- Cô nói làm tôi cũng có chút ấn tượng, nhà cô làm ở phòng Cung ứng điện phải không?
Vương Quốc Hoa cố gắng nhớ thật kỹ, cuối cùng cũng tìm được chút trí nhớ về Cao Lệ Bình. Cao Lệ Bình lập tức vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc.
- Đúng đúng, bố tôi là phó trưởng phòng, chẳng có bản lĩnh, cũng chẳng có quyền lợi gì, làm cả đời bây giờ vẫn là phó trưởng phòng, nói ra cũng mất mặt.
Có lẽ đi đường buồn chán, ngồi im hơn hai tiếng bay khó khăn nên Cao Lệ Bình rất chán, cuối cùng tìm được người có thể nói chuyện nên khá hưng phấn. Hai người thực ra không có đề tài chung, về cơ bản đều là Cao Lệ Bình nói chuyện mấy năm qua mình sang phía nam làm việc, gì mà thi vào một trường trung cấp, tốt nghiệp đến đặc khu làm việc, kết hôn một lần rồi lại ly hôn. Cũng may Vương Quốc Hoa mặc dù không quá thích Cao Lệ Bình nhưng cũng có thể ra vẻ nghe một chút. Vì thế Cao Lệ Bình cảm thấy Vương Quốc Hoa là một đối tượng tốt để mình nói chuyện.
Vừa nói, Cao Lệ Bình thi thoảng còn khoa trương vung tay vung chân làm cho bộ ngực đã lộ càng lộ ra nhiều hơn, thi thoảng cô còn giơ giơ tay xuống kiểm tra ngực một chút, chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay không ngừng lay động trước mặt Vương Quốc Hoa.
Nếu đã là bạn học thì Cao Lệ Bình cùng lắm chỉ hơn Vương Quốc Hoa hai tuổi, sao Vương Quốc Hoa nhìn mà thấy người phụ nữ này phải trên 30. Vương Quốc Hoa phải thầm mắng thời gian đúng là con dao chọc tiết lợn. huyện Nam Sơn có lẽ là núi sâu ra chim hay, trong mười người phụ nữ có một nửa trông cũng được, có một người coi như là mỹ nữ. Cao Lệ Bình trông cũng được chẳng qua có lẽ làm việc khá bận rộn ở phía nam nên dấu vết thời gian quá nặng.
Từ những gì nghe được, Vương Quốc Hoa không khỏi thầm than Cao Lệ Bình này quá may mắn, với tính cách này mà không ngờ đến bây giờ còn không bị người bán đi. Hoặc là cô ả từng bị bán mà không biết. Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy, hắn cũng thầm hâm mộ cô ả ngây thơ, không phải suy nghĩ nhiều.
- Đúng, ông bây giờ đang làm gì?
Cao Lệ Bình cuối cùng cũng muốn hỏi đến hiện trạng bây giờ của Vương Quốc Hoa. Đương nhiên hỏi câu này, Cao Lệ Bình cũng thấy có cảm giác khá ưu việt. Mặc dù Vương Quốc Hoa ngồi khoang hạng nhất, tay còn ôm máy tính xách tay nhưng cô vẫn không coi là người thành công.
- Tốt nghiệp đại học xong liền đi ăn cơm nhà nước, bây giờ đến làm việc ở một quận thuộc tỉnh Nam Thiên.
Vương Quốc Hoa không có ý khoe khoang, Cao Lệ Bình nghe xong quả nhiên bĩu môi nói:
- Làm công chức có gì thú vị chứ? Thời này có tiền mới là đại gia. Như tôi đây này bây giờ cùng người khác mở một Thẩm mỹ viện ở đặc khu, hàng tháng thu được mấy chục ngàn, việc hàng ngày cũng thuê người khác làm.
Vương Quốc Hoa ra vẻ xấu hổ nói.
- Hả, tôi không có khiếu kinh doanh.
Nói xong câu này Vương Quốc Hoa vẫn thấy để người khác vui vẻ cũng không phải là chuyện xấu.
Cao Lệ Bình thấy Vương Quốc Hoa hơi ngại, cô ả cũng cảm thấy mình nói hơi quá nên đổi giọng.
- Thực ra làm quan cũng tốt, ông nếu làm quan có quyền lực trong tay thì còn sợ không có tiền sao? Có bao người sẽ đưa tiền tới tay ông.
- Vậy không phải phạm pháp sao?
