Chương 218: Không nhiều, khoảng hai trăm vạn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Loại nữ nhân nào đáng sợ nhất? Là người tính cách nội hướng, phong cách lạnh lùng. Nữ nhân như vậy đột nhiên thay đổi tính tình, trang điểm lại bản thân trùng kích thị giác trí mạng nhất. Hai loại tương phản cực đoan trước và sau, nếu ngươi không kinh diễm mới lạ.

Hiện giờ Lạc Lâm đang làm như vậy.

Lạc Lâm đã trở thành nữ biên tập viên số một đài truyền hình huyện huyện Hình Đường, tính cách không lạnh lùng bao nhiêu, nếu không cô chẳng thích hợp làm công tác truyền thông. Lạc Lâm thích yên lặng, nội hướng.

Hình tượng này đã định hình trong lòng Tô Mộc từ lâu, hình ảnh duy nhất của hắn là thiếu nữ mặc váy dài màu trắng ngày xưa.

Còn bây giờ?

Lạc Lâm không như hình tượng ngày xưa, cô phá lề thói cũ, đi theo hướng gợi cảm. Đêm nay Lạc Lâm mặc đồ tây lộ ngực, tôn lên đường cong xinh đẹp. Không như mọi người, Lạc Lâm không mặc áo ngực gọng mà chỉ mặc áo lót.

Nên bộ ngực không bị trói buộc, vẽ ra đường cong hoàn mỹ.

Từ hai ngọn núi nhìn xuống là đôi chân thon dài kẹp chân, làm người ta muốn nhìn bên trong.

Lạc Lâm rất đẹp, bao nhiêu năm qua nếu không nhờ phụ thân có kiến trúc Lạc thị thì vưu vật như cô sớm bị người nuôi nhốt, làm gì được phong cảnh như bây giờ?

Mùi thơm đặc biệt toát ra từ da thịt Lạc Lâm, Tô Mộc ngồi bên cạnh nàng, ngửi mùi thơm, đầu óc trống rỗng.

Chết nhất là chẳng biết Lạc Lâm cố ý háy vô tình mà cổ tay khẽ run, rượu đầy chảy dọc cánh tay tới ngực. Tô Mộc bản năng nhìn qua, bụng nóng lên. Hết cách, vì đường cong dãy núi quá hấp dẫn.

Tô Mộc thầm thắc mắc:

- Sao có thể như vậy?

Thắc mắc thì thắc mắc, Tô Mộc không do dự nhận ly rượu:

- Lạc Lâm, chúng ta là bạn học cũ, đừng khách sáo vậy, tùy ý đi.

- Không, anh tùy ý, còn em muốn cạn.

Đêm nay Lạc Lâm quyết tâm vứt bỏ tính cách cũ, cô trở nên cuồng dã. Đồ tây dán sát người, Lạc Lâm nâng cổ thiên nga, hé môi uống hết ly rượu. Rượu dọc theo cần cổ chảy xuống, làm Tô Mộc nóng trong người.

Chết tiệt!

Tô Mộc về Hắc Sơn trấn đã mấy ngày, hắn là nam nhân sinh lý bình thường, nhiều ngày nay cố nhịn dục vọng và sắp bùng nổ. Sớm biết thế này hắn đã tìm cách kêu Chu Từ đến, nếu xấu mặt tại đây thì thật lúng túng.

Dương Tiểu Thúy chớp mắt trêu:

- Tô Mộc, ngươi không biết, đêm nay là sinh nhật của Lạc đại mỹ nữ. Người ta nghe ngươi đến, cố tình ra khỏi nhà, không thèm ở trong nhà sinh nhật. Còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ không chuẩn bị được món quà sinh nhật nào?

Sinh nhật? Phải rồi, hôm nay đúng là sinh nhật của Lạc Lâm.

Tô Mộc nhớ đến cái ngày hắn không thể quên, vẻ mặt hồi ức. Nhớ ngày xưa Tô Mộc vì tặng quà sinh nhật cho Lạc Lâm mà không tiếc bỏ thời gian nghỉ sau giờ học đi làm thêm, mua bánh kem cho nàng. Ai ngờ người ta đã được cha mẹ đưa đi tiệm lớn nhất Thành phố Thanh Lâm tổ chức sinh nhật.

Còn bây giờ, Lạc Lâm vì Tô Mộc mà ra khỏi nhà, ở đây cùng hắn, còn chọn ngay ngày sinh nhật. Đôi khi nữ thần vận mệnh rất đáng ghét, thường hay vặn vẹo làm người ta tan vỡ. Tô Mộc không ngờ giữa hắn và Lạc Lâm sẽ có khoảnh khắc này, hắn chưa từng tưởng tượng.

Lạc Lâm nhìn bộ dạng Tô Mộc, vội đổi đề tài:

- Tiểu Thúy tỷ, nói gì vậy, hôm nay Tô Mộc đến đây là món quà tốt nhất rồi.

