Chương 442: Mời không bằng gặp ngẫu nhiên

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Nói về vẻ ngoài thì Vương Quốc Hoa đi cùng Sở Sở đúng là có chút chênh lệch. Nhưng đàn ông hầu hết không phải dựa vào bộ mặt mà kiếm cơm.

Trước đây khi đi làm Sở Sở có không ít người theo đuổi, trong đó có không ít tên có gia cảnh tốt.

Trước đó không có thông báo, bây giờ Sở Sở đột nhiên dẫn Vương Quốc Hoa xuất hiện trước mặt đồng nghiệp, thấy người là tặng quà cưới khiến không ít người giật mình.

Đóa hoa của Ban tổ chức cán bộ trung ương không ngờ lại bị một thằng có vẻ ngoài bình thường hái được, điều này khiến nhiều người ghen tị. nhất là khi Sở Sở giới thiệu Vương Quốc Hoa nói đó là bạn học hồi đại học, đang làm công việc bình thường ở tỉnh Nam Thiên.

Trong đông đảo người ghen tị có một vị Vương Quốc Hoa hơi quen mặt, hình như là tên cầm hoa hỏi Sở Sở đi đâu lúc ở sân bay.

Một ít đồng nghiệp nhận thiếp mừng đều khách khí chúc mừng một câu, chẳng qua tên kia không chịu cầm mà còn cầm tay Sở Sở nói.
- Sao em lại tìm một người như vậy? Anh có điểm nào không bằng hắn?
Mặt đầy tình cảm, người bình thường nhìn đều thấy tên này đang rất đau lòng, nhất là cặp mắt u oán kia.

Sở Sở nghe vậy không khỏi có chút khó chịu, không ít đồng nghiệp bên cạnh mà không ai đứng ra khuyên. Xem ra Vương Quốc Hoa cưới Sở Sở khiến dân phẫn.

Sở Sở định nói nhưng Vương Quốc Hoa đã đi lên đẩy tay đối phương ra.
- Anh kia mời nói chuyện khách khí một chút, mời đừng động chạm tay chân với vợ tôi.

- Trương Uy, tôi đã sớm nói với anh, chúng ta không thể.
Sở Sở cũng nói một câu sau đó kéo Vương Quốc Hoa rời đi tiếp tục đi phát quà.

Có lẽ ở trong cơ quan nên Trương Uy không tiếp tục dây dưa, hắn chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo hai người.

Xảy ra chuyện như vậy làm Sở Sở có chút bất an, cô nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa.
- Bố hắn có quan hệ khá tốt với vụ trưởng ở ban, bố hắn là một cục trưởng ở Bộ sản nghiệp thông tin, trước đây hay hẹn em đi uống nước, do là đồng nghiệp nên em mặc dù không nhận lời nhưng cũng không tiện làm hắn mất mặt.

Vương Quốc Hoa cười nói.
- Giải thích làm gì, anh không phải kẻ hay ghen như vậy.

Bây giờ đã gần hết giờ làm, Vương Quốc Hoa đi theo Sở Sở cả buổi sáng mà luôn phải nở nụ cười làm hắn thấy quai hàm mình ê ẩm. Sở Sở thấy hắn lấy tay cọ cọ má liền cười mắng.
- Biết ngay là anh cố cười.

Vương Quốc Hoa nghiêm trang nói.
- Đúng là, mỹ nữ bao người theo đuổi mà lại bị anh có được, anh có thể không vui sao?

- Trông ngố quá.
Thấy Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nở nụ cười hạnh phúc, Sở Sở nhìn hắn rồi ưu nhã lên xe.
- Lái xe, tìm chỗ ăn cơm

Vương Quốc Hoa không quen địa bàn Bắc Kinh nên không biết đi đâu ăn, hai người về nhà ăn lại khá xa. Cuối cùng vẫn do Sở Sở dẫn đường đến quán “Hương vị Bắc Kinh”

Vương Quốc Hoa cười nói với Sở Sở:
- Sao không mang anh đến mấy nhà hàng nổi tiếng như Toàn Tụ Đức hay gì gì đó?

Sở Sở cười nói:
- Người Bắc Kinh đến mấy chỗ đó ăn làm gì? Đến đều là người tỉnh ngoài mà thôi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền ra vẻ nghiêm túc nói:
- Đồng chí Sở Sở, em vậy là không được.

Có câu không phải oan gia không gặp, Vương Quốc Hoa đỗ xe xong đi được vài chục mét thì lại gặp Trương Uy đi tới, càng đáng chết chính là bên cạnh tên này còn có người quen của Vương Quốc Hoa.

Thấy Vương Quốc Hoa và Sở Sở, Mai Lộng Ảnh chủ động chào.
- Thật là hai người ư, vừa nãy ở xa tôi không dám nhận, đến ăn cơm à, cùng ăn đi, vừa lúc có người mời khách.

Trương Uy có chút xấu hổ, hắn theo đuổi Sở Sở mà lại có ý với Mai Lộng Ảnh.

- Trùng hợp thật, đến đâu cũng gặp đôi hiền khang lệ này, hai vị mới kết hôn sao lại đến đây tìm náo nhiệt?
Trương Uy sa sầm mặt nói.

Mai Lộng Ảnh nghe Trương Uy nói như vậy, mặt thoáng hiện một tia tức giận. Sau khi Vương Quốc Hoa sang tỉnh Nam Thiên thì cô và Vương Quốc Hoa không có dây dưa mấy. Thực tế Mai Lộng Ảnh cũng cho rằng hai người không có gì cả, nếu coi là thật thì quá mất mặt. Dù sao xuất thân của Vương Quốc Hoa quá bình thường, cô không coi trọng lắm.

Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ sẽ gặp Mai Lộng Ảnh ở đây.

- Tôi là người ngoại tỉnh nên muốn Sở Sở mang tôi đi nếm thử đặc sản Bắc Kinh. Tôi mới kết hôn với Sở Sở, đáng lẽ do tôi mời khác chẳng qua xem ra có người muốn mời Mai tiểu thư.
Vương Quốc Hoa đốp lại, trên mặt không hề có một tia tức giận giống như không coi Trương Uy vào đâu, coi hắn là không khí. Đồng thời Vương Quốc Hoa còn đâm Trương Uy một câu vừa nãy còn cầm tay Sở Sở, bây giờ đã hẹn hò cô gái khác.

Thực ra đàn ông phong lưu cũng không sao, vấn đề là không nên ở chỗ đông người ra vẻ mình là kẻ chung tình.

- Anh kết hôn với Sở Sở ư? Vậy tôi phải chúc mừng hai người.
Mai Lộng Ảnh coi như bình thường, thực tế Vương Quốc Hoa cũng làm cô động lòng nhưng cuối cùng cô vẫn buông tha.

Nghe Vương Quốc Hoa nói làm mặt Trương Uy tái mét lại, chẳng qua do Mai Lộng Ảnh ở đây nên hắn không nói được gì. Sở Sở lúc đi làm ở ban khá nhún nhường, giống như nhân viên bình thường. Về chức vụ thì Sở Sở mới là một phó trưởng phòng, Trương Uy là trưởng phòng, chẳng qua hai người không làm trong cùng một phòng.

Trương Uy dẫn Mai Lộng Ảnh tìm phòng ngồi xuống rồi có chút khó chịu nói.
- Sao em lại quen hắn? Bố em không phải là phó bí thư thành ủy ư? Loại người như vậy mà em cũng để mắt tới.

Mai Lộng Ảnh nghe vậy liền lập tức phán tử hình cho Trương Uy. Cô vốn nghĩ tên này cao to, hoàn cảnh gia đình tốt, công việc ổn, không ngờ lại là kẻ hẹp hòi, mù mắt.

- Anh nói Vương Quốc Hoa là nhân vật nhỏ? Vậy anh là cái gì?
Mai Lộng Ảnh trở mặt ngay, ở nhà cô cũng là bảo bối, đã tức là không chịu nhịn.

Trương Uy hoảng hốt hỏi.
- Em có ý gì? So sánh anh với thằng kia ư?

Mai Lộng Ảnh cười lạnh một tiếng đứng lên nói:
- So sánh với hắn? Anh cũng xứng?
Lời này làm người ta quá tổn thương, Trương Uy ở bên Sở Sở đã bị thiệt thòi, không ngờ Mai Lộng Ảnh lại nói hắn căn bản không thể so sánh với Vương Quốc Hoa ư?

- Mai Lộng Ảnh, cô nói rõ xem, tôi đường đường là cán bộ cấp trưởng phòng ở Ban tổ chức cán bộ trung ương, điều kiện gia đình cũng không kém, có gì không bằng hắn?
Trương Uy tức tối đứng lên lớn tiếng nói.

Mai Lộng Ảnh phì một tiếng cười lạnh nói:
- Cấp trưởng phòng? Nói về cấp bậc thì người ta đường đường là chủ tịch quận, nói về gia thế hắn không thể bằng anh nhưng Vương Quốc Hoa một bên công tác một bên còn dư thời gian dựng nghiệp bằng tay trắng nhưng dựa vào năng lực của mình đã kiếm được mấy trăm triệu. Anh nói mình so với hắn như thế nào? Anh nếu không có ông bố thì có là mẹ gì?

Mai Lộng Ảnh nói xong đi thẳng không thèm dùng cơm. Trương Uy sững sờ, hắn không tin lời Mai Lộng Ảnh nói, nhưng Mai Lộng Ảnh có cần phải nói dối không?

Trương Uy xanh mặt ngồi tại chỗ oán giận, nhân viên phục vụ vào hỏi ăn gì, Trương Uy tức giận nói:
- Không ăn.

Bên phía Vương Quốc Hoa thật ra lại vừa vặn gặp người quen. Hắn đang đi qua một phòng thì bên trong có người đi ra, là Lý Quốc Hổ. Thấy Vương Quốc Hoa, Lý Quốc Hổ đầu tiên là sửng sốt sau đó cười phá lên nói.
- Ha ha, sao lại là cậu, đến ăn cơm à?

Vương Quốc Hoa thấy hắn nhiệt tình như vậy nên cũng cười cười giải thích. Lý Quốc Hổ nghe xong cười nói:
- Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, tôi vừa lúc mời lão lãnh đạo dùng cơm, cùng ăn đi.

Vương Quốc Hoa có chút do dự nhìn Sở Sở, Lý Quốc Hổ thấy vậy không khỏi cười nói:
- Sở Sở, cho anh chút mặt mũi chứ?
Lý Quốc Hổ rất quen với Sở Sở nếu không sẽ không mở miệng mời như vậy.

Sở Sở nghe xong nhíu mày nói:
- Hổ ca, không phải em không nể mặt anh, anh mời lão lãnh đạo dùng cơm thì bọn em vào làm gì?
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]