Vương Quốc Hoa cười đáp lại một câu, Cao Lệ Bình khinh thường nói:
- Phạm pháp? Tôi thấy ông quá thành thật, căn bản không biết làm quan kiếm tiền như thế nào. Thực ra tôi cũng thấy tiếc cho ông, trước đây học tốt như vậy, thi được vào trường đại học tốt như vậy. Mấy năm trước ông ra ngoài làm việc thì có lẽ bây giờ đã là giám đốc. Làm giám đốc rất tốt, còn có thể nuôi thư ký nữa.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cười nói:
- Đúng thế, làm giám đốc đúng là tốt, có việc thư ký làm, không có việc thì làm thư ký.
Cao Lệ Bình nghe vậy không khỏi há hốc mồm, đầy kinh ngạc nói:
- Ông xấu quá, trước đây còn tưởng ông rất trong sáng.
Nói chuyện với Cao Lệ Bình này đúng là nhẹ nhàng. Vương Quốc Hoa từ cử động của Cao Lệ Bình không khó nhìn ra Cao Lệ Bình này có chút tiền nhưng cấp độ không quá cao. Hắn cũng không có ý coi thường cô. Lại nói có thể gặp “bạn cũ” trên máy bay cũng là một chuyện thoải mái.
- Ha ha, tôi chỉ là nghe người khác nói rồi thuận miệng nói mà thôi.
Da mặt Vương Quốc Hoa coi như luyện ra được, rất tự nhiên giải thích một phen. Cao Lệ Bình che miệng cười giống như rất buồn cười vậy. Một lúc sau cô mới nói.
- Đúng rồi, ông tết không về nhà ư? Tôi cũng vậy, tết bên kia đông khách nên không nỡ về nhà.
Nhắc đến nhà, vẻ mặt Cao Lệ Bình thoáng nhu hòa đi, Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài nói.
- Đúng thế, hai năm nay tôi không về nhà ăn tết, nhớ ra cũng thấy mình rất bất hiếu.
Câu này làm Cao Lệ Bình nhớ lại, cô thở dài một tiếng nói:
- Biết sao được, đây là cuộc sống. Thực ra ai một mình ra ngoài xã hội làm đều gặp chuyện bất đắc dĩ như vậy. Đúng rồi, ông nếu không muốn làm công chức nữa thì về sau có thể tìm tôi, tôi giới thiệu một công việc cho ông, vừa có thể diện vừa kiếm được tiền.
Nói xong câu này Cao Lệ Bình thoáng cái trầm mặc hơn nhiều, Vương Quốc Hoa cũng hợp tác không nói chuyện. Lúc này tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh, chúc hành khách vui vẻ, cảm ơn đã đi hãng của chúng tôi…
Máy bay hạ cánh, tâm trạng Cao Lệ Bình tốt hơn nhiều. Do cùng về huyện Nam Sơn nên Cao Lệ Bình bảo Vương Quốc Hoa đi cùng. Vương Quốc Hoa không từ chối, gật đầu nhận lời. Dù sao hắn cũng muốn về thẳng nhà, không muốn kinh động người ở tỉnh thành. Mặc dù đã hết tết nhưng mọi người đều bắt đầu bận với công việc của mình.
Vương Quốc Hoa cầm túi, máy tính xách tay đi ra ngoài, Cao Lệ Bình vẫn còn đi lấy hành lý. Vương Quốc Hoa thấy hai chiếc va li to tướng như núi nhỏ.
- Cô chuyển nhà ư?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Cao Lệ Bình có chút xấu hổ cười nói:
- Gần như vậy, tôi định ở nhà một thời gian.
Vương Quốc Hoa rất vui lòng kéo một vali giúp, hai người đi ra ngoài. Mặt Cao Lệ Bình thoáng cái thay đổi, mặt tái nhợt lại, mặc dù là được trang điểm cũng không che nổi, trong đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn đám người bên ngoài.
Vương Quốc Hoa nhìn theo ánh mắt của cô, có mấy tên hung dữ đang nhìn chằm chằm về phái này.
- Sao vậy?
Vương Quốc Hoa cảm thấy Cao Lệ Bình có phiền phức. Mặc dù vừa nãy cô mời đi cùng có thể chỉ là câu khách khí nhưng Vương Quốc Hoa cảm thấy mọi người là người quen cũ nên nếu có thể thì cũng nên giúp.
- Vương Quốc Hoa, ông đi một mình đi, tôi ở trong này không ra.
