Sau hơn tiếng quan hệ, Vương Quốc Hoa ôm thân hình mềm mại, trần truồng ngủ. Vương Quốc Hoa đang sung sướng, Đặng Ngâm ở nhà ngồi uống trà với Diêu Hiểu Hoa.
Quá trình biến hoá của Hồng Sam, hai vị thấy rất rõ, kết quả cũng rất rõ ràng. Miêu Vân Đông kinh hoảng thất thố, vết thương rất sâu của Trần Binh, tất cả đều là kiệt tác của Vương Quốc Hoa. Làm hai người bội phục chính là trước đó không thấy Vương Quốc Hoa có ưu thế gì. Chính quyền quản tài chính, nhà đầu tư xảy ra vấn đề theo lý thuyết phải tát mông chính quyền.
Trưởng công an quận không có mặt, bí thư quận ủy không có mặt, văn phòng nhà đầu tư bị đập phá, nhà đầu tư là mẹ vợ của Vương Quốc Hoa. Có thể nói trước khi chuyện xảy ra, tất cả đều không coi trọng Vương Quốc Hoa. Thậm chí có người chuẩn bị xem trò cười, trong đó điển hình nhất là ả Thạch Vân Thanh kia. Sau khi biết chuyện xảy ra, Thạch Vân Thanh không ngờ chặn một ít người bên quận ủy, không lập tức tới hiện trường, chuyện này nghĩ tới là hai người Đặng Ngâm thấy buồn cười.
Đúng, ai ngờ Vương Quốc Hoa quá may mắn. Chuyện vốn đen đủi nhưng bí thư thị ủy lại xuống, sau đó không thể không nói Vương Quốc Hoa làm rất đẹp. Đối mặt với đám phóng viên, hơn trăm công nhân đang kích động, Vương Quốc Hoa thản nhiên đối phó, mượn ảnh hưởng của bí thư thị ủy mà khống chế cục diện. Năng lực này ai cũng có nhưng ai có thể ở trường hợp đó dám đẩy bí thư thị ủy ra. Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa tự nhận mình không dám làm.
Xử lý xong ở hiện trường thì việc sau đó trở nên đơn giản hơn.
- Dư luận. ha ha, nhớ đến đám phóng viên là tôi buồn cười. Được một chánh văn phòng quận ủy Hồng Sam, bên Ban Tuyên giáo thì Lâm Tĩnh chỉ cần nói một câu là xong.
Diêu Hiểu Hoa không nhịn được cười nói, mục tiêu ám chỉ đương nhiên là một ít người ở thị ủy. Đặng Ngâm ăn ý cười lạnh một tiếng.
- Uy tín của bí thư Lâm thông qua chuyện này đã được tạo dựng, sau đây chính là nhằm vào vài kẻ không hợp tác ở thị ủy.
Diêu Hiểu Hoa gật đầu thở dài nói.
- Bữa tối nay anh định ăn như thế nào?
Nhắc tới chuyện này, Đặng Ngâm gãi đầu. Bây giờ đã khác trước, Vương Quốc Hoa mượn chuyện này thoáng cái tạo được khí thế cực mạnh ở quận ủy, bên chính quyền càng không cần phải nói. Lúc trước Vương Quốc Hoa có thể hào phòng ủy quyền, nhưng tình hình hôm nay đã khác.
Thấy Đặng Ngâm chần chờ, Diêu Hiểu Hoa từ tốn nói.
- Căn cứ tiếp xúc trong thời gian này, tôi cảm thấy Vương Quốc Hoa này là người đáng hợp tác. Vì thế tôi thấy chúng ta không ngại cúi mình một chút.
Địa điểm bữa tối do Vương Quốc Hoa quyết định. Lúc này Vương Quốc Hoa cũng rất hiểu tâm trạng của Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm. Một thủ trưởng quyền thế thường là thủ trưởng nắm chặt quyền. Điểm này Vương Quốc Hoa có không ít kinh nghiệm.
Ngồi trên ghế uống trà hút thuốc, nhìn trời. Vương Quốc Hoa bắt đầu suy nghĩ tâm tư của hai vị kia. Lưu Linh tỉnh dậy không có ý che mình, từ toilet đi ra mà trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng tơ tằm. Phụ nữ được thỏa mãn thường rất vui vẻ. cô ngồi trên chân hắn rồi lắc lắc mông. Lưu Linh nói.
- Tối em nấu vài món, đồ nhà hàng đưa tới vẫn thiếu thành ý.
- Em được không?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. Hắn mời Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa tới đây ăn là có nhiều ý, Lưu Linh chắc phải biết.
- Có gì chứ, làm mấy món ăn, bát canh thôi mà. Ừ, vẫn còn thời gian, em bảo mẹ tới giúp.
Bốp, tay rơi vào bộ mông coi như trừng phạt.
Thực tế Vương Quốc Hoa rất hài lòng với suy nghĩ của Lưu Linh. Phụ nữ xuống bếp nấu ăn sẽ khác mua ở nhà hàng. Lưu Linh cũng rất thỏa mãn với cái tát kia. Hắn bây giờ đã khác, Lưu Linh biết rõ thi thoảng trêu đùa mới là cách để giữ được hắn.
Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa đến thấy Vương Quốc Hoa đứng ở tận cổng đón. Sau khi bắt tay, Vương Quốc Hoa mời bọn họ vào phòng khách. Lưu Linh mặc đồ ở nhà đeo tạp dề đi ra chào.
Lưu Linh bắt tay xong xoay người nói với Vương Quốc Hoa.
- Còn hai món ăn nữa, anh muốn ăn trước hay chờ một lát?
- Ăn luôn đi, ở nhà khác khách sạn, đồ ăn nguội không ngon.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy một chai Mao đài dưới gầm bàn lên, còn có hai bao thuốc làm mắt hai người Đặng Ngâm sáng lên.
