Lời cuối cùng của Lâm Trung Hòa như có đạo thiểm điện thoáng hiện trong đầu Tô Mộc, cho tới bây giờ hắn mới biết hậu trường sau lưng Lâm Trung Hòa là ai, nguyên lai lại là người của Chu Tùng Lan. Khó trách hắn vẫn duy trì trung lập trong huyện Hình Đường, khó trách hắn vẫn đứng vững không ngã, sau lưng lại có tôn đại phật như thế.
Nhưng câu nói cuối cùng của hắn là có ý gì? Để mình giúp chuyển lời? Chẳng lẽ hắn đã biết quan hệ giữa mình cùng Chu Từ? Không có đạo lý, chuyện của mình thật bí ẩn. Xem ra chỉ có một khả năng, là Chu Tùng Lan dặn dò qua Lâm Trung Hòa, cho nên hắn mới có thể nói như vậy.
Đơn giản một câu nói đại biểu thái độ lấy lòng của Lâm Trung Hòa, cành ô liu này Tô Mộc cũng không khả năng không tiếp nhận.
- Thật không ngờ Thư ký Lâm lại là người của Chu bí thư.
Tâm tư Tô Mộc xoay chuyển thật nhanh, đem phát hiện này lưu trong lòng, quay người trở lại phòng bệnh.
- Tô bí thư, thật sự có thể kết tội Cao Thăng sao? Còn Cao Bình? Em có việc gì hay không?
Chương Trạch Quang gấp giọng hỏi.
- Yên tâm đi, bọn hắn chỉ cần có tội tất nhiên sẽ bị tuyên án, hai vị yên tâm là được. Về phần tiền trị bệnh của chị dâu, Chương chủ nhiệm, hai vị lãnh đạo rất thích mấy tranh chữ của anh, đã quyết định mua lại. Đến lúc đó tôi sẽ cho người đem tiền đưa tới, anh để chị dâu yên tâm dưỡng bệnh đừng lo lắng.
Tô Mộc nói.
- Đa tạ đa tạ!
Chương Trạch Quang kích động đáp.
Rời khỏi phòng bệnh, tâm tình của Tô Mộc cũng không cao hứng chút nào, trong lòng hắn thật sự nặng nề, nguyên nhân thật đơn giản, tai nạn của vợ chồng Chương Trạch Quang làm cho hắn thật sự khó chịu. Loại chuyện này vốn có thể tránh được, ai ngờ bởi vì một mình Cao Thăng lại biến thành như thế.
- Ông chủ, đừng suy nghĩ nhiều, loại sự tình này năm đó tôi thi hành nhiệm vụ đã thấy rất nhiều. Gặp được thì nhúng tay vào can thiệp, không gặp được thì xem như mình không biết rõ tình hình mà thôi.
Đoạn Bằng nói.
- Nói rất đúng! Không nghĩ như vậy thì có năng lực thế nào đây? Mặc kệ người khác làm thế nào, tôi chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Chỉ cần nằm trong quyền quản hạt của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra loại chuyện này. Đoạn Bằng, đi thôi, chúng ta đi tìm sư huynh. Bận việc một ngày, tin tưởng họ đang sốt ruột chờ.
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Đợi khi Tô Mộc trở lại thì trời đã sắp tối, từ giữa trưa tới bây giờ Tô Mộc liên tục bôn ba giải quyết sự kiện hôm nay. Nếu như nói lúc ban đầu là bởi vì đám người Triệu Quang Minh ngang ngược càn rỡ, nhưng về sau khi biết được tai nạn của Chương Trạch Quang cùng đãi ngộ bất công của các giáo viên nhất trung Hình Đường, Tô Mộc lại một lòng điều tra giải quyết.
- Thế nào? Sự tình ra sao?
Trịnh Kinh Luân mỉm cười hỏi.
- Sư huynh, huyện ủy đang điều tra, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả. Nhưng quá trình hôm nay thật sự phấn khích, để tôi báo cáo với anh. Hôm nay chúng ta ở phố đồ cổ…
Tô Mộc định thuật lại, lại bị Trịnh Kinh Luân cắt đứt:
- Tô Mộc, quá trình như thế nào chúng ta không quan tâm, chúng ta không hỏi quá trình, chỉ muốn kết quả.
- Phải, chúng ta cũng không phải lãnh đạo trực thuộc của cậu, không tâm tư ở đây nghe hội báo công tác.
Tần Mông cười nói.
- Vậy…sư huynh, Tần bí thư, hai người vất vả mới có chuyến đến huyện Hình Đường, nếu không tôi mời hai vị ăn bữa cơm? Xem như an ủi tinh thần cho hai vị!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy mới được chứ.