Cao Lệ Bình nhỏ giọng nói rồi đoạt vali mà Vương Quốc Hoa đang kéo. Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Vậy sao được? Như vậy đi, cô nói với tôi là xảy ra chuyện gì? Tôi có chút người quen trên tỉnh có khi giúp được cô.
Cao Lệ Bình kéo vali đi sang bên, cô do dự khá lâu mới nói:
- Bạn của ông có thể giúp được không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chắc không vấn đề gì, bạn tôi là cảnh sát.
Hắn nói vậy thực ra là muốn an ủi Cao Lệ Bình một chút.
Quả nhiên lời này có tác dụng, Cao Lệ Bình thở dài một tiếng nói.
- Mấy người bên ngoài thực ra đều là mấy tên đàn em của bạn trai tôi trước đây. Lúc trước mới tới đặc khu, tôi là một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ? Bằng trung cấp ở đặc khu căn bản không có tác dụng gì cả. Sau đó làm quen chồng trước, kết hôn một năm mới biết hắn đã có vợ bên Hongkong, tôi tức giận chia tay hắn, thu hoạch duy nhất là được hơn trăm ngàn. Sau đó quen với bạn trai tôi bây giờ, mới đầu không biết hắn là đại ca xã hội, thấy hắn là đồng hương nên mới yêu hắn, đến ở với hắn. Sau này tôi mới biết hắn có đủ tật xấu, cờ bạc, rượu chè, trai gái gì đều có, không có tiền lại tới tìm tôi. Tôi không chịu được nữa nên đòi chia tay với hắn. Kết quả hắn nói chai tay có thể nhưng đòi tôi cho hắn 200 ngàn nếu không tạt axit tôi. Lần này tôi về thực ra đã lén dừng kinh doanh bên đặc khu, trốn hắn về đây ai ngờ hắn lại điều tra được tôi bay chuyến này rồi đợi ở đây.
Cao Lệ Bình nói rất đơn giản nhưng Vương Quốc Hoa biết cô còn nhiều lời khó nói, cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn gật đầu nói:
- Cô đừng gấp, tôi gọi bạn xem cái.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy điện thoại di động nhưng hắn không biết nên gọi cho ai. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì thấy thực ra ở tỉnh thành mình quen không mấy người.
Suy nghĩ một lúc, Vương Quốc Hoa cuối cùng gọi điện tới số máy tư nhân của Lãnh Vũ, bên kia nghe điện, Vương Quốc Hoa xin lỗi một tiếng rồi nói:
- Chủ tịch Lãnh, tôi đang ở sân bay tỉnh, tôi có chút chuyện phiền muốn nhờ ngài.
Hôm 30 Vương Quốc Hoa đã gọi điện chúc tết Lãnh Vũ, biết Vương Quốc Hoa đang ở sân bay, Lãnh Vũ rất vui vẻ nói.
- Ở sân bay ư, sao không gọi điện tới báo trước, tôi phái xe tới đón cậu.
Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Ngài đừng gấp, tôi có chút chuyện.
Vương Quốc Hoa nói qua câu chuyện, nói có người đồng hương gặp trên máy bay rồi bị đám côn đồ chặn ở cổng ra, Vương Quốc Hoa thấy không thể không quản.
Lãnh Vũ nghe vậy không khỏi có chút tức giận nói:
- Là ai to gan như vậy chứ, bảo vệ sân bay đâu? Cậu đợi chút, tôi phía người tới.
Vương Quốc Hoa bỏ máy đi tới bên cạnh Cao Lệ Bình, hắn cười cười an ủi.
- Không sao đâu, bằng hữu của tôi lập tức phái người tới.
Cao Lệ Bình cảm kích nói:
- Tôi xấu hổ quá vì đã làm phiền ông như vậy. Thực ra ông có thể tự đi ra ngoài, tôi cũng không tin bọn họ cứ đứng chặn bên ngoài mãi như vậy.
Vương Quốc Hoa cười hỏi.
- Cô sao không báo cảnh sát?
Cao Lệ Bình buồn bã nói:
- Báo cảnh sát cũng vô dụng, lấy lý do gì mà báo cảnh sát?
- Ừ, nói cũng đúng, bạn trai cũ của cô tên gì? Người ở đâu, tôi nghĩ biện pháp khác xem.
- Tên hắn là Lý Thành Ngọc, là người tỉnh thành. Tôi nghe nói có một ông chú là lãnh đạo Cục công an thành phố, trước đây hắn lăn lộn ở tỉnh thành, sau đó sang bên đặc khu.
