Ngực Tuyết di nương cũng kịch liệt phập phồng, tuy nhiên người tâm cơ thâm trầm chính là người giỏi chịu đựng. Ả vỗ vỗ tay Tiêu Vận, âm ngoan nói: ” Nàng cũng không còn hung hãn được bao lâu nữa đâu!”
Đối với việc Tuyết di nương đầu độc Hoàng Bắc Nguyệt, Tiêu Vận cũng hoàn toàn biết rõ, bởi vậy chỉ cần nghĩ tới việc thân thể Hoàng Bắc Nguyệt đã bị độc dược ăn mòn chỉ còn lại cái xác bên ngoài, nàng liền cảm thấy thoải mái.
Dựa theo liều lượng độc dược mà Tuyết di nương sử dụng, không đến nửa năm nữa Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ đi theo Huệ Văn Trưởng công chúa mà thôi.
Nửa năm thôi, bọn họ sẽ chờ, chờ Hoàng Bắc Nguyệt đón nhận cái chết thê thảm nhất! Sau đó tới nha đầu miệng lưỡi trơn tru kia, hừ, chủy tiện đúng không, tới lúc đó ta sẽ đem miệng ngươi xé nát, rút từng cái từng cái răng của ngươi ra.
” Nương.” Tiêu Vận đỡ Tuyết di nương trở về. Đám gia đinh cùng nha hoàn đều cách bọn họ rất xa, không nghe được bọn họ nói chuyện.
” Chúng ta phải làm sao mới tốt đây, nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia sao tự nhiên lại trở mặt như vậy? Có phải nàng đã biết chuyện…”
” Không có khả năng.” Tuyết di nương giơ tay che miệng nàng: ” Việc này ta che dấu rất cẩn thận, nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi và ta biết, cho dù là thần y cũng nhìn không ra.”
” Có phải hôm qua Tiêu Dao vương đã nhìn ra không?” Tiêu Vận lòng nóng như lửa đốt.
Tuyết di nương ngẩn ra, lập tức lắc đầu: ” Ta không biết, nhưng nếu Tiêu Dao vương đã nhìn ra chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta như vậy đâu.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Vận hiện lên thần sắc phẫn hận: ” Ả tiện nhân Hoàng Bắc Nguyệt kia! Để nàng trúng độc chết thật quá dễ dàng rồi! Hừ, dám làm ta mất mặt như vậy trước mặt Tiêu Dao vương.”
Tuyết di nương hơi suy nghĩ rồi nói: ” Nghe khẩu khí lúc nãy của Hoàng Bắc Nguyệt, nàng hẳn vẫn đứng trên một chiếc thuyền với chúng ta, chỉ cần mượn sức nàng thì không lo không có cơ hội tiếp cận Tiêu Dao vương.”
” Nương!” Tiêu Vận u oán gắt lên: ” Ý của ngươi là ta phải đi tâng bốc tiện nhân kia nữa sao?”
” Vận nhi!” Tuyết di nương trừng mắt nhìn nàng một cái. Nha đầu này gần đây càng ngày càng không kìm chế được tức giận.
Tiêu Vận ủy khuất nói: ” Nàng hại ta như vậy, ta hận không thể không một đao giết nàng a, làm sao ta có thể nhường nhịn nàng được chứ?”
” Việc nhỏ mà không nhẫn được thì việc lớn ắt sẽ hỏng, sự tình ngày hôm qua đã lan truyền rồi, nếu ngươi muốn lấy lại ấn tượng tốt trong lòng Tiêu Dao vương thì lo mà đi nịnh nọt Tam muội của ngươi đi!”
” Nhưng mà…”
Tuyết di nương nói: ” Vận nhi, vẻ đẹp, tài trí cùng năng lực của ngươi đều tốt hơn gấp vạn lần so với Hoàng Bắc Nguyệt! Tiêu Dao vương nhất định sẽ phát hiện lòng tốt của ngươi a. Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút xem, tương lai nếu ngươi gả cho hắn, Tẩy Tủy Đan không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Ngươi còn do dự cái gì nữa?”
Tiêu Vận nghe Tuyết di nương nói, trong lòng cũng bắt đầu dao động.
Đúng vậy a, mỹ mạo, tài trí cùng năng lực của nàng đều ở trên Hoàng Bắc Nguyệt, trừ bỏ thân phận dòng chính nữ ra, Hoàng Bắc Nguyệt làm sao có thể so được với nàng?
Nàng là Tam Tinh Triệu hoán sư, mà Hoàng Bắc Nguyệt ngay cả một tia nguyên khí cũng không thể ngưng tụ được! Đến bây giờ vẫn là bộ dáng bệnh hoạn yếu ớt.
Bọn họ quả thực khác nhau một trời một vực!
Tương lai chờ nàng gả cho Tiêu Dao vương, lấy được Tẩy Tủy Đan, Hoàng Bắc Nguyệt có thúc ngựa cũng đuổi không kịp nàng.
” Nương, ngươi nói đúng, Hoàng Bắc Nguyệt kia làm sao so được với ta? Hừ, hiện tại ta nhịn một chút, tương lai sẽ tính sổ với nàng!”
” Đây mới là con gái tốt của nương!” Tuyết di nương vui mừng vỗ vỗ tay của nàng.