Lúc trước Bành Hiểu tiến hành cải cách công ty nhà nước, kinh nghiệm của tập đoàn Thiên Vũ mặc dù không được trung ương phổ biến, chỉ đưa ra nhận xét tán thành và kết luận không thể phục chế. Tóm lại đây là thành tích lớn của Bành Hiểu. Vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ Thiên Vũ giải quyết khá thỏa đáng các công nhân về hưu và công nhân mất việc. Vấn đề này là vấn đề rất khó khăn đối với cải cách công ty nhà nước. Tuy Thiên Vũ được đánh giá là thành công nhưng không thể phục chế chính là do lợi ích.
Hứa Nam Hạ mới rời đi vài ngày, thành tích trước đó bây giờ lại sắp thành trò cười, Bành Hiểu không tức giận mới là lạ. Mà kết quả của việc này là do quan hệ ác hóa giữa Du Phi Dương với Hứa Kiếp, cũng là trò cười đối với người ngoài. Du Phi Dương mặc dù tôn trọng Du Vân Vân nhưng vấn đề này liên quan tới Hứa Kiếp, Du Vân Vân không cần thiết phải ra mặt. Vì thế Du Vân Vân mới đi đường vòng bảo Du Khánh Dương đi tìm Vương Quốc Hoa, nhờ Vương Quốc Hoa nói giúp. Có thể khẳng định chính là Vương Quốc Hoa nói thì Du Phi Dương sẽ nghe.
Chuyện liên quan tới Bành Hiểu, Du Phi Dương nhất định phải về xử lý cục diện rối rắm này. Dựa vào cái gì mình phải xử lý còn cho kẻ phá hoại mặt mũi chứ? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vương Quốc Hoa không khỏi buồn bực, sao chuyện lại dính vào mình? Nói không dễ nghe đây là chuyện riêng của Hứa gia. Nghĩ đến hành trình tới Thượng Hải lần này, Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười. Du Vân Vân làm trưởng bối làm như vậy chính là buộc Vương Quốc Hoa lên thuyền của Hứa gia, còn chuẩn bị kéo cả Hứa Phỉ Phỉ vào. Từ góc độ càng sâu hơn thì Du Vân Vân đây là muốn hoàn toàn chặt đứt khả năng Vương Quốc Hoa nghiêng về phía Sở gia.
Có chuyện có thể làm nhưng không thể nói. Vương Quốc Hoa bây giờ gặp phải chính là trạng thái như vậy. Nó giống như lúc đi tán gái, lên giường không sao cả nhưng nói đến chuyện tình cảm lâu dài chính là làm tổn thương người.
Vương Quốc Hoa nghĩ hơi xa, Du Phi Dương không biết người anh em lại là tên có tâm cơ thâm trầm vì thế hắn không gấp, kiên nhẫn chờ Vương Quốc Hoa nghĩ thông.
- Hay là uống vài chén?
Vương Quốc Hoa nói, Du Phi Dương cười khổ một tiếng gật đầu nói:
- Được.
Vương Quốc Hoa gọi một tiếng, chủ nhiệm Thiên Vũ – Bành Hiểu vội vàng chạy đi chuẩn bị, bia được mang lên trước, hai người không dùng đồ ăn mà coi như uống nước. Hai bên uống hết một lon, Du Phi Dương mới mở miệng nói.
- Chuyện của Thiên Vũ nếu không thể nhanh chóng giải quyết thì rất phiền phức, mai tôi phải sang đó.
- Tôi thật ra muốn về, không biết dì còn có an bài gì khác không?
Vương Quốc Hoa chết sống không tiếp lời, Du Phi Dương biết hắn không muốn bị cuốn vào nên có chút nuối tiếc lắc đầu nói:
- Ông đó, khéo đưa đẩy hơn trước đây nhiều, không cho tôi một đề nghị.
- Con người sẽ luôn thay đổi, lúc trước ông có thể nghĩ tới Hứa Kiếp vì mình rồi làm ra việc này không?
Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu, Du Phi Dương đầy đồng cảm gật đầu nói.
- Đúng vậy, Hứa Kiếp luôn luôn tự cho mình rất cao, cảm thấy có thể dựa vào bản lĩnh của mình làm ra nhiều thứ. Người có xuất thân như chúng tôi thì được bố mẹ che chở luôn thấy không hay. Thật sự có chuyện thì lại giống như Hứa Kiếp, bỏ mặc công ty chạy lên Bắc Kinh, không biết sẽ tạo ra hậu quả gì.