Vương Quốc Hoa và Cao Lệ Bình nói chuyện phiếm một lúc, khoảng gần tiếng sau điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn thấy số lạ nhưng vẫn nghe. Người bên kia cười nói:
- Là Vương Quốc Hoa phải không? Tôi là thư ký của chủ tịch Lãnh, tôi đã ở lối ra, ngài yên tâm đi ra đi.
Cuối năm trước Sở Giang Thu thành công trở thành chủ tịch tỉnh, Lãnh Vũ cũng lên theo trở thành phó chủ tịch thường trực tỉnh. Lãnh Vũ từng là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nên có quyền lên tiếng khá lớn trong vấn đề nhân sự, vì thế y có việc cần làm thì người khác còn không tranh nhau để xin làm sao?
Thực tế Lãnh Vũ chỉ bảo thư ký chạy đến Sở công an tỉnh một chuyến, sau đó dẫn theo gần mười cảnh sát hình sự mặc quần áo bình thường đi tới. Cảnh sát đang mai phục bên ngoài xem ai dám nhảy ra.
Vương Quốc Hoa đã thấy Tiểu Hà hai lần. Tiểu Hà từ xa thấy Vương Quốc Hoa liền giơ hai tay ra nói.
- Chào ngài, ngài đưa hành lý cho tôi, xe đợi ngoài cửa.
Cao Lệ Bình thấy mấy tên côn đồ vẫn ở kia nên có chút khẩn trương nhỏ giọng nói:
- Vương Quốc Hoa, không sao chứ?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cười nói:
- Không có gì, cứ đi theo tôi, chỉ sợ bọn chúng không ra tay.
Quả nhiên hai người theo thư ký Tiểu Hà đi ra ngoài, ba bốn tên côn đồ lập tức có hành động, cùng cười lạnh đi tới. Lúc còn cách hai người năm bước, Cao Lệ Bình sợ đến run run, cô túm tay Vương Quốc Hoa nói.
- Vương Quốc Hoa, đừng đi ra ngoài, bọn chúng chuyện gì cũng dám làm đó.
Cô vừa dứt câu thì mấy tiếng kêu vang lên, mấy tên côn đồ bị đè xuống mặt đất, tên nào cũng bị còng tay lại. Cao Lệ Bình trợn tròn mắt, hoảng hốt nói.
- Sao lại thế này?
Thư ký Tiểu Hà cười cười giải thích.
- Không có gì, cảnh sát của Sở công an mặc thường phục làm việc, chúng ta đi thôi.
Xe là một chiếc Audi biển phổ thông, lái xe gần như là chạy vội tới cầm hành lý để ra cốp sau. Cao Lệ Bình đứng im tại chỗ nhìn đám côn đồ mặt mày sợ hãi bị áp giải lên xe, cô lúc này mới lấy lại tinh thần chạy theo Vương Quốc Hoa.
- Bạn ông là ai thế? Cảnh sát của Sở công an mà cũng có thể điều động sao?
- Ha ha, bạn tôi có quan hệ tốt với sở công an, dù sao người cũng đã bị bắt về, tìm lý do nào đó nhốt vài ngày, lát tôi bảo bạn uy hiếp chú tên Lý Thành Ngọc kia vài câu, sau này hắn sẽ không dám gây phiền phức gì cho cô nữa.
Vương Quốc Hoa vẫn cười cười như chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Nói linh tinh, chú người ta là lãnh đạo ở thành phố, tôi còn đang lo chẳng may liên lụy tới bạn ông thì sao?
Cao Lệ Bình không dám coi là thật, cô thấp giọng nói một câu. Vương Quốc Hoa nghe vậy liền đứng lại nói.
- Nói cũng đúng, cô chờ chút.
Hắn vừa nói vừa gọi Tiểu Hà rồi đi tới trước mặt tên cảnh sát dẫn đội.
- Anh hỏi xem ai là Lý Thành Ngọc, hỏi xem chú của hắn là ai. Lát bảo chú hắn đến Sở công an dẫn người về, nói về sau bạn tôi mất một sợi tóc thì tôi sẽ khiến chú của Lý Thành Ngọc mất chức.
Tên cảnh sát có chút khó chịu, hắn thầm nói mày là ai mà dám chỉ huy bọn tao?
