Xe là chiếc BMW do Du Phi Dương để lại, nghĩ tới sắp nói chuyện kết hôn nên Vương Quốc Hoa không dám mang người phụ nữ khác về nhà. Khu chợ khá đông đúc, dòng người qua lại nhiều nên hơi chật chội. Xe ba bánh, xe đạp, xe đẩy là phương tiện chính trên đường, Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ đi với tốc độ rùa bò, giãy dụa qua đoạn này là tới cửa hàng của chị gái.
Đột nhiên xe chấn động, Vương Quốc Hoa vội vàng phanh lại, một chiếc xe việt dã Mitsubishi đâm vào đuôi xe hắn.
- Mẹ chứ.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là dừng lại kiểm tra đuôi xe, ai ngờ một thằng thanh niên mặt đỏ bừng từ xe đối phương nhảy xuống tức giận nói:
- Mày lái xe thế nào vậy hả?
Đối với loại người này Vương Quốc Hoa không bao giờ khách khí, đây là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Vương Quốc Hoa mặc kệ hắn, lấy điện thoại di động ra gọi báo cảnh sát.
Ai ngờ Vương Quốc Hoa vừa lấy máy ra thằng kia đã lao tới đòi túm cổ Vương Quốc Hoa. Mùi rượu đập vào mặt, Vương Quốc Hoa hơi tránh, tay túm tay của đối phương rồi dùng máy điện thoại đập vào mặt đối phương. Vương Quốc Hoa còn thừa thế còn túm cổ đập đối phương đập vào thành xe, túm cổ
Người vây xem rất đông, Vương Quốc Hoa chờ cảnh sát tới rồi nói tiếp. Nghĩ vậy hắn bỏ tay ra, thuận tiện đánh giá thằng này. Mặt mày trông như chuột, khá đáng ghét.
Vương Quốc Hoa vừa thả tay thằng kia không còn chút sức lực trượt xuống đặt mông lên mặt đất dựa vào xe thở dốc.
Báo cảnh sát xong Vương Quốc Hoa không nói gì mà lấy thuốc ra hút đồng thời đánh giá thằng kia.
- Thằng ranh, mày giỏi, chờ cảnh sát đến tao xem mày khóc như thế nào.
Thằng kia nhe răng giãy dụa từ từ về lại xe mình.
Vương Quốc Hoa mặc kệ đối phương, hắn cảm thấy phải đề phòng một chút đừng để lát nữa cảnh sát tới không nhận ra rồi bị túm cổ. Vì thế hắn gọi điện cho Cổ Tuần, ai ngờ tên này đổi số, không gọi được.
Cũng may Vương Quốc Hoa còn số văn phòng của Cao Cận Giang, hắn gọi tới nhưng nghe thấy giọng rất lạ. Biết Vương Quốc Hoa tìm Cao Cận Giang, đối phương khó chịu nói.
- Tìm Cao Cận Giang thì gọi tới văn phòng quận ủy làm gì?
Nói xong đối phương dập máy ngay.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, Cao Cận Giang chẳng lẽ lên chức, nghĩ vậy hắn liền gọi thẳng cho Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang nhận được điện của Vương Quốc Hoa khá vui vẻ, biết Vương Quốc Hoa gặp chút chuyện, y dở khóc dở cười:
- Ở ngoài lâu khó khăn lắm mới về nhà một chuyến không ngờ lại gặp việc này. Tôi thấy Thạch Tam không muốn làm bí thư quận ủy rồi, quận Nam Sơn đang tốt lại bị hắn biến thành như vậy. Cậu chờ chút, tôi bảo hắn lập tức tới.
Tằng Trạch Quang bây giờ nắm quyền to về nhân sự, tự lập phái riêng. Y gọi điện tới quận ủy Nam Sơn rồi không hề khách khí mắng.
- Đồng chí Thạch Tam, anh lãnh đạo Nam Sơn thế nào vậy hả? Đảng giao quận Nam Sơn cho anh, đó là tin tưởng anh, anh xem mình làm như thế nào vậy hả? Một khu chợ nho nhỏ làm cũng không xong…
Thạch Tam có chút oan uổng nhưng vẫn phải nhịn, còn phải cung kính nghe mắng, ai bảo chức vụ bí thư quận ủy của hắn do một tay Tằng Trạch Quang đề bạt. VỚi tính cách của Tằng Trạch Quang mà chịu mắng chính là coi anh là người nhà. Thạch Tam nghe nội dung thấy mình rất oan uổng, chẳng qua chỉ là một thằng từng làm thư ký cho bí thư Tằng gặp sự cố giao thông rồi có tranh cãi thôi mà.