- Đây là việc riêng của nhà ông, tôi không bình luận.
Vương Quốc Hoa một lần nữa tỏ vẻ không xen vào, Du Phi Dương không miễn cưỡng mà cười nói.
- Mai có lẽ ông bận đó, dì làm việc thường luôn có tính toán kỹ rồi mới hành động.
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút.
- Ông nói với dì thực ra không cần thiết, trên trán tôi sớm khắc chữ Hứa gia.
Cần nói vẫn phải nói dù là đối mặt với Du Phi Dương.
- Không thể nói như vậy, con người tôi không thích làm chính trị. Du Khánh Dương là người như thế nào thì ông cũng biết. Ngoài chơi gái ra thì chính là không ngừng gây phiền cho nhà. Ha nhà cần người nối nghiệp, một khi xác định thì sự phát triển của ông sẽ là rất quan trọng. Vấn đề này phải đối mặt. Tôi dám chịu trách nhiệm nói khi lựa chọn người bố tôi và dì đều đã đánh giá rất kỹ.
Du Phi Dương từ tốn nói, ý rất rõ ràng.
- Con người của tôi không kiên định, rất khó chống lại hấp dẫn. Cái này ông biết mà.
Vương Quốc Hoa tìm lý do, Du Phi Dương gãi đầu nói.
- Cái này chỉ cần Phỉ Phỉ không biết không phải là ổn sao? Hoặc là ông nhận trước vài năm nữa địa vị của ông được củng cố thì bọn họ còn làm gì được ông?
Du Phi Dương nói câu này mà ánh mắt không ngừng lóe lên, Vương Quốc Hoa biết hắn nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Không nói chuyện này nữa.
Vương Quốc Hoa nói sang chuyện khác, tiếp tục uống. Du Phi Dương cũng rất phối hợp không đề cập nữa. Thực ra Du Phi Dương có chút đau đầu, một bên là bạn tốt nhất, một bên là cô em gái.
Có lẽ do tâm trạng có vấn đề nên Vương Quốc Hoa uống rất gấp, không lâu sau hai người uống hết chục lon. Đầu Vương Quốc Hoa hơi mơ hồ, xua tay ra hiệu muốn ngủ, đây có khác gì lấy rượu giải sầu. Du Phi Dương cũng không vui vẻ gì, hắn cũng có đủ chuyện bực tức. Hai người vì thế quyết định thôi.
Uống rượu với Vương Quốc Hoa, tâm trạng Du Phi Dương tốt hơn nhiều. Thực ra Vương Quốc Hoa có tiến vào việc này hay không thì Du Phi Dương không quá để ý. Bây giờ đã khác trước, sau mấy năm kinh nghiệm, Du Phi Dương đang ở thời kỳ bay lên, chút chuyện nhỏ này thực ra không làm khó được hắn. Hắn chỉ là thấy lạnh lùng trong tim mà thôi. Vương Quốc Hoa kiên quyết không tiến vào ngược lại là rất thích hợp. Nếu Vương Quốc Hoa tiến vào, ngoài mặt Du Phi Dương không nói nhưng trong lòng nhất định mất hứng chuyện Hứa gia nhà tôi ông xen vào làm gì. Đây là tâm trạng của con người, mặc kệ quan hệ tốt đến đâu nhưng khi dính tới việc riêng đều vậy.
Du Phi Dương về bản chất muốn tìm người nói chuyện, Vương Quốc Hoa có phản ứng vừa đúng mực khiến Du Phi Dương thoải mái. Bành Hiểu có nhà ở Bắc Kinh, Du Phi Dương vốn không định về nhưng nghĩ tới bà dì Du Vân Vân cứ muốn đẩy Vương Quốc Hoa về phía Hứa Phỉ Phỉ, Du Phi Dương quyết định về nói chuyện với Du Vân Vân.
Du Vân Vân quả nhiên không ngủ, đang ở trên giường đọc sách. Nghe tiếng động liền đi ra nhìn thoáng qua. Bảo mẫu đang mở cửa cho Du Phi Dương. Du Vân Vân trước đó đã đoán được Du Phi Dương sẽ về, hơn nữa trong lòng đang có chút xúc động. Hứa Kiếp và Du Khánh Dương hợp lại gây ra chuyện lớn như vậy, Du Vân Vân có thể ngủ mới là lạ. Về sau có thái độ như thế nào với hai người này? Du Vân Vân khá đau đầu. Càng đừng nói Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương có quan hệ tốt như vậy, nếu Vương Quốc Hoa không chịu đáp ứng nhận lời với Phỉ Phỉ thì Du Phi Dương nhất định sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
- Về rồi à.