Tiểu Hà đứng bên cạnh Vương Quốc Hoa thấy tên cảnh sát có chút do dự liền cười lạnh nói:
- Ý của chủ tịch Vương là ý của chủ tịch tỉnh Lãnh, anh cứ nói theo là được. Tôi nếu biết anh nói thiếu một từ thì chủ tịch Lãnh cũng sẽ biết.
Tên cảnh sát run lên vội vàng đứng nghiêm nói.
- Xin chủ tịch Lãnh yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong hắn dẫn người đi, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút giơ tay lại nói.
- Bỏ đi, tôi đi cùng, gặp chú Lý Thành Ngọc này xem thế nào.
Lý Thành Ngọc rất ngoan ngoãn khai ra. Chú hắn tên là Lý Đông Phong, phó phân cục trưởng phân cục Đông Hồ. Tên cảnh sát dẫn đội không khỏi đau đầu, thì ra là người quen, mày sao lại chọc vào người của chủ tịch Lãnh? Xem ra chủ tịch Lãnh rất coi trọng tên trẻ tuổi kia, để thư ký tự mình đến đón chứ.
Lúc xe chạy về Sở công an, Vương Quốc Hoa nói với Tiểu Hà ngồi đằng trước.
- Tôi làm anh gặp phiền phức rồi.
Tiểu Hà quay đầu lại cười nói:
- Ngài khách khí quá, chủ tịch Lãnh đã dặn thấy ngài như thấy chủ tịch, phục vụ không tốt thì tôi chỉ có nước về vườn.
Lúc này vẻ mặt Cao Lệ Bình càng thêm đặc sắc, cảnh vừa rồi làm cô chấn động mạnh. Ba bốn tên côn đồ thoáng cái bị đánh hạ, thư ký Tiểu Hà kia còn là thư ký của chủ tịch tỉnh gì đó. Tên Vương Quốc Hoa này làm đến chức gì?
Cao Lệ Bình muốn hỏi không dám hỏi, cô nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt hơi sợ. Vương Quốc Hoa thật ra hiểu ý nên cười nói với cô:
- Chủ tịch tỉnh Lãnh là phó chủ tịch thường trực tỉnh, trước đây là lão lãnh đạo của tôi, khá chiếu cố tôi. Tôi có thể có ngày hôm nay cũng là nhờ chủ tịch Lãnh giúp đỡ.
Cao Lệ Bình không nhịn được nói một câu:
- Vậy ông bây giờ làm chức gì? Ông đó, không chịu nói thật, còn nói gì mình là công chức, lừa người.
Vương Quốc Hoa thật ra cảm thấy chuyến về quê này khá phong phú. Trên máy bay gặp Cao Lệ Bình, không ngờ còn gặp việc này nữa, còn kinh động Lãnh Vũ. Lát nữa hắn đúng là không biết giải thích quan hệ giữa mình và Cao Lệ Bình với Lãnh Vũ như thế nào. Đương nhiên mặc kệ nói như thế nào thì Vương Quốc Hoa không thể thấy chết mà không cứu được.
- Thực ra tôi không lừa cô, tôi đúng là cán bộ nhà nước, chẳng qua làm hơi tốt một chút nên có chút chức vụ.
Xe tiếp tục đi tới trước, Vương Quốc Hoa thấy ánh mắt Cao Lệ Bình đã thay đổi, hắn thầm cười khổ một tiếng. Hắn hơi ra tay giúp đỡ một chút khiến Cao Lệ Bình đang từ tự tin hóa thành kính sợ, hơn nữa ánh mắt cô ả như phóng điện, phải để cô ả dừng việc này mới đúng. Nghĩ thế Vương Quốc Hoa rất tự nhiên lấy điện thoại di động ra gọi một số cười nói.
- Là anh, anh đến Sở công an làm việc, em đến thẳng đó đi. Ha ha, yên tâm, anh sao lại làm chuyện phi pháp được chứ?
Xe tới cổng Sở công an, Vương Quốc Hoa bảo lái xe dừng lại, hai chị em Liên Mai đang đứng cạnh xe cười hì hì nhìn tới. Vương Quốc Hoa đi lên nhỏ giọng nói.
- Chờ chút, anh vào giải quyết một chuyện. Đúng, tối anh tới, mai anh về quê.
Hai cô cười cười gật đầu ngoan ngoãn lên xe chờ. Gần năm nay Vương Quốc Hoa chưa gặp các cô, trước lúc đi đưa cho hai cô một triệu. Hôm nay gặp lại hai cô vẫn vẫn không thay đổi.