Thạch Tam không khỏi tức thằng Vương Quốc Hoa kia, cảm thấy mình bị hại. Ai ngờ Thạch Tam có lẽ biết suy nghĩ của hắn nên cười lạnh nói:
- Đừng nghĩ tôi làm lớn chuyện. Vương Quốc Hoa mới tốt nghiệp đi theo tôi làm thư ký, bây giờ đã là một chủ tịch quận ở tỉnh Nam Thiên. Tỉnh Nam Thiên có kinh tế phát triển, Vương Quốc Hoa là người giỏi làm kinh tế, trụ sở sản xuất linh kiện ô tô thị xã Lưỡng Thủy do một tay cậu ta quy hoạch ra. Anh tự thu xếp đi.
Tằng Trạch Quang vừa nói vừa dập máy. Thạch Tam ở bên kia không khỏi giật mình, Tằng Trạch Quang mới rời khỏi huyện Nam Sơn có vài năm, nói cách khác Vương Quốc Hoa từ tốt nghiệp đến giờ mới có bốn năm đã thành chủ tịch quận. Nếu không có chỗ dựa thì sao được, đánh chết Thạch Tam cũng không tin.
Tân bí thư đảng ủy chính pháp quận kiêm trưởng công an quận Cổ Tuần theo thói quen đi dạo một vòng. Sau khi theo sát Tằng Trạch Quang, hắn liền nhận được thành quả ngay lập tức.
Sáng nay hắn cũng theo thói quen đi dạo quanh nội thành, đến quán gọi bát cháo, chút quẩy. Hắn vừa ăn thì cách đó không xa có vụ lộn xộn, Cổ Tuần nhíu mày vốn không định qua nhưng cuối cùng vẫn bỏ đũa đi sang.
Thấy Vương Quốc Hoa, Cổ Tuần có chút kích động, thiếu chút nữa xông lên nhưng hắn đã quyết đoán dừng lại. Vương Quốc Hoa gặp phiền phức, mình đi lên là cần thiết nhưng thằng ngồi trên mặt đất thì Cổ Tuần cũng biết. Vương Tử Văn – em họ vợ của bí thư quận ủy Thạch Tam, bây giờ là phó trưởng phòng giao thông quận. Tên này tới Phòng giao thông chính là giúp Thạch Tam nhìn chằm chằm miếng thịt béo. Mấy năm nay quận xây dựng cầu đường nhiều nên Phòng giao thông kiếm được nhiều. Chẳng qua trưởng phòng giao thông lại là người của chủ tịch quận Lâm Vi. Lâm Vi dựa vào bí thư thị ủy Lôi Minh, Thạch Tam mặc dù không thích Lâm Vi nhưng không thể làm gì. Vì thế hắn bố trí em vợ đến Phòng giao thông.
Thạch Tam điều từ ngoài tới nên không biết Vương Quốc Hoa, chuyện hôm nay xem ra thú vị. Nghĩ tới lần trước họp, Thạch Tam lấy cớ nói Cổ Tuần vài câu, Cổ Tuần rất tức giận. Được, tôi xem mày chơi như thế nào, lúc cần tao sẽ xuất hiện.
Cổ Tuần đợi gần mười phút xe cảnh sát mới từ từ tới. Lần này Cổ Tuần lại tức, bao lâu rồi, nội thành có từng đó mà đám nhân viên của mình làm ăn vậy sao?
Vương Tử Văn trốn trong xe không dám ra vì sợ bị đánh, bây giờ thấy cảnh sát hắn liền lao xuống lớn tiếng nói:
- Tôi là Vương Tử Văn ở Phòng giao thông, thằng ranh từ ngoài này đánh tôi.
Hắn vừa nói vừa chỉ vào mũi mình, vừa nãy Vương Quốc Hoa dùng máy điện thoại đập vào mũi hắn nên giờ vẫn còn vết bầm.
Tên cảnh sát dẫn đội nhíu mày thầm nói cả người mày toàn mùi rượu, sáng sớm đã uống nhiều như vậy sao? Chẳng qua Vương Tử Văn đi khắp nơi xưng mình là em vợ của bí thư quận ủy, xe của trưởng phòng giao thông chưa chắc tốt bằng xe của hắn.
Tên cảnh sát dẫn đội đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa, hắn bất đắc dĩ nói.
- Đồng chí, anh nói xin lỗi với hắn một câu, không có việc gì lớn rồi bỏ qua.
Vương Quốc Hoa nghe hắn nói như vậy liền giải thích:
- Không phải tôi ra tay trước, mọi người đều thấy là hắn đánh trước tôi chỉ là phòng vệ, dựa vào gì tôi phải xin lỗi hắn.
Lúc này một xe cảnh sát tới, một tên cảnh sát xuống trầm giọng nói:
- Các người làm việc như vậy sao? Có người đánh cậu họ tôi không ngờ còn không bắt lại ư?
Vương Tử Văn gọi cứu binh, hắn không gọi được bí thư quận ủy nên gọi cho con của Thạch Tam – Thạch Tiểu Sơn. Thạch Tiểu Sơn là trưởng đồn công an nội thành, khu này do đồn công an Khu khai phát quản lý, người này tới chỉ trỏ tay chân đúng là làm đám cảnh sát tới trước rất khó chịu.
- Tiểu Sơn, đừng nói nhảm với bọn chúng, bắt về.