Du Vân Vân ngồi ở ghế nói. Du Phi Dương từ từ đi tới, trong đầu hắn đang nghĩ nên giải vây cho Vương Quốc Hoa như thế nào.
- Dì, cháu vừa từ chỗ Quốc Hoa về.
- Ừ, nói chuyện gì vậy?
Du Vân Vân cười hỏi một câu, Du Phi Dương ngồi xuống, cười khổ nói.
- Không nói chuyện gì cả, nhưng uống không ít rượu.
Du Phi Dương thoáng do dự một chút.
- Dì, Quốc Hoa là người cố chấp, biết mình, chuyện của x dì thấy có phải là thôi không?
Du Vân Vân nhăn nhó mặt lại nói.
- Thực ra Quốc Hoa rất thích hợp với Phỉ Phỉ. Cháu đừng gấp, nghe dì nói hết. Phỉ Phỉ có bệnh tim bẩm sinh, không thể có con. Dì và ba cháu vẫn không nói chuyện với cháu, vốn không muốn nói nhưng gặp chuyện này nên không dấu cháu. Sau khi hai người kết hôn thì Quốc Hoa không cần phải chặt đứt quan hệ với những người phụ nữ kia.
Du Phi Dương hoàn toàn ngây dại, hắn không ngờ còn có việc này. Sống cạnh em gái lâu như vậy sao không thấy Phỉ Phỉ bị bệnh bộc phát chứ? Du Phi Dương đang khó hiểu, Du Vân Vân nói tiếp.
- Cháu còn nhớ lúc còn bé trong nhà thường có một ông lão không?
- Là Thu gia gia?
Du Phi Dương có ấn tượng, Du Vân Vân gật đầu nói.
- Chính là ông ta. Thu lão có y thuật rất cao. Tuy phẫu thuật tây y chưa chắc chữa được bệnh nhưng Thu lão dùng trung y chữa nửa năm khiến bệnh trạng của Phỉ Phỉ về cơ bản tốt lên nhưng không thể có con. Bởi vì có con sẽ mang lại hậu quả rất nguy hiểm.
- Chuyện này Phỉ Phỉ có biết không ạ?
Du Phi Dương nhỏ giọng nói một câu.
- Không biết, không ai dám nói với nó.
Du Vân Vân cũng lộ vẻ buồn bã, xoa đầu nhỏ giọng nói.
- Phỉ Phỉ số khổ, từ bé đã mất bố mẹ, mẹ cháu mang Phỉ Phỉ về nuôi và yêu thương như con ruột.
Hứa Phỉ Phỉ không phải con ruột của Bành Hiểu, chuyện này không nhiều người ở Hứa gia được biết. Bành Hiểu từng nhận chức trong Quân đội ở tây nam, bố Hứa Phỉ Phỉ đỡ đạn cho Bành Hiểu mà hy sinh, mẹ cô sau khi sinh cô cũng do bệnh tim di truyền mà mất.
- Chuyện này cháu không thể nói với Quốc Hoa, cháu không làm được.
Du Phi Dương biết sao dì nói chuyện này với mình, hắn rất quyết đoán tỏ vẻ không thể. Đáng tiếc Du Phi Dương đánh giá quá cao quyết tâm của mình, Du Vân Vân không nói chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Du Phi Dương lúc này đầu hàng thở dài một tiếng.
- Được rồi, cháu nên nói sao với hắn?
Du Vân Vân đạt được mục đích cười cười đứng lên nói.
- Đó là vấn đề cháu cần suy nghĩ.
Vừa nói Du Vân Vân vừa xoay người về phòng ngủ, lưu lại Du Phi Dương đang đau đầu muốn chửi người.
So sánh với Du Phi Dương đang đau đầu, Vương Quốc Hoa cũng không ngủ. Du Phi Dương đi rồi, Vương Quốc Hoa vào tắm, người khá phấn chấn nằm trên giường mãi không ngủ được. Phòng chạy điều hòa nên khá buồn bực. Cuối cùng hắn phải đi ra cầm ghế ngồi trên hành lang nhìn ra ngoài.