Trước đó Cao Lệ Bình còn tự tin vào dung mạo của mình, có ảo tưởng cũng là rất bình thường. Nhưng thấy hai chị em xinh đôi kia, chút ảo tưởng của cô thoáng cái tan biến.
Lý Đông Phong chẳng qua chỉ là một phó phân cục trưởng phân cục bên dưới của Cục công an thành phố mà thôi, Sở công an liên lạc với hắn đúng là có chút phiền phức. Vị cảnh sát dẫn đội không có số điện thoại của Lý Đông Phong nên đành phải gọi tới phân cục hỏi, sau đó bảo bên đó bảo Lý Đông Phong lập tức lên Sở công an tìm Tổng đội cảnh sát hình sự có việc.
Lý Đông Phong ở trong tỉnh thành nên đến Sở công an trước đoàn người Vương Quốc Hoa, hắn đang đứng ở sân đợi.
Lý Đông Phong đúng là quá đen đủi, Lý Thành Ngọc tuy là cháu hắn nhưng vấn đề là thằng này học ngu, vài hôm là gây chuyện, trong nhà không ai thích nó. Mấy năm qua Lý Đông Phong chưa gặp thằng cháu này, ai ngờ đột nhiên lại có việc này.
- Lão Hác, chuyện này tôi có thể tránh ra ngoài không?
- Cái này tôi không rõ, chẳng qua trong đám người kia thì người có quyền quyết định là hắn.
Tên cảnh sát dẫn đội có quen với Lý Đông Phong nên tốt bụng chỉ về phía Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa đang bị người cản đường, cản hắn không ngờ là Lãnh Hân. Lãnh Hân đến sở có chút chuyện ai ngờ thấy Vương Quốc Hoa, bên cạnh hắn còn có mọt người phụ nữ cao gầy, Lãnh Hân không khỏi tức tối. Sao bên cạnh hắn lúc nào cũng có mỹ nữ thế?
Cao Lệ Bình trông khá xinh, ít nhất không kém Lãnh Hân, thậm chí trên người còn có cảm giác hiện đại, Cao Lệ Bình chiếm không ít ưu thế.
Đáng chết chính là Cao Lệ Bình thấy một người phụ nữ trong sở đi ra cản đường nói chuyện với Vương Quốc Hoa, cô càng thêm xấu hổ. Lãnh Hân mặc dù không cao nhưng dáng người lả lướt, khúc nào ra khúc đó. Hai chị em sinh đôi vừa nãy lại trẻ trung.
Vương Quốc Hoa một lần nữa gặp lại Lãnh Hân, hắn khá thản nhiên, hai người tuy từng có mồi lửa nhưng sớm đã bị bay biến. Chẳng qua lúc trước có cơ hội nhưng Vương Quốc Hoa lại không bằng cầm thú.
- Mỹ nữ, cô em càng lúc càng trẻ đó, kinh doanh thế nào? Cổ phần của tôi đâu?
Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc, Lãnh Hân thật ra cũng đã quên việc này, cô cười nói:
- Không kiếm được tiền, hay là đổi cách khác bồi thường cho anh.
Lãnh Hân vừa nói vừa cố ý khoác tay Vương Quốc Hoa, ngực khẽ cọ xát một chút. Lãnh Hân làm như vậy thực ra là có chút hiểu lầm. Cô cảm thấy Cao Lệ Bình không bằng mình, ả phụ nữ kia tuy đầy đặn nhưng trên người toàn mùi phong trần.
Không phục đương nhiên phải so đấu, lúc trước bà đây cũng là cho hắn cơ hội nhưng mà hắn không chịu, vì thế Lãnh Hân khá tức.
Con gái giám đốc sở ở trong sân khoác tay với người đàn ông khác làm một đám cảnh sát trợn mắt há mồm. Cũng may lão Hác đã về vội vàng áp tải người đi. Thư ký Tiểu Hà đứng bên cười cười. Giám đốc Sở công an có quan hệ khá bình thường với chủ tịch Sở nhưng thật ra có quan hệ gần với chủ tịch lãnh, cũng không biết có phải do cùng họ không?
Trong quá trình cạnh tranh chức phó chủ tịch thường trực tỉnh của Lãnh Vũ thì người Hứa gia im lặng đã phát huy tác dụng không nhỏ, một ít âm thanh phản đối không xuất hiện, đây coi như một phần công lao của Vương Quốc Hoa.