Tề Thiếu Kiệt lạnh lùng hỏi:
- Diêm Sùng, ngươi nói câu đó là có ý gì?
Diêm Sùng liếc Tề Thiếu Kiệt, thản nhiên nói:
- Có ý gì? Ngươi vẫn không nghe hiểu? Ta nói không uống tức là không, hay Tề Thiếu Kiệt nhà ngươi hiểu theo nghĩa khác?
Diêm Sùng và Tề Thiếu Kiệt vốn quen nhau nhưng quan hệ luôn căng thẳng, thuộc loại đụng mặt thì chào nhưng tuyệt đối không chơi thân. Nhất là sau khi xảy ra sự kiện Diêm Sùng thầm ghét Tề Thiếu Kiệt, nếu không phải chưa có lý do tốt thì gã sớm xuống tay, đâu đến nỗi để Tề Thiếu Kiệt tiếp tục vênh váo thế này.
Hôm nay rõ ràng là Tô Mộc muốn gây sự, Diêm Sùng không có lý nào nể mặt Tề Thiếu Kiệt. Đừng nói sau lưng Tô Mộc có đại nhân vật Ngô Thanh Nguyên, dù hắn không có thì Diêm Sùng tuyệt đối không đứng chung phe với Tề Thiếu Kiệt.
Đây là thái độ của Diêm Sùng.
Tô Mộc ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Tề Thiếu Kiệt, là người này?
Thế giới thật nhỏ bé, chẳng ngờ gặp lại người quen. Sáng nay Tô Mộc còn muốn nhìn mặt người nào dám lái xe nghênh ngang như thế, chẳng ngờ buổi trưa gặp lại.
Đổi lại ai cầu tình chuyện này thì Tô Mộc cũng không chịu bỏ qua, càng đừng nói Doãn Hùng kéo thuyết khách đến là Tề Thiếu Kiệt, người suýt đâm chết Tô Mộc.
Thú vị thật.
Tô Mộc nhếch mép cười nhạt, ngồi yên không nhúc nhích, mặc cho Diêm Sùng nổi giận. Tô Mộc không rõ bối cảnh của Diêm Sùng nhưng hắn biết nếu Tề Thiếu Kiệt chỉ dựa vào chú làm trong trường Đảng mà muốn đè đầu Diêm Sùng thì gã nằm mơ.
Quan Bảng trong đầu Tô Mộc hơi ngừng lại rồi tiếp tục xoay nhanh, nhưng Quan Bảng tạm dừng một lúc khiến lòng Tô Mộc máy động.
Đến bây giờ Quan Bảng chỉ có thể hiện ra tên tuổi, chức vụ, yêu thích, độ thân mật, thăng chức. Nếu Quan Bảng tiếp tục nuốt nhiều năng lượng ngọc thạch hơn, có khi nào sẽ mang lại thay đổi khác?
Nghĩ vậy làm Tô Mộc nôn nóng muốn rời khỏi đây đi tiệm ngọc thạch ngay.
Nhưng không khí bây giờ khác lạ.
Tề Thiếu Kiệt nghe Diêm Sùng nói, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Mới rồi Tề Thiếu Kiệt ngồi trong phòng riêng Doãn Hùng chiêu đãi, hưởng thụ đãi ngộ khách quý, gã còn vỗ ngực bảo đảm. Hiện giờ Diêm Sùng không nể mặt, làm sao Tề Thiếu Kiệt nhịn nổi?
Tề Thiếu Kiệt lạnh lùng nói:
- Diêm Sùng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng quên chúng ta cùng nhau qua ba tháng học tập. Không lẽ ngươi muốn quan hệ căng thẳng, lúc ấy ngẩng đầu cúi đầu gặp nhau sẽ lúng túng biết bao?
Diêm Sùng tiếp tục khinh thường nói:
- Lúng túng? Ai bảo với ngươi là ta sẽ lúng túng? Người lúng túng là ngươi mới đúng.
- Chuyện hôm nay ai gây ra thì là lỗi của kẻ đó. Đúng, Tô Mộc đánh Doãn Hải Đào, nhưng hắn tự vệ. Nếu các người bắt chặt lý do này gây sự thì ta theo tới cùng.
- Nếu các người không muốn gây sự thì như Tô Mộc đã nói, Doãn Hải Đào, Doãn Hùng, hai cha con các người tự uống hết một chai rượu rồi xin lỗi Từ Lâm Giang, ta xem như chuyện này chưa xảy ra. Nếu không chúng ta vứt hết tất cả chơi tới cùng xem, để coi ai hơn ai?
Một câu bắn trúng hồng tâm.
Diêm Sùng không cho Doãn Hùng đường cò kè mặc cả, gã nói thẳng ra. Doãn Hùng nhìn sắc mặt Tề Thiếu Kiệt đen như lọ nồi, luống cuống không biết làm sao.
Nếu Doãn Hùng đồng ý thì Tề Thiếu Kiệt mất mặt. Còn nếu không đồng ý, Tề Thiếu Kiệt không giải quyết được việc này, Doãn Hải Đào và Doãn Hùng sẽ gặp rắc rối to.