Lạc Lâm nói với Dương Tiểu Thúy:

- Nào, uống rượu với em đi.

Thật là nha đầu ngốc!

Dương Tiểu Thúy thầm cười khổ, mắt xoe tròn, hôm nay phải nhờ cô ra tay mới được. Sau khi thành công, dù có bị Tô Mộc và Lạc Lâm ghét thì Dương Tiểu Thúy cũng chấp nhận. Dương Tiểu Thúy không muốn thấy đôi nam nữ vốn là trời tác hợp lại đôi ngã chia ly, cô không chịu nổi.

Dương Tiểu Thúy cười nói:

- Nào, ta uống rượu với các ngươi.

Tô Mộc nhìn hai nữ nhân uống ừng ực, cười bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Thúy tỷ, ai nói ta không mang quà đến?

Nếu là trước kia có lẽ Tô Mộc quên thật, nhưng hai ngày trước Dương Tiểu Thúy mới gọi điện thoại, nếu đãng trí quên thì hắn không phải là Tô Mộc.

Dương Tiểu Thúy kích động hỏi:

- Ngươi thật sự mang quà đến? Ở đâu?

Dương Tiểu Thúy hưng phấn còn hơn Lạc Lâm. Hừ, đã bảo mà, Tô Mộc làm sao có thể quên sinh nhật của Lạc Lâm? Nhìn xem, biết ngay giữa hai người không thể cắt đứt. Phải xúc tiến chuyện tốt của hai người mới được.

- Tô Mộc, anh không cần nghiêm túc, em biết ngươi bận công tác, anh . . . A!

Lạc Lâm ngừng bặt, ngây người như bị sét đánh. Lạc Lâm nhìn chằm chằm mặt ngọc trong tay Tô Mộc, mắt sáng rực.

Mặt ngọc điêu khắc hình hoa lan, tinh xảo vô cùng, sống động như thật, tựa như đóa lan nở rộ trước mắt. Lạc Lâm có ảo giác hương hoa thoang thoảng.

Lạc Lâm lẩm bẩm:

- Em thích nhất là hoa lan.

Dương Tiểu Thúy che miệng kinh kêu:

- Tô Mộc, ngươi thật có lòng. Ngươi biết rõ Lạc Lâm thích hoa lan nhất, tìm khối ngọc như vậy. Xem phẩm chất, chạm trổ của khối ngọc này đi. Trời, đóa lan này đáng giá bao nhiêu tiền đây?

Mắt Dương Tiểu Thúy sáng lấp lánh.

Dương Tiểu Thúy là danh nhân trong huyện Hình Đường, mấy năm nay cô thấy rộng biết nhiều, nhìn hoa lan liền biết nó bất phàm.

Lạc Lâm nhìn Tô Mộc, hỏi:

- Thật sự tặng cho em sao?

Mặt ngọc dây chuyền này rất đáng giá, điêu khắc từ thượng đẳng đế vương thúy lúc trước Chu Từ mua đi. Định giá thì cỡ giá trên trời, Tô Mộc còn mấy khối mặt ngọc như thế. Về mặt ngọc hình hoa lan, Tô Mộc không nghĩ nhiều, hắn không dặn dò Chu Từ, hoàn toàn là cô tự suy nghĩ.

Tô Mộc nhớ Lạc Lâm thích hoa lan nhất nên đưa mặt ngọc đến.

Hiện giờ tiền bạc không có sức hấp dẫn với Tô Mộc nữa. Sau lưng Tô Mộc có thịnh Thế đằng Long nhóm Lý Nhạc Thiên, có cổ phần phòng đấu giá Xuân Thu trong tay Diệp Tích, muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiều. Ngay từ đầu Tô Mộc không xem tiền bạc là tiêu chuẩn đời mình, nếu không hắn chẳng làm quan mà lo làm ăn.

Tô Mộc mỉm cười đưa mặt ngọc:

- Đương nhiên là tạng cho em, ai bảo hôm nay em là thọ tinh công? A không, nên gọi là thọ tinh bà mới đúng.

Lạc Lâm làm nũng:

- Em muốn anh đeo cho em.

Tô Mộc đứng lên:

- Rồi, hôm nay em lớn nhất.

Tô Mộc vén tóc Lạc Lâm sang một bên, nhẹ nhàng đeo dây chuyền hoa lan cho nàng. Lạc Lâm vốn trời sinh đoan trang nay càng xinh đẹp động lòng người.

Dương Tiểu Thúy hâm mộ la lớn:

- Trời, Lạc Lâm, ngươi đẹp quá đi. Nói mau, mặt ngọc này bao nhiêu tiền?

Tô Mộc bản năng trả lời:

- Không nhiều, khoảng hai trăm vạn.

Một câu tùy ý thoáng chốc làm căn phòng tĩnh lặng.

Hai nữ nhân kinh ngạc giây lát sau mắt bắn ra tia sáng nóng rực hòa tan Tô Mộc.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]