Thiếu niên này tuy trên người mặc một bộ trang phục dong binh điển hình nhưng trên eo lại quấn một dải lông tuyết hồ vô cùng trân quý, chân mang giày da hươu, tay nắm một thanh đoản đao màu đen. Đao kia vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm, hẳn là do huyền thiết luyện chế mà thành. Hơn nữa gương mặt lại vô cùng non nớt, thoạt nhìn không giống đám dong binh thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao mà có vẻ giống một thiếu gia quý tộc đi săn bắn hơn.
Trông thấy thiếu niên này lon ton chạy đến, đám dong binh đang ẩn trong bóng tối cũng không biết phải nói gì.
Tên tiểu tử này từ đâu chạy tới vậy? Cao thủ làm việc tự nhiên có đạo lý của cao thủ, ngươi xen vào làm gì?
Một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư muốn dùng tay trực tiếp hủy đi Thủy Tinh Quả chắc chắn là có dụng ý của nàng, dù sao bọn họ cũng tận mắt thấy được thực lực siêu phàm thoát tục đó.
Một chiêu liền miểu sát một con Linh thú từ Thập giai trở lên a!
Tiểu thiếu gia kia chạy tới vài bước, gương mặt thanh tú đỏ bừng lên lại càng khiến đám dong binh kia cười bò ra đất. Hắn chỉ vào Thủy Tinh Quả, sốt sắng nói:
” Thủy Tinh Quả không thể dùng tay không chạm vào…… ”
Thiếu niên vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống, đôi mắt to tròn trong suốt không dám ngẩng lên nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Kỳ thực Hoàng Bắc Nguyệt cũng không biết là không thể trực tiếp dùng tay hái Thủy Tinh Quả. Nàng chỉ theo bản năng đưa tay ra hái, nghe được thiếu niên nói xong nàng vội vã rụt tay về.
Thiếu niên rụt rè đi qua, từ trong bao vải sau lưng lấy ra một tấm tơ lụa thượng đẳng đưa cho nàng.
” Thủy Tinh Quả nếu tiếp xúc với hơi người sẽ ngay lập tức hòa tan.” Thiếu niên nhỏ giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ mới tỉnh ngộ, thì ra là thế, xém chút nữa nàng đã đem 100 vạn kim tệ phá huỷ a!
Ít nhiều cũng nhờ vị thiếu niên này nhắc nhở nên khi nàng tiếp nhận tơ lụa cũng hướng thiếu niên nói: “Cảm ơn.”
Thiếu niên nghe được nàng nói cảm tạ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng đỏ lên, trong lòng kích động đến mức tay chân cũng không biết phải để đâu cho tốt!
Trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt dùng tơ lụa bọc lại Thủy Tinh Quả, nhẹ nhàng hái xuống, thiếu niên lại hỏi:
” Hí Thiên đại nhân, ngài thật sự sẽ ở lại Nam Dực quốc sao? ”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu. Thiếu niên này vào lúc mấu chốt đã nhắc nhở giúp nàng không bị mất oan 100 vạn kim tệ, vì vậy trong lòng nàng đối với hắn cũng có mấy phần hảo cảm.
” Ngươi đã giúp ta, vậy coi như Thủy Tinh Quả này là chúng ta cùng nhau hái đi. Chút nữa khi đi nhận thù lao, chúng ta cùng nhau chia đều, được chứ? ” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói. Nàng luôn không thích cảm giác mắc nợ người khác.
“Chúng ta cùng nhau, chúng ta cùng nhau,….” Bốn chữ cứ như ma âm quanh quẩn trong đầu khiến hắn sung sướng đến mức không phân biệt nổi phương hướng.
Cùng nhau, Hí Thiên đại nhân nói đã cùng bới hắn hái Thủy Tinh Quả a!
” Chúng ta cùng nhau hái sao? Thật tốt quá, đây là lần đầu tiên trong đời ta hoàn thành nhiệm vụ dong binh nha!” Thiếu niên cao hứng nhảy nhót hoan hô.
Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhàng.
” Hí Thiên đại nhân, ta không muốn kim tệ, ta, ta muốn…… “Thiếu niên mặt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn về hướng Băng Linh Huyễn Điểu to như một tòa cung điện đang ngoan ngoãn đứng một bên.
” Ta có thể sờ sờ hắn một chút không?” Hắn biết Linh thú đều phi thường kiêu ngạo, đặc biệt là loại siêu cấp Linh thú như Băng Linh Huyễn Điểu, dù là Triệu hoán sư cũng phải e ngại ba phần.
Hắn yêu cầu này có lẽ hơi quá đáng…………
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lóe lên, chỉ cần sờ một chút thôi thì mình sẽ có đầy đủ 100 vạn kim tệ. Việc có lợi như thế cớ sao nàng lại không làm đây?
” Không thành vấn đề. ” Nàng vui sướng đáp ứng, vẫy vẫy tay. (Nguyệt tỷ, tỷ vì tiền hy sinh đồng bọn a~)