Mới rồi vì một cú điện thoại của Tô Mộc mà bây giờ Dược liệu Tam Vị đã bị Tập đoàn dược liệu Nam Thạch cắt đứt quan hệ hợp tác. Nếu Tập đoàn dược liệu Nam Thạch lên tiếng thì e rằng Dược liệu Tam Vị đừng mơ có chỗ đứng trong Thành phố Thịnh Kinh.
Chết tiệt, Doãn Hải Đào, chờ về nhà lão tử tính sổ với ngươi!
Doãn Hùng lơ ngơ không biết chuyện này rốt cuộc là sao nhưng gã đoán được chắc chắn quan hệ đến nữ nhân bên cạnh Doãn Hải Đào. Nếu không tại Hồ Lỵ thì sao Doãn Hải Đào biết mấy người này?
Kỹ nữ, ngươi chờ đi, nếu đúng là tại ngươi báo hại Dược liệu Tam Vị của ta bỗng dưng bị đốt lửa thì ta không để yên cho ngươi!
Tề Thiếu Kiệt hăm dọa:
- Diêm Sùng, ngươi giỏi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, trong thời gian học tập ở trường Đảng ta sẽ 'chăm sóc' ngươi.
Tề Thiếu Kiệt hầm hầm ra khỏi phòng.
- Tề xử, Tề xử!
Tề Thiếu Kiệt không dừng lại, bỏ lại một câu cho Doãn Hùng vẻ mặt sốt ruột:
- Doãn tổng tự giải quyết đi.
Tề Thiếu Kiệt biến mất sau góc rẽ.
Hôm nay kết thù.
Tô Mộc cảm giác lửa giận khi Tề Thiếu Kiệt rời đi và mắt gã bùng cháy hung tàn. Trong vòng ba tháng sắp tới Tề Thiếu Kiệt sẽ gây rối ký túc xá của Tô Mộc, nhưng hắn không sợ chút nào. Cho dù Diêm Sùng không ra mặt thì tự Tô Mộc giải quyết được. Khiến Tô Mộc bất ngờ là vẻ mặt Từ Lâm Giang, Khương Đào lo âu giây lát rồi bình tĩnh lại.
Đúng là vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Doãn tổng thấy sao?
- Ta uống!
Doãn Hùng có quyết đoán, gã không chút do dự chộp chai rượu trắng uống ừng ực. Rất nhanh mặt Doãn Hùng đỏ rực, nhìn là biết tửu lượng của gã không lớn.
Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi:
- Doãn Hải Đào, còn ngươi thì sao?
Doãn Hải Đào còn làm sao được? Dù Doãn Hải Đào muôn vàn không muốn nhưng gã biết đã đạp phải đinh, bố còn phải uống, gã làm được gì? Doãn Hải Đào chộp chai rượu trắng uống ừng ực.
Hồ Lỵ trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn.
Hồ Lỵ không ngờ vụ việc thay đổi đảo ngược, cứ nghĩ là chuyện nắm chắc thế nhưng trở thành mộ chôn nàng, còn là nàng tự tay đào.
Hồ Lỵ thẫn thờ lẩm bẩm:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Mộc khinh thuường cười khẩy nói:
- Nữ nhân ánh mắt thiển cận, đáng thương đáng buồn.
Tô Mộc không có chút hảo cảm với loại nữ nhân như thế, thế giới này là như vậy, không ai làm sai mà không cần gánh trách nhiệm.
Từ Lâm Giang nhìn cảnh này, nhìn khuôn mặt Hồ Lỵ thẫn thờ, trong lòng gã sung sướng vì được trả thù. Cảm giác này làm toàn thân Từ Lâm Giang thoải mái.
Tô Mộc và Diêm Sùng trao đổi ánh mắt, ý là đã lấy lại mặt mũi đầy đủ, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, không cần thiết cá chết lưới rách.
Diêm Sùng nhìn hai cha con uống cnạ hai chai rượu, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, các ngươi đi đi!
Rầm bịch!
Doãn Hải Đào uống hết nguyên chai rượu trắng, gã đã xỉn từ trước, không chống nổi nữa nằm ngửa ra đất không biết trời trăng.
Doãn Hùng cố chống một hơi, gã biết hôm nay nói cái gì cũng đã muộn, không phải lúc nói chuyện, từ từ gắn lại quan hệ với Tô Mộc sau.
- Các vị, chuyện hôm nay là lỗi của khuyển tử. Từ tiên sinh đúng không? Ta xin lỗi tiên sinh thay hắn. Bữa cơm này tính phần ta, đừng giành với ta. Không quấy rầy các vị lãnh đạo ăn cơm, ta đi đây.
Doãn Hùng nói xong hàng loạt lời khách sáo, cố nén dạ dày khó chịu, vội kêu tài xế đứng bên ngoài nâng Doãn Hải Đào dậy ra khỏi phòng sở đào.
Gian phòng mới rồi còn ồn ào bỗng chốc yên lặng lại.