Rõ ràng là không có ai, nàng không hề cảm giác được khí tức của người nào! Vậy tiếng nói đó…
” Không cần tìm, ngươi không nhìn thấy ta đâu.”
” Ngươi đến cùng là ai?”
Nàng rất không thích loại cảm giác bị dòm ngó này. Người đó có thể quan sát nàng, biết hết mọi thứ về nàng mà nàng lại không biết gì về đối phương cả.
” Ngươi có thể gọi ta là Yểm.”
” Lão nương không hỏi tên của ngươi! Lăn ra đây cho ta!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát lên, cả người sát khí tăng vọt!
Yểm dường như ngẩn ra một chút sau đó chậm rãi nói: ” Ta nếu có thể ra được thì tốt rồi. ”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng hơi nheo lại: ” Ngươi có ý tứ gì?”
” Ngô…… Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ để ngươi nhìn thấy ta.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không hề có chút lo lắng sợ hãi. Cho dù mất đi thị giác thì các giác quan khác của nàng cũng rất nhạy bén.
Vừa nhắm mắt lại bỗng nhiên thân thể nàng có cảm giác trầm xuống, thấy vậy nàng lập tức mở mắt ra!
Một chiếc đèn dầu cô độc, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên một mảnh hắc ám vô tận.
Chân của nàng đang đạp lên một mặt nước u tối. Nước chậm rãi lưu động về phía trước, phát ra tiếng róc rách cực kì nhỏ bé.
Nàng nhìn chung quanh, trong lòng hoàn toàn không có sợ hãi mà là phi thường hiếu kỳ.
Tên Yểm gì đó nói để nàng thấy hắn, là ở đây sao?
Nàng theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, đã một phút trôi qua mà ánh đèn kia vẫn mãi ở phía xa, giống như vĩnh viễn không cách nào tới gần được.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng trước mặt nàng đã xuất hiện một nhà lao cực kì rộng lớn.
49 cây cột đồng dựng đứng ở phía trước, mỗi một cái đều to đến mức phải cần bốn năm người mới ôm hết được. Phía trên trụ đồng có vô số bùa chú kì quái được dùng một loại mực màu vàng sậm vẽ nên.
Chung quanh nó nguyên khí đang lưu động chầm chậm, bùa chú theo đó cũng dần hiện ra một trận quang mang chói mắt.
Nàng ngẩng đầu lên nhưng vẫn không thấy được điểm cuối của trụ đồng, như thể nó kéo dài đến tận một thế giới khác vậy.
Không gian vừa rộng lại vừa tối đen như vậy e rằng trên đại lục cũng không có bao nhiêu cái.
Hoàng Bắc Nguyệt đi lên phía trước, nàng vừa đặt tay lên trụ đồng thì một trận kim quang chói mắt hiện lên, nhanh chóng tạo thành một cỗ lực lượng đẩy tay nàng ra.
Cùng lúc đó, một đôi mắt to lớn có chút vẩn đục xuất hiện sau trụ đồng, có chút quỷ dị quan sát nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, bóng dáng bé nhỏ không chút nào sợ hãi đứng thẳng tắp, khuôn mặt thanh lệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh hờ hững, ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá con mắt to lớn kia.
” Ngươi là thứ quỷ gì?” Thanh âm kiêu ngạo cuồng vọng vang lên.
Con mắt thật to khẽ híp lại, sau đó một đầu hồng sắc chi thú (một con thú màu đỏ) chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn tiến lên vô cùng từ tốn, đến gần 49 cậy cột trụ mới dừng lại.
” Ta chính là Yểm.”
” Lão nương biết ngươi tên là Yểm rồi, ta muốn hỏi ngươi là cái thứ quỷ gì?”
Trong hai tròng mắt của Yểm lộ vẻ kinh ngạc. Thiếu nữ nhân loại này thấy hắn lại không hề sợ hãi, hơn nữa còn dùng giọng điệu như thế nói chuyện với hắn.
” Ha ha, không hổ là hậu nhân của người kia a.” Yểm ý vị thâm trường cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo sự thù hận khắc cốt ghi tâm.
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay hừ lạnh một tiếng:
” Ít nói nhảm một chút, nếu ngươi không nói thì ta đi!”
” Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi lẽ nào đối với ta một chút sợ hãi cũng không có hay sao?” Lòng tự ái của hắn thật sự đã bị nét hờ hững trên mặt của Hoàng Bắc Nguyệt làm tổn thương rồi.