Vương Quốc Hoa ngồi chưa lâu, chưa hút hết điếu thuốc thì phòng bên cạnh có người thò đầu ra.
- Chủ tịch, sao ngài còn chưa ngủ?
Bành Hiểu nhanh như chớp đi lên ân cần chào hỏi. Cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, đến bây giờ Bành Hiểu vẫn đang cố gắng tìm biện pháp cứu chữa. Miêu Vân Đông không liên lạc được, Bành Hiểu không thể làm gì khác hơn là tìm nhiều quan hệ để hiểu rõ tình hình. Cuối cùng Bành Hiểu có kết luận kinh người, chủ tịch Vương bây giờ không ngờ có xu thế rất mạnh, đè được cả bí thư Miêu.
Bành Hiểu sợ hãi. Bí thư Miêu có ông anh họ là chủ tịch tỉnh, mặc dù Miêu Vân Đông đồng ý ra mặt nhưng bị chủ tịch quận nhớ đến cũng không phải việc tốt. Bành Hiểu cảm thấy mình cần cẩn thận một chút, nịnh bợ chủ tịch quận, không thể làm chủ tịch quận có ấn tượng không tốt.
- Ừ, không ngủ được, sao anh còn chưa đi ngủ?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên lộ vẻ nghiêm túc.
- Vẫn sớm vẫn sớm.
Bây giờ đã 12h mà còn sớm ư? Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, không có để ý tới hắn. Bành Hiểu cẩn thận đứng ở bên cạnh do dự một chút mới nói.
- Chủ tịch, công việc của tôi không làm tốt, mời ngài phê bình, tôi nhất định sẽ sửa lại.
Vương Quốc Hoa không thích nghe mấy lời này, hắn lộ vẻ khó chịu.
- Nếu là không ngủ được thì nói về tư tưởng công việc của anh xem. Phê bình thì tôi không muốn nói.
Đây coi như cho mình một cơ hội phải không? Bành Hiểu thầm bừng, trong đầu hiện lên hình ảnh của Miêu Vân Đông làm hắn do dự. Nhưng cẩn thận nghĩ cái chức chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh này mình mất 50 ngàn mới vào tay được, nếu bị chủ tịch quận cách chức thì có phải là mình xong đời không?
- Chủ tịch, tôi xin chiếm chút thời gian quý giá của ngài, tôi nói qua ý tưởng công việc của mình.
Vương Quốc Hoa nghe xong ờ một tiếng, mặt rất bình thường.
- Công việc chủ yếu của văn phòng Bắc Kinh là liên lạc các bộ ban ngành liên quan, đây là công việc trung tâm. Tôi thật ra có vài suy nghĩ chính là muốn biến văn phòng Bắc Kinh thành một doanh nghiệp kinh doanh, cứ như vậy có thể tăng thu nhập, giảm đi áp lực tài chính của chính quyền. Thực ra chỉ cần quận có thể một lần đầu tư năm triệu, tôi mua nơi này rồi sửa chữa kinh doanh, không đầy hai năm sẽ thu hồi vốn. Việc này tôi đã báo cáo với quận nhưng mãi không được thông qua.
Bành Hiểu mới đầu có chút khẩn trương, nói một câu liền dừng một chút nuốt nước bọt. Sau đó thấy Vương Quốc Hoa không hề tức nên hắn nói càng lúc càng thuận, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn.
Vương Quốc Hoa nghe Bành Hiểu nói, trong lòng có chút giật mình. Bành Hiểu này đúng là nhân tài, mình không nhìn thấy. Chẳng qua đối phương quản lý nhân viên quá kém, tên lái xe kia không ngờ lấy xe công đi làm việc riêng. Cái mông của Bành Hiểu có sạch hay không thì Vương Quốc Hoa không quan tâm, có cán bộ nào sạch chứ. Quan trọng nhất là quan điểm làm việc của hắn, không chỉ nhìn chằm chằm vào tiền chính quyền cấp là đủ.
- Mua căn nhà này đã mất năm triệu, vậy tiền sửa chữa lấy từ đâu?
Vương Quốc Hoa hơi động tâm, hắn trầm ngâm một chút mới hỏi
Bành Hiểu nghe vậy không khỏi rung động thầm nghĩ chẳng lẽ chủ tịch quận bị lời của mình đả động rồi ư?
