Chương 260: Ngô lão hẹn giao bài

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Thời gian trôi qua, mỗi ngày xảy ra nhiều chuyện mới. Chỗ Tô Mộc có vài sự kiện làm hắn bất ngờ.

Như Từ Lâm Giang đã nói, ban huấn luyện trường Đảng rất nhanh tổ chức bầu chọn. Không biết Từ Lâm Giang vận động sao, tóm lại Tề Thiếu Kiệt rớt, Diêm Sùng thành lớp trưởng. Mặc dù Tề Thiếu Kiệt bị rớt nhưng cuối cùng được danh hiệu ủy viên học tập, kết quả này khiến người bất ngờ.

Nhưng niềm ngạc nhiên này nhạt dần theo sinh hoạt trong trường Đảng.

Tô Mộc không quan tâm mấy chức vị đó, đẳng cấp chính khoa như hắn dù muốn tranh giành cũng không thắng được ai. Tô Mộc càng thích nghe ngóng tin tức Hắc Sơn trấn, hôm qua hắn nhận được tin làm người ta sung sướng vô cùng.

Hắc Sơn trấn bởi vì thành tích siêu tốt, bây giờ được bình chọn là 'hương trấn trăm cường toàn tỉnh', 'hương trấn du lịch văn hóa', 'hương trấn bảo vệ môi trường sinh thái. Có ba danh hiệu vinh dự này nghĩa là ủy ban tỉnh khẳng định công tác của Hắc Sơn trấn.

Tô Mộc sáng tạo cục diện này càng thấy vui mừng hơn. Hiện tại Tô Mộc không còn là bí thư trấn ủy nhưng chiến tích bày ra đó, hắn không sợ không ai thấy. Cho dù không ai thấy cũng chẳng sao, những chuyện Tô Mộc đã làm hắn chưa từng nghĩ đổi lại thù lao gì.

Thừa dịp này Tô Mộc định nghiên cứu học vấn đàng hoàng, ít ra lắng đọng lý luận tri thức. Trường Đảng dư dả giáo dục tư tưởng chính trị nhất, muốn hoàn thiện hệ thống lý luận tri thức của mình thì không nơi nào thích hợp hơn là trường Đảng.

Tô Mộc vùi đầu khắc khổ nghiên cứu trở nên khác loại trong ban huấn luyện. Mấy người khác toàn là lãnh đạo, ai muốn cả ngày tiếp xúc lý luận tri thức khô khan ? Lúc đi học toàn báo danh rồi chuồn. Không phải mọi người giống như Tô Mộc không chức quan người nhẹ, đa số nửa đi học nửa làm việc.

Cần cù như Khương Đào nhìn bộ dạng của Tô Mộc cũng thầm cảm thán.

Gian ký túc xá này nói là phòng bốn người chẳng bằng bảo phòng đơn thì đúng hơn. Trong một tuần có năm ngày căn phòng trống. Diêm Sùng, Từ Lâm Giang đi làm trong Thành phố Thịnh Kinh nên đôi khi buổi tối không về ký túc xá. Khương Đào treo danh hiệu bộ tổ chức Thành phố Hoàng Dương nên không rảnh rang được.

Cái này Tô Mộc được lợi, hắn có thể hưởng thụ ký túc xá yên tĩnh, học tập.

Nhưng hưởng thụ này không kéo dài lâu, sáng nay một cú điện thoại phá vỡ bình yên.

Tô Mộc nhìn tên hiện trên màn hình, vội bắt máy:

- Lão sư, sao lão sư gọi điện ?

Giọng Ngô Thanh Nguyên hùng hồn vang lên:

- Ha ha ha, sao ta không gọi được ? Chẳng lẽ lão già ta đây muốn gọi cho ngươi cần được ai gật đầu đồng ý sao ?

Tô Mộc cười nói:

- Không, làm gì có, lão sư cứ trêu con.