Trịnh Kinh Luân cười nói:
- Lão Tần, chúng ta đi thôi, không thể tiện nghi tiểu tử này. Đến một chuyến lại gây ra chuyện như vậy, chẳng những không tìm được đồ vật suýt chút còn bị người đánh, nếu không ăn bù lại thật sự là có lỗi cho hành trình hôm nay.
- Nói rất đúng!
Tần Mông cười nói.
- Sư huynh, lời này của anh nói sai rồi, lần này anh nhất định sẽ không tới vô ích. Anh không phải muốn một bộ tranh chữ sao? Anh xem bức tranh này thế nào?
Tô Mộc mỉm cười lấy bức tranh chữ đưa ra.
- Không phải đâu? Chẳng lẽ thật sự bị cậu đào tới?
Trịnh Kinh Luân kinh ngạc nói.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Kinh Luân lộ ra biểu tình ngạc nhiên như vậy. Hắn tới đây là vì tìm kiếm tranh thư pháp, có thể tìm được chính là giấc mộng của hắn. Thậm chí còn nghĩ muốn điệu thấp đi tìm là không khả năng, bởi vậy Trịnh Kinh Luân dự định tối nay quay về Thịnh Kinh thị.
Không nghĩ tới Tô Mộc cho hắn hi vọng, thật sự đã tìm tới.
- Có phải là thật hay không phải nhờ hai vị hành gia chưởng mắt một chút mới biết.
Tô Mộc nói xong liền mở ra bức tranh, trong tích tắc ánh mắt Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông không cách nào di chuyển sang nơi khác, gắt gao nhìn chằm chằm tranh chữ, hơi thở trở nên dồn dập.
Người chỉ cần sống trên đời này, tuyệt đối sẽ có sở thích của riêng mình. Nếu không thích bất kỳ thứ gì, không muốn làm bất cứ chuyện gì, tuyệt đối sẽ không có người như vậy. Có được quan bảng, Tô Mộc chẳng khác gì có được lợi khí nhìn rõ chân thật nhất trong lòng người. Chỉ cần lợi dụng thích hợp, sẽ có thể gió thổi cỏ rạp.
Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông có thể hợp nhau, ngoại trừ thân phận còn vì thư pháp, mà cả hai đều vô cùng yêu thích. Dù hai người chưa từng viết chữ trước mặt Tô Mộc, nhưng Tô Mộc vẫn biết nếu nói tới thư pháp, hai người thật sự có bản lĩnh.
Giống như hiện tại, hai người say mê nhìn bức tranh chữ, vẻ mặt kích động, hưng phấn, không hề che giấu chút nào.
- Bức tranh này chẳng lẽ là…lão Trịnh, có phải hay không?
Tần Mông kích động nói.
- Lão Tần, anh nghĩ giống như tôi.
Trịnh Kinh Luân đứng thẳng người, chậm rãi nói:
- Quyển thứ bảy “Thuần Hóa Bí Các Pháp Thiếp”, thư quyển của Vương Hi Chi, cho dù là phiên bản cũng tuyệt đối là kỳ tích.
- Thật sự! Không nghĩ tới phố đồ cổ huyện Hình Đường thật sự lợi hại như vậy, lại có được bức tranh chữ này!
Tần Mông không dằn nén được nỗi mừng như điên, yêu thích vuốt ve bức tranh, không dám tùy tiện đụng chạm, sợ làm hỏng nó.
Trịnh Kinh Luân nghiêng người nhìn Tô Mộc, vẻ mặt có chút nghiêm túc hỏi:
- Sư đệ, cậu nói cho tôi biết, bức tranh này từ chỗ nào mua tới tay? Cậu bỏ bao nhiêu tiền?
Nói thật lúc chuyện phát sinh trong phố đồ cổ, Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông cũng không lưu ý Tô Mộc đào bảo, hai người chỉ lo tranh chấp với đám người Triệu Quang Minh. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy bức tranh chữ, nếu nói hai người không khiếp sợ là giả. Kỳ thật tận đáy lòng hai người chưa từng nghĩ sẽ đào được bảo trong phố đồ cổ, bởi vì ý nghĩ này, hai người vừa nhìn thấy bức tranh liền cho rằng Tô Mộc bỏ số tiền lớn mua lại.
Nhưng chỉ dựa vào thân phận bí thư trấn ủy của Tô Mộc, hắn làm sao có được nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ hắn thu lợi từ hạng mục xây dựng tại trấn Hắc Sơn?
Nếu thật sự là như thế, đừng nói chỉ là một bức thư pháp, cho dù là mười bức đặt trước mắt, Trịnh Kinh Luân tuyệt đối sẽ không nhìn nửa mắt.
- Tô Mộc, nói đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Tần Mông cũng nghiêm túc hỏi