- Mua tòa nhà này chỉ mất ba triệu là đủ, tiền còn lại tôi định mua cả khu đất phía sau, xây tường tạo bãi đỗ xe, ngày sau có tiền thì làm việc khác. Về phần sửa chữa lại khu nhà thì hoàn toàn có thể lấy tòa nhà này thế chấp vay vốn ngân hàng.
Bành Hiểu nói tới đây lại có chút khẩn trương, dù sao cũng là lấy nhà công đi vay tiền, chẳng may chủ tịch Vương thấy không hợp lý thì sao?
- Ý của anh tốt đó, như vậy đi, anh làm báo cáo đưa tôi. Muộn rồi, ngủ đi.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói, kéo ghế về phòng. Bành Hiểu lúc này rất kích động, run run đưa Vương Quốc Hoa về.
Cửa phòng đóng một lúc mà Bành Hiểu vẫn đứng đó. Lát sau hắn lấy lại tinh thần, trong lòng không dám tin là thật. Bên Miêu Vân Đông nhét nhiều tiền như vậy mà không chịu phê báo cáo của mình. chủ tịch Vương chỉ nghe mình trình bày đã bảo mình trình báo cáo là sao? Sao hai vị lãnh đạo chủ yếu này khác nhau nhiều đến thế? chủ tịch Vương này sao không giống như đang làm quan? Quả thật theo Bành Hiểu nghĩ thì Vương Quốc Hoa phải đưa ra điều kiện, nhận phong bì hay gì gì đó.
Thực tế Vương Quốc Hoa cũng muốn điều chỉnh Bành Hiểu nhưng giờ nghe hắn nói như vậy, Vương Quốc Hoa cảm thấy có thể sử dụng một chút. Bây giờ giá nhà của Bắc Kinh vẫn còn thấp nhưng về cơ bản vẫn duy trì tăng giá đều. Thêm năm sáu năm nữa có muốn ra tay cũng đã chậm.
Bành Hiểu về phòng, Quan Trân Trân ở phòng bên thò đầu ra cẩn thận hỏi.
- Chủ nhiệm, sao anh còn chưa ngủ?
- Cô lại đây, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.
Quan hệ giữa Bành Hiểu và Quan Trân Trân không quá rõ ràng, nói trắng ra là có quan hệ mờ ám. Nói chuyện với Vương Quốc Hoa một lúc, Bành Hiểu cũng muốn nghe ý kiến của Quan Trân Trân.
Quan Trân Trân lặng lẽ đóng cửa, tiện tay tắt đèn ở hành lang, đời vào tới phòng Bành Hiểu mới bật đèn. May lúc này trên hành lang không có ai, không ai thấy hành vi của hai người. Bành Hiểu ngồi trên giường, phòng bật mỗi đèn ngủ. Bành Hiểu nói qua chuyện vừa rồi với Quan Trân Trân, Quan Trân Trân cân nhắc một lúc mới nói.
- Chủ nhiệm, anh đây là trong họa có phúc, ý tưởng của anh đã làm chủ tịch quận động tâm.
Bành Hiểu vốn cũng nghĩ như vậy, bây giờ nghe càng chắc hơn. Hắn thở dài một tiếng.
- Chủ tịch Vương đúng là không đơn giản, từ ngoài mặt anh không thấy gì cả, em nói mai anh nên làm gì bây giờ?
Quan Trân Trân nghe thấy hắn do dự lập tức khuyên.
- Anh còn gì phải do dự chứ? Báo cáo lần trước gửi về huyện nửa năm mà có tin tức gì chưa? Bí thư Miêu nhét năm triệu vào túi mình thì được nhưng muốn hắn phát cho anh năm triệu thì đừng có mơ.
Quan Trân Trân thật ra thấy Bành Hiểu dựa vào Vương Quốc Hoa cũng không có gì là xấu. Bành Hiểu cẩn thận suy nghĩ thấy nếu không dựa vào thì đừng mong qua cửa. Nếu như Vương Quốc Hoa có thế mạnh ở quận, Miêu Vân Đông chưa chắc đã bảo vệ được mình. Vì thế hắn vỗ đùi nói.
- Được, sáng mai anh đi gặp chủ tịch Vương.
Dưới ánh đèn, gương mặt Quan Trân Trân mặc dù hơi kém một chút nhưng hơn ở điểm ngực to, eo nhỏ, trên người mặc váy ngủ, bên trong không mặc gì. Dưới ánh đèn lộ rõ hai điểm đỏ hồng xinh xắn kia.
