Chương 390: Lên bắc kinh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Vương Quốc Hoa không tỏ thái độ, Du Vân Vân cũng không gấp.

Thời gian trôi qua rất chậm như ốc sên bò, Vương Quốc Hoa vẫn ra vẻ suy nghĩ, Du Vân Vân cười đứng lên nói:
- Dì đi nấu ăn, cháu ngồi chơi.
Vương Quốc Hoa nhìn về phía nhà bếp, một bảo mẫu đang nhìn tới.

Vương Quốc Hoa cảm ơn vị bảo mẫu biết cứu người này. Hắn muốn lui nhưng bị câu nói của Du Vân Vân làm hắn không thể đi được, đành phải mở túi trước mặt ra xem. Hạng mục sản xuất điện thoại di động về sau xuất hiện ở khắp nơi, sản xuất hàng giả khắp nơi.

Từ tài liệu thì đây là hạng mục đưa vào kỹ thuật sản xuất của một nước Châu Âu. Ở thời đại mà kỹ thuật điện tử chưa phát triển mấy, Vương Quốc Hoa cũng không đưa ra được bao đề nghị, hắn cùng lắm chỉ đưa ra phương hướng phát triển như có nhiều game trong máy và màn hình màu. Nếu như hạng mục đầu tư vào quận Hồng Sam, phương diện kỹ thuật đầu tư nhiều một chút thì Vương Quốc Hoa cảm thấy mình đề nghị một chút không phải là không thể.

Du Vân Vân từ bếp đi ra thấy Vương Quốc Hoa đang cúi đầu suy nghĩ, cô không khỏi cười nói.
- Cháu đó, còn đang suy nghĩ à. Được rồi, có chuyện này cháu có thể giúp dì đó.

- Gì vậy ạ?
Vương Quốc Hoa vội vàng đứng lên, Du Vân Vân nói:
- Đừng khẩn trương như vậy, cũng không có gì lớn, chính là bên Bưu điện đang phổ biến mạng, thứ mới không dẽ được chấp nhận, ủy ban quận Hồng Sam nhất định phải đi đầu.

Vương Quốc Hoa nhớ tới lần đầu mình lên mạng có giá sáu đồng một tiếng. Thời đại internet đã bắt đầu ùa tới.

- ủy ban quận cháu không có mấy máy vi tính, hình như toàn dùng máy đánh chữ thôi.
Vương Quốc Hoa đúng là không có ấn tượng gì nên thuận miệng nói. Du Vân Vân nhíu mày nói.
- Đúng, đúng là đau đầu. Việc này vốn không phải chuyện dì cần quan tâm nhưng bên trên đưa ra đề tài nghiên cứu về mạng internet này. Các cơ quan trên tỉnh thành thực ra đều được cấp máy vi tính khá đầy đủ nhưng dì không thể để Hứa thúc cháu phát văn bản chứ? Nếu dì mà nói với hắn về đề tài nghiên cứu này nên muốn một văn bản thì dù hắn không nói cũng thầm mắng chết dì.

Vương Quốc Hoa nghe cũng thấy lạ, viện Khoa học xã hội đúng là nhìn xa trông rộng, lúc này đã bọn chúng nghiên cứu về internet.

- Viện của dì nghiên cứu cái này làm gì thế?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu.

- Không phải viện muốn nghiên cứu mà viện phải có đề tài thì cấp trên mới cấp tài chính. Dì là phó viện trưởng, bây giờ được phân công phụ trách mảng chạy hạng mục và tài chính. Chẳng qua nghĩ cũng đúng, cả ngày không có việc gì, không làm chút đúng là có lỗi với tiền lương nhận được. Bây giờ hạng mục đã xuống, tài chính đã xuống, ít ra cũng phải có chút thành quả nghiên cứu chứ chứ?
Du Vân Vân cười khổ nói. Vương Quốc Hoa không rõ vấn đề trong đó nhưng biết nhất định có nhân tố tiền.

