười. Y đưa tay về phía Vương Quốc Hoa:
- Tôi là Trần Thành, trưởng phòng quản lý kịch của Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, xin hỏi anh tên là gì?
- Hả, tôi là cháu của chủ nhiệm Du, gọi tôi Tiểu Vương đi.
Vương Quốc Hoa rất khách khí bắt tay đối phương, chẳng qua vẻ mặt lại không như vậy mà như lấy lệ. Trưởng phòng Trần biết rõ cháu của vợ bí thư tỉnh ủy không coi một trưởng phòng vào đâu là điều rất bình thường.
Cảnh này mọi người bên dưới thấy lại là việc khác. Trần Thành mặc dù quản đoàn kịch tỉnh nhưng bình thường ngoài lãnh đạo ra thì chưa ai thấy hắn, thật ra vị phó trưởng phòng Hình thì mọi người thường thấy. Lúc này mặt phó trưởng phòng Hình rất sợ hãi, không còn vẻ uy phong khi tới đoàn kịch tỉnh nữa. Xem ra ngay cả hắn cũng không có tư cách nói chuyện, qua đó có thể thấy lai lịch của cậu thanh niên Tiểu Vương kia.
- Tiểu Vương, lãnh đạo nói chuyện này do anh xử lý, anh xem.
Trần Thành liên tục xoa xoa tay lo lắng nói.
Vương Quốc Hoa nghe xong thản nhiên nói:
- Dì chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, xử lý như thế nào do anh quyết định. Chẳng qua có một câu tôi muốn nhắc anh.
Vương Quốc Hoa càng ngạo mạn, Trần Thành càng khẩn trương. Y mời Vương Quốc Hoa sang bên rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vương, vừa nãy anh cũng thấy đó, trưởng ban Đổng rất tức giận, chuyện này nếu không làm chủ nhiệm Du hài lòng thì sẽ có không ít người đen đủi.
Vương Quốc Hoa cũng có chút giật mình, xem ra Đồng tỷ kia là phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, có lẽ là thường trực.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi cảm thấy chuyện này anh xử lý là tốt nhất.
Vương Quốc Hoa chết sống không chịu tỏ thái độ, Trần Thành lại thấy khó xử. Dựa theo ý của hắn là giơ cao đánh khẽ, dù sao Vưu Hưng Quốc là do y trực tiếp quản lý, nếu xử lý quá độc ác thì sẽ làm Trần Thành mất thể diện và uy tín. Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ thì Trần Thành sao có thể mở miệng xin giúp Vưu Hưng Quốc được?
Do dự mãi, Trần Thành bạo gan hỏi một câu.
- Tiểu Vương, chuyện hôm nay là sao vậy? Anh biết nguyên nhân không?
Vương Quốc Hoa nghiêng mắt nhìn hắn rồi cười lạnh nói:
- Tôi sao biết được? Tôi chỉ biết dì muốn đóng kịch nên tôi gọi điện nhờ trưởng đoàn Mộ Dung giúp.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm Trần Thành phải có quyết định. Hắn cắn môi nói:
- Tạm thời đình chỉ công tác kiểm tra, ngài thấy thế nào?
Cách xưng hô của Trần Thành cũng thay đổi, Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng không nói gì, Trần Thành nói thêm:
- Cách chức, làm trưởng đoàn Mộ Dung kiêm bí thư đảng ủy đoàn.
Trần Thành nói vậy là do vừa nãy Vương Quốc Hoa nhắc tới Mộ Dung. Mộ Dung này rất đẹp, Trần Thành rất có ấn tượng. Y cảm thấy vấn đề có phải xuất hiện ở đây không? Nếu đúng là như vậy thì đơn giản hơn nhiều. Trần Thành vì thế thử dò xét một câu, trên mặt âm trầm của Vương Quốc Hoa xuất hiện nụ cười.
- Tôi đi nói với dì xem sao.
Gọi hai chị em dẫn đường, vừa ra khỏi rạp hát, cô em Liên Tuyết cười hì hì lớn tiếng nói:
- Thích quá, lão già Vưu Hưng Quốc kia quá xấu.
Vương Quốc Hoa nghe thấy không đúng nên dừng lại nói:
- Hắn ức hiếp các cô?
Liên Mai đỏ mặt cúi đầu, Liên Tuyết thật ra thoáng hơn, cô giải thích:
- Lần trước tới thị xã Giang Loan diễn chính là do Vưu Hưng Quốc nói là vị lãnh đạo kia ở thị xã Giang Loan coi trọng chị em em. Lão già này bình thường không ít lần động tay động chân. Chị ngoan hiền nên bị hắn động chạm không ít.
- Tiểu Tuyết, đừng nói nữa.
Liên Mai thiếu chút nữa khóc thành tiếng, mặt Vương Quốc Hoa thoáng lộ tia tức giận. Hắn hừ một tiếng đi nhanh về phía văn phòng Mộ Dung.
Trong văn phòng Du Vân Vân đã đổi sang quần áo bình thường và đang nói chuyện với Đồng tỷ. Vương Quốc Hoa gõ cửa tiến vào, Du Vân Vân cười nói:
- Quốc Hoa, xử lý thế nào?
