Mai có người đến qư gây chuyện, cùng với chứng cứ trong tay Ngôn Bá Thân, chuyện Vương Quốc Hoa vốn không coi trọng đột nhiên có biến hoá bất ngờ. Càng trùng hợp chính là chuyện diễn ra ở nhà hàng Dao Thuần càng làm chuyện ngày mai thêm nóng, tăng thêm vài phần thắng.
Vương Quốc Hoa phải công nhận Ngôn Bá Thân số đỏ, đồng thời số của mình cũng đâu có kém.
Thực ra Ngôn Bá Thân cũng rất bất ngờ. Vợ Tiền Tứ Hải thực ra khá thành thật, gần như nhận mệnh việc chồng có phụ nữ bên ngoài. Ai ngờ lần này lại làm ầm lên như thế.
Tập tài liệu Ngôn Bá Thân đưa ra rất dày, nội dung chủ yếu là các khoản mà Tiền Tứ Hải đã chi, còn có tài liệu điều tra một vài vụ án. Về các khoản chi thì ghi rất cụ thể từng ngày, tháng năm Tiền Tứ Hải chi trả cho ai. Trong đó số lần nhiều nhất không ngờ là Trần Binh cùng Đái Quân, Miêu, tên của Miêu Vân Đông không ngờ không có một lần. Vương Quốc Hoa có chút thất vọng. Về phần mấy vụ án đều là các vụ Tiền Tứ Hải nhận tiền hối lộ, thay đổi kết quả điều tra.
Đọc qua tài liệu một lần, Vương Quốc Hoa gọi điện cho Ngôn Bá Thân.
- Sao lại là bản phô tô?
Ngôn Bá Thân nói.
- Bản gốc ở trong két ngân hàng, chìa khóa ở trong túi.
Vương Quốc Hoa dập máy tìm một lúc quả nhiên thấy chìa khóa.
Chiều đi làm, Ngô Minh Chỉ tiến vào cười nói:
- Chủ tịch đã nghe nói chuyện của Tiền Tứ Hải chưa?
Vương Quốc Hoa nói không biết, Ngô Minh Chỉ có chút hả hê kể chuyện. Tiền Tứ Hải cùng Trương Dao Thuần bị bắt tại một phòng trên tầng ba của nhà hàng Dao Thuần, cũng may lúc ấy chưa làm gì, mặc dù là như vậy nhưng vợ Tiền Tứ Hải vẫn làm ầm lên, đập không ít thứ trong phòng, còn tuyên bố nếu Tiền Tứ Hải đòi ly hôn sẽ tự tử. Tóm lại rất nhiều người biết.
Vương Quốc Hoa không khỏi thầm kêu đáng tiếc, mặt lại nở nụ cười. Gần hết giờ làm buổi chiều, Lưu Linh gọi tới nói một nam một nữ người Mỹ đã vào khách sạn ở.
Vương Quốc Hoa khen vài câu rồi nói.
- Anh cũng nên phái người tới khách sạn.
Lưu Linh khó hiểu hỏi:
- Sao anh không tới?
Vương Quốc Hoa nói.
- Tối anh có chút chuyện.
Vừa nói Vương Quốc Hoa dập máy đi tới văn phòng Đặng Ngâm. Đặng Ngâm lúc này đang nói chuyện với tân chủ nhiệm khu công nghệ cao. Thấy Vương Quốc Hoa, hai người đều đứng lên chào.
Đặng Ngâm có chút khó hiểu sao Vương Quốc Hoa đột nhiên xuất hiện, hắn cẩn thận nói.
- Chủ tịch có việc thì gọi điện tới là được mà, sao phải tự mình đi như vậy?
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Lôi Hoành đang có chút khẩn trương, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Lôi cũng ở đây, vừa đúng lúc. Có một công ty liên doanh muốn đầu tư vào khu công nghệ cao, bây giờ đang ở phòng 333 khách sạn Phi Tường. Chủ tịch Đặng và lão Lôi sang đó trước, tôi bảo Ngô Minh Chỉ đi cùng hai anh, tôi còn có chút chuyện nên không đi được.