- Mạng internet nghe nói đã rất lưu hành ở nước ngoài. Không bằng như thế này, dì nói qua tính chất của hệ thống này. Thông qua mạng internet gửi thư điện tử vừa nhanh vừa tiện. Nếu không được thì dì kéo cả Phi Dương vào. Bên Mỹ trẻ em bảy tám tuổi cũng biết lên internet.

Vương Quốc Hoa đưa chủ ý thì Hứa Nam Hạ đang cầm chén trà đi ra.

- Có chuyện quên không nói với cậu. Khu khai phát quận Hồng Sam chấn chỉnh việc bảo vệ môi trường có rất nhiều người chú ý. Một hóa chất Minh Viễn là đủ rồi, các công ty khác thì hạ thấp tiêu chuẩn một chút.
Hứa Nam Hạ nói một câu làm Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm. Đường đường bí thư tỉnh ủy mà quan tâm đến chuyện này ư?

- Sao, mâu thuẫn về tư tưởng ư?
Hứa Nam Hạ thấy Vương Quốc Hoa giật mình kinh ngạc liền cười ha hả hỏi một câu.

- Có, đây là công việc của quận Hồng Sam, hơn nữa cháu có ý quy hoạch đô thị quận Hồng Sam thành đô thị xanh. Ngài bảo cháu nhượng bộ ở vấn đề này thì theo phạm vi chức quyền thì tỉnh ủy có phải là nên đưa ra văn bản đóng dấu đỏ, cháu có quyền bác bỏ chỉ thị ngầm của ngài.
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc trả lời, Hứa Nam Hạ nghe cũng không tức giận, ngược lại cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói.
- Nếu là như vậy thì coi như tôi chưa nói. Vài hôm nữa có một người tên Quách Hiểu Mẫn tìm tới thì cậu xem có thể giúp đỡ một chút hay không.

- Cháu biết.
Vương Quốc Hoa không dám nói gì nữa. Hứa Nam Hạ vốn đã cho mình mặt mũi, vậy mà mình còn.

Du Vân Vân ở bên thay lá trà trong cốc rồi nói.
- Lão Hứa, bây giờ không phải nói văn phòng tự động hóa sao? Anh có thể nói với Văn phòng tỉnh ủy một tiếng để văn phòng chấp nhận mạng Internet không? Bên Bưu điện có nhiệm vụ, viện Khoa học xã hội bên em cũng có đề tài nghiên cứu. Anh không thể để em ra nước ngoài khảo sát chứ? 500 ngàn mà ủy ban tỉnh cấp còn không đủ tiền mua vé máy bay.

- Ừ, thể diện lão Mông bên Bộ thông tin thì anh cũng phải cho, lát em nói với Cao Nguyên, bảo cậu ta tìm văn phòng, chuyện này anh không tiện mở miệng.
Hứa Nam Hạ vừa nói vừa cầm cốc trà, không đi luôn mà xoay người nói với Vương Quốc Hoa.
- Lời vừa nãy của cậu rất có lý, cháu biết công ty đầu tư tín dụng tỉnh Nam Thiên, cậu biết không?

Vương Quốc Hoa giật mình thầm nghĩ không phải muốn điều mình sang đó chứ? Hắn có chút khẩn trương nói.
- Cháu không rõ, không qua lại gì nên cháu không biết công ty này làm gì.

- Làm gì không có quan hệ với cậu, chỉ là trung ương đưa ra một chính sách, đốc thúc các tỉnh tăng cường giúp đỡ công ty vừa và nhỏ. ủy ban tỉnh sẽ đưa ra một khoản tài chính chuyên môn, yêu cầu ngân hàng các nơi phối hợp. Khoản tài chính chuyên môn này do công ty đầu tư tín dụng tỉnh quản lý. Thời gian trước ngân hàng cũng đã đưa ra một chính sách gì đó, đối với các công ty muốn vay vốn thì phải đạt tiêu chuẩn nhất định mới đồng ý cho vay. Ủy ban kỷ luật tỉnh nhận được đơn tố cáo, nói công ty đầu tư tỉnh tham ô tài chính chuyên môn, đi cho vay nặng lãi. Cậu hiểu tài chính thì thấy có khả năng này không?