Ngay khi hai người trao đổi ánh mắt, Cao Thăng tiến vào nói.
- Vương ca, trưởng ban thư ký Ngôn tới, còn mang theo một người.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, hắn có chút giật mình. Ngôn Lễ Hiếu này định làm gì.
- Hai vị ngồi, tôi ra đón một chút.
Thị ủy không có trưởng ban thư ký nào họ Ngôn, hai người kia suy nghĩ thật nhanh. Nếu không phải trên thị xã thì chỉ có thể là trên tỉnh. Đặng Ngâm lấy tay gõ gõ mặt bàn, ý là lời đồn không sai.
Vương Quốc Hoa thấy cục trưởng Trầm phía sau Ngôn Lễ Hiếu, hắn cũng đoán được đôi chút.
- Trưởng ban thư ký Ngôn, anh đột nhiên tập kích là không được, không gọi điện tới báo là sao?
Vương Quốc Hoa cười nói, Ngôn Lễ Hiếu đương nhiên nghe ra chút không hài lòng trong giọng đối phương.
- Quốc Hoa, cục trưởng Tầm có họ với giám đốc Long, vì thế tôi không đẩy được.
Ngôn Lễ Hiếu nói rất thẳng, Vương Quốc Hoa lúc này mới cười cười với cục trưởng Trầm kia.
- Chủ tịch Vương, chào anh, tôi đến để cảm ơn.
Lời này thoạt nhìn không phù hợp. Vụ Tiểu Đổng bị đâm, Vương Quốc Hoa đứng ở phía đối diện với cục trưởng Trầm, còn ra tay đánh con y, hai người phải là kẻ thù.
Vấn đề là người khác nghĩ Vương Quốc Hoa ra mặt bảo vệ người phụ nữ của mình, từ pháp luật và đạo nghĩa thì Vương Quốc Hoa đều chiếm thượng phong, không ngờ hắn giơ cao đánh khẽ, đây là ân tình lớn.
- Cảm ơn thì không cần nói, có có trưởng ban thư ký Ngôn thì sau chúng ta là bạn. Đúng, hai vị đến vừa kịp lúc, trong nhà có khách, mọi người vào ngồi uống vài chén.
Vương Quốc Hoa vung tay lên như muốn xóa bỏ hết khúc mắc.
- Ha ha, xem ra tôi may mắn, còn do em dâu tự mình xuống bếp.
Ngôn Lễ Hiếu biết làm người, bảo lái xe ôm một hộp Mao đài vào, trong tay còn mang theo hai túi nhỏ, thấy Lưu Linh liền vỗ vỗ kín đáo nhét vào tay cô.
- Chút thành ý coi như mừng em dâu.
Lưu Linh nhìn Vương Quốc Hoa, thấy hắn không nói nên cô mới nói.
- Cảm ơn Ngôn đại ca.
Cách gọi này làm Ngôn Lễ Hiếu vui mừng ra mặt. Lưu Linh nói chẳng khác gì Vương Quốc Hoa tỏ thái độ.
Vương Quốc Hoa giới thiệu Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa, Ngôn Lễ Hiếu rất nhiệt tình. Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa đang rất giật mình, một phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy từ tỉnh tới, mang bao lớn bao nhỏ, xưng huynh gọi đệ với Vương Quốc Hoa. Vấn đề này dù là ai cũng có thể nhìn ra được, hơn nữa Ngôn Lễ Hiếu còn có vẻ kính sợ Vương Quốc Hoa.
Cán bộ cấp giám đốc sở đó, quá đả kích người. Đặng Ngâm, Diêu Hiểu Hoa quả thực không thể tin vào tai mình. Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy nếu xuống địa phương nhất định làm bí thư, làm một khóa không chừng về tỉnh lên cấp phó Bộ trưởng.
Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa bình thường đừng nói là lãnh đạo tỉnh, dù là lãnh đạo thị xã xuống thị sát ăn cơm cùng chỉ có thể ngồi ở cuối. Hôm nay mọi người ngồi cùng bàn, uống rượu Mao đài mà phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy mang tới.
Đáng chết chính là hai người đang mơ hồ, cục trưởng Trầm ôm một chai Mao đài đặt ở bên cạnh cười hỏi.
- Chủ tịch Vương, mở rượu chứ?
Ngôn Lễ Hiếu thấy thế vỗ đầu nói.
- Cái đầu này, rượu này do thư ký Cao bảo tôi chuyển tới, nói là viện trưởng Du hạ lệnh cấm rượu với bí thư Hứa, tịch thu hết rượu của bí thư Hứa, vì thế rượu này tôi phải mang tới cho Quốc Hoa.
- Dì cũng đúng là, vậy không phải làm chú tức tôi sao? Tôi uống rượu ngon của chú được ư?
Vương Quốc Hoa ra vẻ nhăn nhó làm Ngôn Lễ Hiếu chỉ muốn đánh người. Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, có thể gọi Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân như vậy thì người ta ra vẻ ngoan ngoãn không chừng còn làm hai vị lão nhân gia vui vẻ.
- Quốc Hoa, cậu định bắt chúng tôi chạy không công à. Sáng hôm nay tôi sang khu nhà phía đông tìm thì nói cậu đã đi, về báo cáo làm viện trưởng Du mắng cho một trận, nói cậu đã lên tỉnh mà không tới thăm mình, còn nói nhất định là do tôi tiếp đón không chu đáo. Cậu nói xem tôi còn có thể nói gì.
Ngôn Lễ Hiếu rất biết cách nhìn người, liếc cái là hiểu tâm tư hai người Đặng Ngâm, vì thế hắn ra sức để Vương Quốc Hoa nhớ mình đang giúp hắn.