- Cậu nhóc, cậu muốn tôi viết chữ gì?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại gặp ánh mắt nhìn thấu tất cả. Không đợi Vương Quốc Hoa cảm nhận được sức xuyên thấu của ánh mắt này, ông lão đã nhắm mắt lại, người dựa vào sau ghế giống như ánh mắt vừa rồi không phải của ông.
Vương Quốc Hoa đột nhiên có cảm giác trước mặt Du lão này mình không có gì có thể che giấu được. Hắn không để ý đến Du Vân Vân đang không ngừng nháy mắt ám chỉ, Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói.
- Không muốn.
- Ồ.
Du lão khẽ xua tay. Vương Quốc Hoa xoay người lên xe, Du Vân Vân dừng một chút đi tới trước mặt Du lão.
- Bố.
Du lão trợn mắt cười nói.
- Mặc kệ nói như thế nào thì con nhìn người rất chính xác.
Du lão lại nhắm mắt lại, Du Vân Vân lắc đầu cười khổ rời đi. Trong sân hồi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ.
Xe lên đường chính, Du Vân Vân vẫn không nói chuyện đột nhiên lẩm bẩm.
- Hình như mình lo nghĩ nhiều.
Vương Quốc Hoa không nói chuyện, ánh mắt nhìn ra ngoài. Du Vân Vân nói.
- Tối cháu ở khách sạn chứ?
- Cám ơn dì, không cần ạ, có văn phòng Bắc Kinh rồi.
Vương Quốc Hoa cười đáp, Du Vân Vân bất đắc dĩ nhìn hắn một câu. Cô đưa tay vuốt đầu hắn, cười nói.
- Tùy cháu.
Văn phòng Bắc Kinh – quận Hồng Sam ở vành đai bốn, coi như một khu vực khá tốt. Chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh lẽ ra do Diêu Hiểu Hoa phụ trách quản lý nhưng thực tế Diêu Hiểu Hoa trước đó không động chạm được vào phòng Tài chính nên không có tính ước thúc với nơi này.
Xe dừng trước cửa văn phòng Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa một mình xuống xe thì điện thoại di động vang lên. Hắn chào Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa nghe điện là do Cao Thăng gọi tới. Cao Thăng và Ngô Minh Chi đã lên Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa bảo bọn họ tới đây.
Vương Quốc Hoa không đợi Cao Thăng cùng Ngô Minh Chi, một mình tiến vào căn nhà ba tầng cũ trước mặt. Văn phòng Bắc Kinh chiếm tầng ba của căn nhà này.
Có thể do địa điểm hơi xa nên lưu lượng người qua lại không nhiều. Căn nhà khá yên tĩnh, đi lên tận tầng ba mà không gặp một ai. Vương Quốc Hoa đi đến trước một phòng có biển văn phòng, hắn gõ cửa.
- Vào đi, cửa không khóa.
Đẩy cửa tiến vào, bên trong chỉ có một người phụ nữ 30 tuổi đang gác chân lên ghế ăn hạt dưa, xem Tv. Thấy Vương Quốc Hoa, ả không có ý động mà chỉ ngẩng đầu nói.
- Tìm ai?
- Tôi từ quận Hồng Sam lên Bắc Kinh làm việc, tối muốn ngủ ở đây.
Mấy văn phòng Bắc Kinh các nơi đều như thế này, vốn là một loại quái thai. Bình thường không có chuyện gì để làm cả.
- Biết tìm địa điểm đó, trước tiên nói rõ là ở miễn phí nhưng không bao ăn.
Ả vỗ tay đứng lên đi về trước bàn làm việc lấy một sổ đăng ký và bút ra nói.
- Đăng ký một chút.
Ả vừa đứng lên lộ rõ thân hình cao đến 1m7, thân hình tuy không quá gợi cảm nhưng làn da trắng nõn.
Vương Quốc Hoa viết tên xong đẩy sổ lại, ả phụ nữ cẩn thận đọc.
- Vương Quốc Hoa, ủy ban quận… chủ .. tịch…
Ả không nói được gì chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.
- Có vấn đề gì không? Ồ, đây là thẻ công tác của tôi?
Vương Quốc Hoa lấy thẻ công tác ra đưa tới, ả kia vội vàng nói:
- Chủ tịch quận, ngài đến sao không báo trước một tiếng, chủ nhiệm cũng tiện tới đón máy bay.
Không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng 35, 36 lao vào tức giận nói.
- Quan Trân Trân, hai xe Audi ai phái đi ra ngoài? Sao lái đi mà không báo cáo hả? Xe này là xe công hay xe của Bành Vũ hắn? Một lái xe nho nhỏ ỷ vào ai mà vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy?
- Tôi không phải lãnh đạo, chỉ làm tiếp đón, việc này sao lại hỏi tôi?
Quan Trân Trân cẩn thận nhìn Vương Quốc Hoa.
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Quan Trân Trân, cười lạnh một tiếng định đi thì thấy Vương Quốc Hoa nên dừng lại nói.
- Anh là ai?
Vương Quốc Hoa nhận ra tia giảo hoạt và đắc ý trong mắt Quan Trân Trân.
- Quan Trân Trân hả?
Vương Quốc Hoa thu vẻ bình thường, thay vào đó là gương mặt đầy nghiêm khắc.
- Vâng.
Quan Trân Trân hơi run lên, Vương Quốc Hoa lúc này mới nghiêm túc nói:
- Bảo với hắn tôi là ai.