Vương Quốc Hoa ra vẻ không biết Đồng tỷ là phó trưởng ban. Hắn cười nói với Du Vân Vân:
- Ý của trưởng phòng Trần là cách chức, ngoài ra do trưởng đoàn Mộ Dung làm bí thư đảng ủy.
Du Vân Vân nhìn thoáng qua Đồng tỷ, Đồng tỷ hiểu ý cười nói:
- Quốc Hoa, cậu có ý gì?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi có thể có ý gì chứ, không phải có lãnh đạo chủ quản ở đây sao? Chẳng qua tôi thật ra nghe nói một vài điều đó là Vưu Hưng Quốc thường xuyên động chạm các nữ diễn viên trong đoàn.
Hai vị lãnh đạo ở đây đều là phụ nữ, lời này của Vương Quốc Hoa rất có tính sát thương. Q nghe xong biến sắc, chị biết Vương Quốc Hoa không nói dối mình. Du Vân Vân rất dễ dàng liên tưởng tới chuyện hôm nay, có phải bình thường Mộ Dung cũng bị Vưu Hưng Quốc đòi hỏi nhưng từ chối nên Vưu Hưng Quốc mới làm thế không?
Đồng tỷ tức giận đập bàn gào lên:
- Không ra gì cả, bảo sao đoàn kịch tỉnh mấy năm nay nửa chết nửa sống.
- Vân Vân, việc này cô yên tâm, đảm bảo có câu trả lời thuyết phục cho cô.
Đồng tỷ nói, Du Vân Vân nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tốn nay đoàn kịch tỉnh có vở diễn mới, Đồng tỷ phải đến cổ vũ đó.
Không khí trở nên hòa hoãn hơn theo câu nói này của Du Vân Vân. Đồng tỷ nói:
- Chị không phải đã tới sao, trước đây đúng là sơ sót thiếu quan tâm tới đoàn kịch tỉnh.
Du Vân Vân thầm nghĩ cô đã bao giờ quan tâm tới q chứ? Đương nhiên câu này Du Vân Vân không nói. Du Vân Vân quay sang nói với Mộ Dung:
- Mộ Dung, ngoại hình và giọng hát của cô đều rất tốt, nghe nói mấy năm qua cô không lên sân khấu, cô không thấy đáng tiếc sao?
Mộ Dung có chút khẩn trương vì trưởng ban Đổng còn ở đây. Cô đang không biết nói như thế nào thì Đồng tỷ đứng lên nói:
- Vân Vân, chị đi xem xử lý như thế nào.
Vừa nói Đồng tỷ mở cửa đi ra. Ra ngoài vẻ mặt của Đồng tỷ lập tức thay đổi, cô đi nhanh sang rạp hát trước mặt. Sắp Đại hội Đảng, trưởng ban sẽ đi, Đồng tỷ có cơ hội rất lớn, lúc này mà xảy ra chuyện, xử lý không làm Du Vân Vân hài lòng rồi về nói tiếng gì đó với bí thư Hứa, hy vọng lên chức của mình coi như xong đời.
Vương Quốc Hoa ở bên không khỏi giật mình. Du Vân Vân nhìn luôn hòa nhã nhưng lúc cần thiết cũng đầy uy thế. Càng suy nghĩ hắn càng thấy trong này đáng tham khảo. Du Vân Vân thấy Vương Quốc Hoa thất thần nên cười nói:
- Quốc Hoa, nghĩ gì thế?
Vương Quốc Hoa hả một tiếng, ngẩng đầu lên tươi cười nói:
- Cháu đang nghĩ dì rất oai phong.
Du Vân Vân cười ha hả nói:
- Điểm này cháu hơn Phi Dương nhiều.
Du Phi Dương nghe vậy vội vàng nói:
- Dì bất công.
Du Vân Vân ưỡn lưng nói:
- Dì phải về, Quốc Hoa, cháu phải đưa dì về rồi.
Mộ Dung đưa ba người ra xe, cuối cùng bát tay với Vương Quốc Hoa, hai mắt nhìn nhau. Mộ Dung không nhịn được nháy mắt mấy cái, đầu ngón tay khẽ cọ cọ vào tay hắn. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ Mộ Dung đúng là rất thông minh. Vương Quốc Hoa vốn không định làm gì, chỉ là đưa Du Vân Vân tới đóng kịch một chút. Nhưng Vưu Hưng Quốc lao ra, Vương Quốc Hoa đột nhiên hiểu rõ Mộ Dung phải sống trong hoàn cảnh như thế nào. Vì thế hắn xuôi dòng đẩy thuyền, thực ra Vương Quốc Hoa cảm thấy mình cũng không làm gì chỉ là mượn thế Du Vân Vân mà thôi.
Xe đi được một đoạn, điện thoại di động của Du Vân Vân vang lên.
- Đồng tỷ, chị xem rồi làm, việc này tôi sao tiện nói gì chứ.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ lau mồ hôi thầm nghĩ chiêu này dì thành thạo hơn mình nhiều.