- Chủ tịch quận, anh càng lúc càng khó phục vụ.
Vương Quốc Hoa biết cô đang có ý trách cứ nên cười khổ nói.
- Không có chuyện đó, nguyên nhân trong này một lời không thể nói hết. Thật ra anh muốn gọi cho em nhưng cuối cùng nghĩ lại làm xong chuyện rồi mới gọi.
- Thật?
Sở Sở hơi nhấn giọng, Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc gật đầu. Sở Sở lúc này mới bỏ qua cho hắn, cô nhỏ giọng nói.
- Bố em không làm khó anh chứ?
Vừa nói Sở Sở nhớ đến chuyện Thủy Trung Lăng nói, cô không nhịn được nở nụ cười.
Nụ cười của cô làm chút khó xử trong lòng của Vương Quốc Hoa tan đi. Hắn không nhịn được muốn đưa tay cầm tay Sở Sở nhưng nửa đường đột nhiên hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Hứa Phỉ Phỉ, hắn dừng tay lại.
Sở Sở vốn đang vui, thấy hắn dừng như vậy cô hơi thất vọng.
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa vốn do dự nhưng có chút vẫn cắn môi nói qua ý của Du Vân Vân ra. Sở Sở nghe xong đảo đảo mắt, răng cắn hằn thành vết trên bờ môi.
- Anh nghĩ như thế nào?
- Về tình cảm mà nói thì anh không nói em cũng biết. Nhưng em cũng hiểu con người của anh không thích thành quân cờ của người khác. HƠn nữa anh bây giờ có chút hối hận mình đã vào nhà nước.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa thở dài một tiếng, trong lòng rất rối rắm, mày nhíu chặt lại. Hắn đang rất khó xử.
- Nếu khó xử thì bỏ sang bên đi đi, thuận theo tự nhiên là được.
Sở Sở vốn định nói rõ suy nghĩ nhưng đến miệng lại đổi lời. Cô nói như vậy càng làm Vương Quốc Hoa thêm khó chịu trong lòng. Hắn cầm tay Sở Sở nói.
- Anh không phải người tốt, chuyện tình cảm càng loạn hơn, nếu như em không nghĩ tới quá khứ của anh …
Sở Sở thật ra biết mấy chuyện này của Vương Quốc Hoa. Bây giờ ở bên cạnh Vương Quốc Hoa có Lưu Linh. Nói trong lòng không khó chịu là nói dối, cô nằm mơ thấy Vương Quốc Hoa đang ôm, đang quan hệ người phụ nữ khác, lúc tỉnh lại thì gối đã ẩm ướt. Vì thế lúc đầy Sở Giang Thu chèn ép Vương Quốc Hoa, Sở Sở không nói gì. Trong lòng cô cũng có tâm tư muốn Vương Quốc Hoa thần phục với bố mình, khi đó mình sẽ lên tiếng. Ai ngờ được Hứa Nam Hạ đối tốt với Vương Quốc Hoa như vậy, không tiếc để Du Vân Vân ra mặt điều sang Bưu điện tỉnh, còn điều hắn sang tỉnh Nam Thiên.
Quan hệ giữa hai nhà Hứa gia, Sở gia tuy không tốt đẹp nhưng cũng không quá khẩn trương. Cán bộ tới cấp bậc này nếu có đấu tranh cũng chỉ là đấu tranh ngầm. Biết rõ Sở Giang Thu chèn ép Vương Quốc Hoa, Hứa Nam Hạ còn mang người đi, chuyện không nể mặt Sở Giang Thu như vậy là lần đầu tiên.
Sau đó Sở Giang Thu cũng hối hận. Sở Sở thật ra khá giật mình vì sự quả quyết của Du Vân Vân.
Một loạt suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, tay Sở Sở bị hắn cầm một lúc nhưng chưa bỏ ra. Cô thở dài một tiếng.
- Anh đừng nói chuyện này, không nặng nề làm khó em. Hơn nữa cũng trách em quá rụt rè, sớm xác định quan hệ hoặc là kiên trì một chút thì đã không có chuyện như hôm nay.
Sở Sở đây là không biết lúc ở trong trường học cô không coi trọng gì hắn, về sau từ từ tiếp xúc nên bắt đầu có tình cảm. Tuy cũng hơi nhớ nhung nhưng vẫn là yếu.
Con nhà quan chức cao cấp đều kiêu ngạo, Sở Sở không ngoại lệ. Cô cảm thấy Vương Quốc Hoa phải chung thủy với mình mới đúng. Ai ngờ kẻ xuất sắc như Vương Quốc Hoa lại có không ít người phụ nữ nhìn vào. Cô cũng oán giận khi nghĩ tới đây, ai ngờ thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn lại mềm lòng. Cô cười nói.
- Không ngờ anh cũng giỏi tán quá.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng.
Sở Sở sợ làm khó hắn nên nói tiếp.
- Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ thu tay lại, trong lòng có chút không muốn nhưng nghĩ tới cuộc sống cá nhân của mình bây giờ, hắn thấy không nên làm tổn thương cô.
Hai người đối mắt nhìn nhau và rất khó chia ra. Mặc dù không ai nói gì nhưng nhìn như vậy không ngờ lại thỏa mãn lẫn nhau. Cảm giác này không kém gì mấy so với nam nữ ở trên giường. Vương Quốc Hoa đã không thể thuyết phục mình rời bỏ Sở Sở.
Nhìn nhau một lúc, Sở Sở cúi đầu cầm túi nói.
- Em đến hơi gấp không ang được gì, chỉ có hai tút thuốc, anh lấy đi hút.
Câu này làm Vương Quốc Hoa rất áy náy. Lần đầu tiên khi Sở Sở đưa thuốc cho mình, mình nên buông tha mới đúng.
- Sau khi về ..
Vương Quốc Hoa không nhịn được định cam đoan, Sở Sở đã đưa tay che miệng hắn lại.
- Em biết am nghĩ gì, hơn nữa em không ở bên chăm sóc cho anh được, không yêu cầu anh gì cả. Mà anh có lựa chọn gì cũng chưa chắc đã thỏa đáng.
Sở Sở có ý nhắc nhở. Vương Quốc Hoa không phải không hy vọng bị cuốn vào vòng tranh đấu sao? Nếu như vậy thì không nên tỏ thái độ. Sở Sở có thể khẳng định bố mình không có ý tốt. Đến lúc đó không chừng muốn Vương Quốc Hoa nộp đầu danh trạng hay gì gì đó.
Trong phòn lại rơi vào yên tĩnh, cả hai đều không muốn phá vỡ.
Nhìn nhau một lúc, hai người cùng nở nụ cười.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói.
- Ra ngoài đi dạo đi, ở trong phòng ngột ngạt quá.
Sở Sở lắc đầu nói.
- Không hay, thời tiết hôm nay có gì hay mà đi chứ?
Vương Quốc Hoa không nói gì, Sở Sở thấy hắn khó xử nên mềm nhũn lại, đi lên một bước cầm tay hắn.
- Được rồi, không phải là có ý làm anh mất hứng đâu.
Vương Quốc Hoa nhìn gương mặt không một tỳ vết của cô, hắn cười nói:
- Muốn ôm em, được không?
Sở Sở nở nụ cười.
- Ôm đi, chưa phải chưa từng ôm mà.
Mùi hương tiến vào mũi, Vương Quốc Hoa đột nhiên nói.
- Anh nếu nói kiếp này không thể không cưới em, em tin không?
Sở Sở ừ một tiếng, người dán sát vào hắn hơn nữa.
Vương Quốc Hoa bạo gan đưa tay nâng cằm Sở Sở, nhìn khuôn mặt đang đỏ hồng, cúi đầu xuống. Sở Sở cũng chủ động đáp lại.
Cảm giác ngọt ngào làm hai người như bay trên mây, từ đứng chuyển sang ngồi trên ghế, đến khi tay Vương Quốc Hoa đặt lên đùi cô, Sở Sở mới có cơ hội thở dài một hơi.
- Thiếu chút nữa không thở được ròi.
Nhìn Sở Sở, Vương Quốc Hoa thấy được ôm cô là đã thỏa mãn. Hai người không muốn thay đổi tư thế, cứ như vậy ôm nhau. Sở Sở bắt đầu mở miệng nói về những chuyện thường ngày ví dụ như người đàn ông nào ở ban theo đuổi, bà chị nào giới thiệu bạn trai… Cô vừa nói vừa cười, Vương Quốc Hoa cũng vui vẻ lắng nghe.
Biểu lộ tình cảm xong, hai người hoàn toàn thả lỏng, Vương Quốc Hoa không nói gì, Sở Sở lấy đầu cụng vào ngực hắn.
- Anh đang nghe không đó.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Đang nghe.
Sở Sở khẽ cắn môi nhỏ giọng nói.
- Lưu Linh là cô gái đáng thương, sau này đừng để em thấy anh với Lưu Linh … là được.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, máu dồn hết lên mặt.
- Anh về bảo cô ấy sau này..
Sở Sở nhỏ giọng nói.
- Đừng, đừng nói chia tay gì với Lưu Linh. Hơn nữa phải là em có lỗi với cô ấy mới đúng.
Vương Quốc Hoa có chút thất thần. Đồng chí Tiểu Vương bên dưới bị một người đè lên vì thế rvv tức giận. Bên dưới Sở Sở bị đẩy vào chỗ mềm nên biết là cái gì đang tác quái cô chỉnh chỉnh eo định tách ra ai ngờ lại làm va chạm với bên dưới nhiều hơn, người mềm nhũn, càng đè chặt hơn. Lúc này cô mới ý thức mình mặc váy nên ngồi như thế này váy trùm lên chân hắn, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót tiếp xúc.