Dứt câu Vương Quốc Hoa đi tới ngồi xuống sopha giữa hà.
- Phó chủ nhiệm Quách, đây là chủ tịch quận.
Quan Trân Trân nhỏ giọng nói, vị phó chủ nhiệm Quách kia từ từ thu hồi vẻ mặt tức giận, nhìn Vương Quốc Hoa mà không biết làm sao.
Lúc này cửa đột nhiên được đẩy ra, phó chủ nhiệm Quách đứng trước cửa bị cửa đập vào, người chúi về trước. Bên ngoài có một thanh niên đi vào thấy thế không thèm để ý.
- Ồ, xin lỗi, không ngờ phó chủ nhiệm Quách lại đứng sau cửa.
Phó chủ nhiệm Quách xoa trán trừng mắt nhìn, rồi lo lắng nhìn Vương Quốc Hoa, hắn không ngờ nhịn được cơn giận không nói chuyện. Tên thanh niên cầm hộp đi tới trước mặt Quan Trân Trân.
- Trân Trân, mua cho em đôi giầy này, mốt mới nhất đó.
Mặt Quan Trân Trân tái mét lại vội vàng liếc nhìn Vương Quốc Hoa, tên thanh niên vẫn không phát hiện ra. Hắn cười nói với phó chủ nhiệm Quách.
- Phó chủ nhiệm Quách, anh ở đây làm gì? Cần xe à?
- Đừng nói nữa Bành Vũ.
Quan Trân Trân liên tục nháy mắt nhưng không hiệu quả nên đành phải mở miệng nói.
Bành Vũ không hiểu nên nói.
- Làm gì thế?
Vương Quốc Hoa đứng lên đi tới trước bàn, đưa tay ra nói.
- Đưa chìa khóa phòng đây.
- Tôi thưa ngài, chủ tịch quận.
Quan Trân Trân vội vàng đi ra, chân vấp nên thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nơi này Vương Quốc Hoa không muốn nhìn nữa. Chẳng qua đây là nơi do Diêu Hiểu Hoa phụ trách quản lý, Vương Quốc Hoa không muốn chấp một tên thanh niên và một ả phụ nữ. Tên Bành Vũ kia còn không nói, ả Quan Trân Trân biết mình là chủ tịch quận không ngờ còn dám cài bẫy họ Quách, không phải ngu thì là gì?
Vương Quốc Hoa ra cửa rút máy điện thoại gọi cho Diêu Hiểu Hoa.
- Lão Diêu, hàng năm cấp bao tiền cho văn phòng Bắc Kinh?
Diêu Hiểu Hoa không hiểu, không biết Vương Quốc Hoa đang ở văn phòng Bắc Kinh nên theo bản năng nói.
- Không nhiều, một tháng 150 ngàn, vốn là 100 ngàn nhưng sau đó bí thư Miêu thêm 50 ngàn. Sao chủ tịch lại nghĩ tới việc này? Đúng, ngài đang ở đâu?
- Tôi đang ở văn phòng Bắc Kinh. Chủ nhiệm nơi này là ai? Tôi đề nghị điều hắn về quận, do phó chủ nhiệm Quách phụ trách văn phòng.
Vương Quốc Hoa nói xong, phía sau có người kêu lên, tiếp theo là tiếng chìa khóa rơi xuống mặt đất.
Vương Quốc Hoa nhìn lại, trước mặt Quan Trân Trân là chìa khóa, phó chủ nhiệm Quách rất kinh ngạc há hốc mồm.
- Ồ, tôi không sao, ngài nói sao sẽ như vậy.
Diêu Hiểu Hoa đang rất khó hiểu, Vương Quốc Hoa sao lên Bắc Kinh, còn muốn thay đổi chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh?
Phó chủ nhiệm Quách kêu lên xong vội vàng cúi xuống nhặt chìa khóa, hắn cười nói:
- Chủ tịch, tôi đưa ngài tới phòng.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
Vương Quốc Hoa đi theo phó chủ nhiệm Quách tới phòng, Quan Trân Trân mặt tái mét vội vàng chạy vào văn phòng gọi điện.
Phòng khá tốt, phòng khách sạn 5 sao cũng chỉ như thế này là cùng, nhất là giường rất lớn, có lẽ ba năm người ngủ cũng không vấn đề gì.
- Chủ tịch, ngài thấy nơi này thế nào?
Phó chủ nhiệm Quách cẩn thận hỏi một câu. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Lái xe và thư ký của tôi cũng sẽ tới, anh xuống đưa bọn họ lên đây. Ngoài ra tôi cần một chiếc xe, anh cũng bố trí cho tôi.
Phó chủ nhiệm Quách nghe xong biết ý cười cười lui ra.
- Chủ tịch nói muốn nghỉ ngơi, không ai được làm phiền.
Giọng phó chủ nhiệm Quách rất lớn, Vương Quốc Hoa nghe không khỏi cười lạnh một tiếng, bỏ đi, không chấp mấy người này.
Vương Quốc Hoa thoải mái nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Bên trong yên tĩnh nhưng bên ngoài lại náo nhiệt. Không lâu sau chủ nhiệm Bành Hiểu béo mập chạy về, thấy Quan Trân Trân và Bành Vũ đang ngồi đối diện trong văn phòng với mặt mày nhăn nhó, hắn tức giận nói:
- Hai người có phải gây chuyện gì rồi không?