Đặng Ngâm và Lôi Hoành tưởng nghe lầm, chuyện tốt này không ngờ để bọn họ đi trước. Vương Quốc Hoa nói xong liền rời đi, Lôi Hoành khó hiểu hỏi Đặng Ngâm:
- Chủ tịch Đặng, chuyện này hình như có điểm không đúng.
Đặng Ngâm cũng không nghĩ ra nên xua tay nói.
- Không quản nhiều như vậy, đến xem qua một chút rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa lên lầu dặn Ngô Minh Chỉ vài câu, Ngô Minh Chỉ xuống cùng Đặng Ngâm và Lôi Hoành đến khách sạn. Tới nơi Lưu Linh và Vương Nhất Nguyên đang chờ ở sảnh. Thấy Lưu Linh, Đặng Ngâm không khỏi thấy bình tĩnh, thì ra là cô ả này, như vậy lý do Vương Quốc Hoa để mình và Lôi Hoành tới cũng là bình thường.
Gặp người Mỹ chào vài câu, Đặng Ngâm thầm giật mình. Công ty liên doanh này dự định đầu tư 50 triệu, đầu tư trong một lần. Ngoài điều kiện về thuế thu nhập và đất ra thì không cần điều kiện khác. Ở thời đại GDp được đặt lên hàng đầu thì chút chính sách ưu đãi để công ty tới đầu tư có đáng gì? Tổn thất không phải của cá nhân, càng đừng nói điều kiện của bên kia không quá khắt khe.
Nói tóm lại cuộc đàm phán gần tiếng diễn ra trong không khí tốt đẹp. Nói chuyện gần xong thì Vương Quốc Hoa gọi tới nói tạm thời có việc không tới được, nhờ Đặng Ngâm tiếp đón chu đáo.
Cứ như vậy Đặng Ngâm càng thêm xác định được tâm tư của Vương Quốc Hoa, y không khỏi thầm so giữa Vương Quốc Hoa và Miêu Vân Đông. …
Trước khi hết giờ làm, Mạnh Vũ Vi vào bảo Lâm Tĩnh sắp hết giờ. Thấy Lâm Tĩnh đang nhíu mày đọc báo cáo, Mạnh Vũ Vi có chút đắc ý. Cả chiều nay Mạnh Vũ Vi toàn đưa đến các tài liệu về quận Hồng Sam. Lâm Tĩnh một bên vỗ vỗ trán, cô không hài lòng:
- Vũ Vi, sao em toàn đưa tài liệu về quận Hồng Sam?
Mạnh Vũ Vi ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tĩnh tỷ, chị không phải bảo em chú ý đến quận Hồng Sam sao?
Lâm Tĩnh ngẩn ra một chút nói:
- Có ư?
Cẩn thận nghĩ cô lại thấy đúng là như vậy.
- Xem ra là chị nhớ nhầm. Em nói xem gần đây quận Hồng Sam có gì mới mẻ?
Lâm Tĩnh chỉ thuận miệng nói, Lâm Tĩnh nói theo.
- Chiều nay Thạch Vân Thanh gọi điện cho em, em nói chị đang bận, ả nói không có việc gì. Hình như một công ty có quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa mua lại nhà máy thuốc Hồng Sam rồi có tranh chấp với công nhân. *** biểu công nhân chạy lên quận ủy tìm lãnh đạo phản ánh tình hình.. Thạch Vân Thanh cũng không nói rõ, em cũng không để ý nhiều tới ả.
Lâm Tĩnh nghe vậy không khỏi có chút không hài lòng:
- Thạch Vân Thanh này chị cũng không thích nhưng dùng một người không thể hoàn toàn dựa vào sở thích cá nhân mà. Chỉ cần ả có tác dụng, dù thích hay không thì vẫn phải duy trì thể diện. Về sau đừng như vậy nữa, bỏ đi, em gọi điện cho ả hỏi rõ một chút.
Mạnh Vũ Vi ồ một tiếng cầm máy trên bàn gọi. Bên kia nghe điện, Mạnh Vũ Vi có chút kiêu kỳ nói.
- Đồng chí Thạch Vân Thanh, bí thư Lâm bảo tôi hỏi rõ chuyện của công ty kia.