Hứa Nam Hạ nói rất chậm, tựa hồ sợ Vương Quốc Hoa nghe không rõ. Vấn đề trong đó Vương Quốc Hoa từng nghe thấy. Lẽ ra Ủy ban kỷ luật tỉnh muốn điều tra thì nhất định sẽ điều tra ra được. Hứa Nam Hạ có lẽ gặp lực cản nên đang nghĩ xem có nên hạ quyết tâm hay không?

- Hứa thúc, cháu nghe nói một chuyện như vậy. Một công ty tư nhân muốn vay mấy trăm ngàn kết quả ngân hàng nông nghiệp không cho vay, sau đó chỉ có thể vay vốn ở Quỹ tín dụng nhưng lãi suất cao gấp đôi ngân hàng. Chuyện này cháu chỉ nghe nói không chứng thực.
Vương Quốc Hoa cảm thấy chuyện này tốt nhất không nên nói thẳng.

Hứa Nam Hạ nhướng mày trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Về sau không được vòng vo trước mặt tôi.

Vương Quốc Hoa cười hắc hắc bắt đầu ra vẻ ngây ngô. Hứa Nam Hạ thấy hắn như vậy không nhịn được cười. Ông cầm chén trà xoay người, Du Vân Vân lại đưa tay ra.
- Đưa chứng minh thư cho dì.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói.
- Làm gì ạ?
Chẳng qua hắn vẫn móc ví lấy ra đưa tới, Du Vân Vân cầm nói.
- Mua vé máy bay, chiều theo dì lên Thượng Hải thăm Phỉ Phỉ, sau đó bay lên Bắc Kinh. Cháu không phải muốn làm gì mà khu công nghệ cao bảo vệ môi trường sao? Dì sẽ giới thiệu mấy người bạn mở công ty với cháu, còn có quan hệ ở trên vài bộ. Cho dù bây giờ không cần thì về sau chắc cũng sẽ cần dùng.

Vương Quốc Hoa nói.
- Chuyện này chú biết không ạ?
Du Vân Vân trừng mắt nói:
- Cái này hắn không quản, không quản được.

Du Vân Vân gọi điện, không đầy năm phút sau Cao Nguyên tới nơi. Cao Nguyên thấy Vương Quốc Hoa lộ rõ vẻ hâm mộ. Du Vân Vân dặn Cao Nguyên vài câu, nói cả việc lắp mạng Internet ở Văn phòng tỉnh ủy. Cao Nguyên rút sổ ghi chép, lập lại chuyện cần làm rồi mới đi.

Du Vân Vân chờ Cao Nguyên đi, cô bảo Vương Quốc Hoa ngồi xuống.
- Chuyện công ty đầu tư tín dụng tỉnh thì cháu thấy sao?

Vương Quốc Hoa không nghĩ tới Du Vân Vân còn hỏi vấn đề này. Hắn suy nghĩ một chút mới quyết đoán nói.
- Thời này mông không thể sạch. Các công ty cho vay nặng lãi về cơ bản đều là chung chuyển trong thời gian ngắn. Cho nên khả năng chuyện này là rất lớn. Chủ yếu là xem lai lịch của giám đốc công ty đầu tư tín dụng tỉnh.

- Giám đốc công ty đầu tư tín dụng tỉnh là một người phụ nữ mới hơn 30, rất đẹp. mấy năm trước từ Văn phòng ủy ban đi ra, cấp bậc là chính huyện bây giờ được hưởng đãi ngộ cấp phó giám đốc sở. Ả này không đơn giản, nghe nói có năng lực khá mạnh trong hệ thống tài chính tỉnh.
Du Vân Vân quay đầu lại nhìn thư phòng rồi mới nhỏ giọng nói.
- Hứa thúc cháu rất khó xử.

Vương Quốc Hoa cẩn thận nghĩ mới nói.
- Chuyện này nhất định phải qua vài tay, chủ yếu là Hứa thúc muốn làm đến bước nào.

Du Vân Vân gật đầu nói:
- Ừ, cháu xem tài liệu đi.

Lúc ăn trưa thư ký và lái xe của Du Vân Vân xuất hiện, bốn người một xe đến sân bay.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]