” Băng, làm sao ngươi biết được mà tới nơi này gặp ta? Lại còn tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy? ” Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xếp bằng trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, vừa nhẹ vỗ về tiêu ngọc, vừa cùng Băng Linh Huyễn Điểu tâm linh đối thoại.
” Ta nghe được triệu hoán thanh âm nên đã tới a. ” Đôi cánh khổng lồ mỗi lần chấn động đều tạo nên một cơn lốc nhỏ.
Mặc dù chung quanh không có gió, y phục của nàng vẫn tự động tung bay, mái tóc màu đỏ phía sau áo choàng lộ ra vài sợi, trong bóng đêm thoạt nhìn có chút chói mắt.
Triệu hoán? Hẳn là do Vạn Thú Vô Cương triệu hoán đi, nàng cũng là bởi vì cảm nhận được lực lượng của nó cho nên mới xông vào khu rừng rậm này.
” Chủ nhân, đám người trong Trưởng công chúa phủ dám đối xử như vậy với người, không bằng để ta đem bọn họ…… ”
” Không cần, chuyện đó ta tự có suy nghĩ của mình, ngươi chỉ cần yên lặng ở xung quanh tùy thời xuất hiện là được. ”
“Ân.”
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu. Tiêu ngọc chậm rãi đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Như là một ngọn gió từ thời không xa xôi thổi tới, bị tầng tầng ánh sáng trùng điệp cách trở.
Như là một sợi tơ nhện phiêu bạt không chốn nương thân, khẽ lắc lư dưới bầu trời đêm yên tĩnh, dù mưa gió vẫn kiên trì không đứt.
Như một cơn gió thổi tắt ánh nến, như một tiếng cười không linh nhẹ nhàng.
Âm thanh do dự quanh quẩn, xuyên qua rừng rậm dày đặc, chậm rãi hướng về phía Lâm Hoài thành.
Bỗng nhiên một tiếng đàn “boong boong” uyển chuyển truyền đến.
Tựa như đóa hạnh hoa trong mưa, nhẹ nhàng khinh phiêu, cùng tiếng tiêu hợp tấu, triền miên mờ ảo, tựa như tiếng nỉ non trong đêm.
Dường như trong làn khói sương mờ ảo, hàng liễu xanh cũng do dự phiêu đãng trong gió, chim hoàng oanh tiếng kêu tràn ngập nghẹn ngào, bay qua biết bao nhiêu núi sông, khổ sở tìm kiếm trong tuyệt vọng.
Cầm tiêu một khúc, trường phong nổi lên.
Người tựa xuân liễu, âm nhược thu phong
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, tâm tư mau chóng hạ lệnh cho Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng truy tung theo tiếng đàn này, tuyệt đối phải tìm ra. Thân ảnh khổng lồ lặng yên biến mất trong bóng đêm, vô thanh vô tức tiến vào đô thành. Tiếng đàn lúc nãy rõ ràng phát ra từ hướng này.
Nàng vừa định tiến lại gần thì bỗng nhiên tiếng đàn kia chợt phát ra một cái âm điệu cao vút rồi im bặt đi.
Sao lại thế này? Tiếng tiêu của nàng vẫn chưa có dừng lại a, tiếng đàn cùng nàng hợp tấu như thế nào lại đột nhiên ngừng lại rồi?
Trong phút chốc Hoàng Bắc Nguyệt chợt cảm thấy có chút lạc lõng. Nàng cũng dừng tiếng tiêu, hướng Băng Linh Huyễn Điểu nói: ” Ngươi có thể xác định rõ nơi đó không? ”
Băng Linh Huyễn Điểu hơi gật đầu, bay đến một địa phương có chút hoang vu, sau đó xoay quanh mấy vòng trên một tòa nhà có chút rách nát.
” Ta cảm nhận được là ở nơi này. ”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn xuống nhưng chỉ thấy một mảnh tối om, căn bản không có vẻ gì là có người ở cả.
Vừa rồi tiếng đàn mờ ảo kia là từ nơi này truyền tới sao?
Sắc trời thật sự là quá tối, căn bản không thấy được đây là địa phương nào, bất quá nàng đã nhớ được phương vị. Nàng cũng không tinh tường lắm bố cục ở Lâm Hoài thành, tốt nhất ngày mai đi tìm người hỏi một chút.
Tiếng đàn kia giống như là trích tiên hạ phàm, có cảm giác kiêu ngạo bễ nghễ, nhưng có vẻ thoáng ẩn chứa một chút bất lực.
Như mộng như thật.
Rốt cuộc là ai mói có thể đánh ra tiếng đàn như vậy? Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tràn ngập tò mò. Tính cách của nàng vốn lãnh đạm, ít khi lại sinh ra hứng thú lớn như thế với một người chưa bao giờ gặp gỡ giống như hôm nay.
Nàng nhất định sẽ tìm được người này, bất kể hắn là ai. Nàng thích tiếng đàn này, thích những xúc cảm ẩn giấu bên trong nó.
Trở lại Lưu Vân Các, sau khi để Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người ẩn núp.
Kiếp trước nàng là thiên tài sát thủ, bởi vậy đối với thủ đoạn che giấu hành tung, nàng là cao thủ của cao thủ a!