Không buồn phiền thì dục vọng lại kéo tới, Bành Hiểu cười hắc hắc nhỏ giọng nói gì đó bên tai Quan Trân Trân. Quan Trân Trân cũng khá hào phòng, chỉ nhìn lại với ánh mắt coi thường, cười mắng.
- Không sợ chủ tịch Vương ở phòng bên nghe thấy sao?
Tuy nói như vậy nhưng Bành Hiểu vẫn ngồi xổm xuống, đưa tay kéo khóa.
Không lâu sau trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ.
Vương Quốc Hoa sáng dậy rửa mặt mở cửa đã thấy Bành Hiểu đứng chờ ở ngoài, Ngô Minh Chi có chút bất đắc dĩ cười nói với Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch, chủ nhiệm Bành đã đợi một lúc, tôi khuyên như thế nào cũng không chịu đi.
Vương Quốc Hoa thấy hai mắt Bành Hiểu hơi thâm quầng lại, rõ ràng ngủ không ngon. Hắn thầm nghĩ chắc đối phương vì hoàn thành báo cáo mình yêu cầu nên thế. Hắn ra vẻ tò mò nói.
- Chủ nhiệm Bành, xảy ra chuyện gì lớn sao?
Lúc này phó chủ nhiệm Quách cũng xuất hiện, hắn cúi đầu chào Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch quận, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài xuống ăn hay là đưa lên phòng cho ngài.
Hai người có mâu thuẫn là điều Vương Quốc Hoa muốn thấy. Chẳng qua phó chủ nhiệm Quách là kẻ chỉ biết nịnh bợ nên Vương Quốc Hoa tuy không nói là chán ghét nhưng gặp không ít người như vậy, hắn cũng không thích.
- Ừ, mang lên phòng đi. Đúng, chủ nhiệm Bành vào cùng ăn với tôi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xoay người đi vào, Ngô Minh Chi gọi Cao Thăng cùng vào, Bành Hiểu dẫn Quan Trân Trân vào. Hai người một người đi pha trà, một đi dọn phòng ngủ.
Không lâu sau trà được bưng lên, Quan Trân Trân vào phòng ngủ thay Bành Hiểu. Vương Quốc Hoa đứng bên nhìn Bành Hiểu không dám ngồi, hắn bưng cốc trà lên uống. Lúc này phó chủ nhiệm Quách dẫn theo một người khác mang đồ ăn sáng lên. Bữa sáng khá thịnh soạn, có mì, có cháo, có bánh bao, trứng, sữa.
- Phó chủ nhiệm Quách vất vả rồi, cùng ăn đi.
Vương Quốc Hoa nói một câu đầy khách khí nhưng vẻ mặt khác hẳn, mặt hắn không khác gì đang nói anh không có chuyện thì đi ra. Phó chủ nhiệm Quách biết ý lui ra mặc dù không cam lòng.
Bành Hiểu chờ Quan Trân Trân dọn xong đi ra, hắn lấy mắt nhìn Ngô Minh Chi cùng Cao Thăng, Vương Quốc Hoa thấy thế ho khan một tiếng. Cao Thăng cùng Ngô Minh Chi mỗi người cầm một bát mì rời đi.
Vương Quốc Hoa bỏ cốc trà uống, lấy thuốc định châm lửa, Bành Hiểu đã lao tới trước một bước châm lửa cho Vương Quốc Hoa.
Bành Hiểu điều chỉnh tâm trạng một chút rồi nghiêm túc nói.
- Chủ tịch quận, chuyện tối qua tôi nghĩ rất lâu, cảm thấy nếu như văn phòng Bắc Kinh muốn làm tốt công việc thì không thể không có sự lãnh đạo của ngài.
Trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng nở nụ cười, hắn chỉ ghế.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Cả người Bành Hiểu như mất hết sức lực vì quyết định này.
- Mấy lời anh nói hôm qua tôi thấy có thể được. Ở Bắc Kinh nếu muốn tạo quan hệ không có tiền là không được.
Vương Quốc Hoa khen rồi chuyển giọng.
- Báo cáo của anh tôi có thể duyệt nhưng cần có kế hoạch chi tiết. Ngoài ra anh còn khó khăn gì không? Có thì nói sớm ra.