Thạch Vân Thanh rất vui, mấy lần lên xin gặp Lâm Tĩnh, mời lãnh đạo xuống thị sát công việc nhưng không được, ả liền nói rõ chi tiết vụ việc. Thạch Vân Thanh không phải kẻ ngu, nói khá khách quan, không thêm tâm tư cá nhân vào. Cuối cùng còn nói ra chuyện cười trong nhà trưởng phòng công an quận.
- Đồng chí Thạch Vân Thanh, chuyện như vậy không cần nói ra.
Mạnh Vũ Vi lạnh lùng nói.
Lâm Tĩnh nghe xong những gì Thạch Vân Thanh nói, một lúc sau mới nói:
- Chuyện ở quận Hồng Sam em thấy sao?
Mắt Mạnh Vũ Vi lóe lên, cô lộ vẻ chần chừ.
- Miêu Vân Đông cũng tốt, Vương Quốc Hoa, Thạch Vân Thanh cũng được, cũng không phải kẻ đơn giản. Hai người kia đấu đá nhau, bên cạnh còn có một phó bí thư Đảng đàn đối lửa, công việc có thể làm được tốt sao? Nếu là em thì chị nên lặng lẽ xuống xem một chút, tìm cơ hội cho bọn họ một trận.
Mặt Lâm Tĩnh cứng lại, cô có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Vũ Vi:
- Em có ý gì?
Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói:
- Chị thò tay ra làm cho bọn họ có thực lực tương đương nhau. Thạch Vân Thanh không phải đã nói Miêu Vân Đông vì chuyện khu công nghệ cao mà đấu với Vương Quốc Hoa ư? Chị nghĩ xem, Vương Quốc Hoa mới tới vài ngày sao có thể đấu với Miêu Vân Đông? Chị lạng lẽ tới một chuyến không lấy được nhược điểm thì về, nếu bắt được thì…
Lâm Tĩnh rất động tâm nhưng vẫn có chút do dự, cái này dù sao không phù hợp quy tắc ngầm. Lãnh đạo đều như vậy thì bên dưới còn triển khai công việc kiểu gì. Do dự mãi, Lâm Tĩnh chần chờ nói.
- Chỉ xuống xem quanh quanh ư?
Mạnh Vũ Vi gật đầu nói:
- Đương nhiên, dù thấy gì đó thì cũng có thể không xuất hiện, về gọi điện một cái chẳng lẽ còn sợ bọn họ phủ nhận sao?
- Được, em bố trí một chút, sáng mai hai chúng ta xuống một chút, ừ trước hết đi xem tập đoàn Minh Viễn, không phải nói ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng sao? Sau đó lại tới khu công nghệ cao.
Lâm Tĩnh quyết đoán nói.
- Đến hóa chất Minh Viễn làm gì?
Mạnh Vũ Vi đương nhiên muốn hỏi rõ, thở dài một tiếng nói:
- Em không biết đâu, phó chủ tịch quận Lý Quốc Quang phụ trách bảo vệ môi trường có lai lịch rất lớn. Chị không đi thì thôi, đã đi thì phải tỏ vẻ quan tâm một chút.
…
Đêm trong thư phòng Vương Quốc Hoa và Lưu Linh ngồi đối diện với nhau, trên bàn đầy tài liệu. Vương Quốc Hoa xoa gáy nói.
- Phi Dương làm việc quả là làm chị yên tâm, các ý tưởng đều ghi hết. Vấn đề bây giờ là đầu tư tiền vào thì làm sao có lãi?
Lưu Linh nói:
- Hai người nước Mỹ kia rất tự tin, cho rằng thị trường Trung Quốc rất có tiềm năng, chỉ riêng thị trường bình nước nóng năng lượng mặt trời đã rất lớn. Bọn họ thật ra không tán thành hạng mục phát điện bằng năng lượng mặt trời, cho rằng đầu tư lớn, lợi ích nhỏ, Trung Quốc gần như không có thị trường. Người Mỹ đúng là khác, trước khi làm gì đều điều tra kỹ càng. Em đã xem báo cáo điều tra của bọn họ, dày cả ngàn trang.