Vương Tử Văn hét ầm lên.
Cổ Tuần có chút hưng phấn xem ra đến cơ hội biểu hiện. Quả nhiên Thạch Tiểu Sơn lấy còng nghênh ngang đi tới, gạt hết đám người định cản.
- Mẹ mày, ở địa bàn của tao mà mày dám ra tay, về xem tao xử lý mày như thế nào, đưa tay ra.
Cổ Tuần thiếu chút nữa cười thành tiếng thầm nói thằng này được, cứ như vậy cũng có thể lên làm trưởng đồn công an, đúng là không có thiên lý, không phải có bố là bí thư quận ủy sao?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, Nam Sơn thành ra như thế này ư?
Nếu là trước đây Vương Quốc Hoa đã vung chân đạp người nhưng bây giờ khi địa vị và thân phận thay đổi nên phản ứng của hắn đã khác. Thạch Tiểu Sơn tưởng Vương Quốc Hoa sợ hắn, cầm còng định ra tay, Vương Quốc Hoa hất tay, Thạch Tiểu Sơn không túm được tay Vương Quốc Hoa không ngờ vung vòng đánh tới.
- Mày dám trốn?
Thạch Tiểu Sơn hét lên, Cổ Tuần thấy cơ hội thể hiện định há mồm ai ngờ có người đoạt trước gào lên.
- Dừng tay.
Cổ Tuần rất căm tức nhìn tới, sao lại là Thạch Tam?
Thạch Tam đến kịp thời thấy cảnh Thạch Tiểu Sơn vung còng đánh người, hắn như muốn ngất đi. Con mình sao ngu như vậy, trước mặt đông người mà chấp pháp bằng bạo lực, nếu mình không đến kịp thì xử lý việc này như thế nào?
Cổ Tuần có chút nuối tiếc xoay người đi. Hắn không dám ở lại vì sợ Vương Quốc Hoa thấy mình tới từ trước rồi không ra mặt, không biết Vương Quốc Hoa sẽ nghĩ như thế nào.
Thạch Tam đi lên trừng mắt nhìn con rồi hung hăng nhìn Vương Tử Văn, sao đó mới đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, hắn giơ tay ra nói:
- Chào anh, tôi là bí thư quận ủy Nam Sơn – Thạch Tam, anh là đồng chí Vương Quốc Hoa hả? Tôi không làm tốt công việc, bí thư Tằng đã phê bình tôi.
Giọng không lớn nhưng đủ để Thạch Tiểu Sơn nghe rõ. Thằng này há hốc mồm, bố mình tới còn khách khí với thằng kia như vậy, bí thư Tằng Trạch Quang cũng bị kinh động. Vì việc nhỏ này ư?
Điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn nói với Thạch Tam.
- Xin lỗi, tôi nghe điện.
Bên kia là Lãnh Vũ gọi tới, y cười nói:
- Cậu đó, đi sao không nói chuyện với tôi một tiếng, tôi còn định bảo cậu tới nhà dùng cơm.
- Chủ tịch Lãnh, tôi hôm nay có việc gấp nên không kịp báo.
Vương Quốc Hoa cười cười giải thích, Lãnh Vũ ngẩn ra rồi cười ha hả dập máy.
Vương Quốc Hoa nói khá nhỏ nhưng tai Thạch Tam thính nên nghe thấy rõ. Hắn run lên, ở tỉnh này người được gọi là chủ tịch Lãnh còn có thể là ai chứ? Bảo sao bí thư Tằng lại coi trọng như vậy.
Vương Quốc Hoa thu máy thì thấy Thạch Tam đang dùng tay túm tai Thạch Tiểu Sơn và Vương Tử Văn.
Hắn vừa xách tai vừa lớn tiếng nói:
- Hai thằng khốn này, ỷ vào tôi nên làm loạn ở ngoài hả. Hôm nay nếu tôi không tới kịp thì không biết bị các người lừa như thế nào nữa.
Thạch Tam đang có chút lo lắng, hắn thầm mong tên Vương Quốc Hoa đừng là kẻ có thù tất báo, ngay mặt không nói gì nhưng sau đó mới ra tay.
- Bí thư Thạch, đừng như vậy, có nhiều người đang nhìn đó.
Vương Quốc Hoa khuyên một câu, Thạch Tam thấy có hiệu quả nên yên tâm.
- Đồng chí Quốc Hoa, hai thằng này muốn đánh muốn phạt anh cứ nói, bọn chúng dám phản đối tôi xử lý.
Vương Quốc Hoa không coi là thật, hắn cười cười xua tay nói.
- Không nên như vậy, giao cho các đồng chí ở đây xử lý đi.
Thạch Tam lập tức nói với mấy tên cảnh sát.
- Nơi này giao cho các đồng chí.
Hắn nói xong mời Vương Quốc Hoa đến văn phòng mình ngồi, Vương Quốc Hoa nói cửa hàng chị mình ở gần đây hay là cùng tới ngồi một chút.