Ngô Thanh Nguyên hỏi:

- Thế nào, học trong trường Đảng có ổn không ?

Tô Mộc trả lời:

- Cũng ổn, con đã quen ở chỗ này. Không giấu gì lão sư, con tìm về trạng thái lúc trước theo lão sư trong trường đại học. Mỗi ngày đọc sách, viết cảm nhận tâm đắc, cuộc sống bình bình vững chắc.

Ngô Thanh Nguyên nói:

- Biết ngay tiểu tử nhà ngươi sẽ như vậy. Được rồi, nói chuyện thì lát nữa tính, mấy hôm trước ta gửi chuyển phát nhanh cho con, tính thời gian thì chắc cũng sắp đến. Con nhận nó rồi nghiên cứu đi, trong vòng một tháng làm ra hai thiên văn chương, thầy cần dùng. Nhớ kỹ, đừng lấy mấy quan điểm gân gà qua loa với ta, thứ ta muốn thấy là con ngày xưa.

Tô Mộc cười nói:

- Rõ!

Hai người trò chuyện thêm mấy câu, Ngô Thanh Nguyên cúp máy. Tô Mộc rất tò mò là Ngô Thanh Nguyên muốn làm gì, sao gửi hàng chuyển phát nhanh cho hắn ? Nếu không ngoài ý muốn thì chắc như trước kia, Ngô Thanh Nguyên đưa tư liệu, Tô Mộc phụ trách tinh luyện tổng kết, viết ra một thiên văn chương.

Hay Ngô Thanh Nguyên sợ tài lý luận kinh tế của Tô Mộc bị lụt nghề, muốn dùng cách hẹn giao bài thúc giục hắn ?

Lão sư, nếu đúng vậy thì con sẽ cho lão sư mắt sáng lên.

Nói thật là Tô Mộc đang muốn tìm Ngô Thanh Nguyên để thảo luận đàng hoàng. Nửa tháng nay Tô Mộc cảm giác lý luận tri thức chính trị của mình liên tục tiến bộ, song song đó hắn dung hợp ý tưởng phát triển kinh tế địa phương và toàn cục gần xong. Nghiên cứu so sánh lý luận tri thức kinh tế và chính trị, trong lòng Tô Mộc bước đầu hình thành quan điểm kinh tế thuộc về mình.

Tô Mộc vốn định tìm Ngô Thanh Nguyên báo cáo, không ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, thật tình cờ.

Trong khi Tô Mộc suy tư thì Từ Lâm Giang bước vào phòng, đưa ra bưu kiện.

- Tô Mộc, bưu kiện chuyển phát nhanh của em này, anh mới gặp ở cổng trường sẵn tiện lấy giùm.

Có lẽ Ngô Thanh Nguyên không muốn cao điệu nên hình dạng bưu kiện chuyển phát nhanh không khác gì thứ bình thường. Nếu Từ Lâm Giang biết được thứ gã cầm là bưu kiện Ngô Thanh Nguyên gửi thì sẽ sợ hết hồn.

Tô Mộc cười nhận hàng:

- Cảm ơn!

Từ Lâm Giang khuyên nhủ:

- Tô Mộc, anh thấy em cứ ở lì trong ký túc xá thì không được. Đến trường Đảng đã nửa tháng không thấy em đi ra ngoài chơi. Vậy đi, đêm nay anh làm ông chủ, hai huynh đệ chúng ta ra ngoài đi dạo. Diêm Sùng, Khương Đào chắc không rảnh, không tính hai người kia.

Tô Mộc ngước lên hỏi:

- Sao không rảnh ?

Từ Lâm Giang cười mắng:

- Ngươi đấy, nói học tập đến mụ người còn không tin. Hôm nay là cuối tuần, trường Đảng nghỉ. Nếu không phải vì lấy ít đồ thì ta cũng không về đây, sao, đi chơi không ?

- Đã thứ bảy ?

Tô Mộc thật sự không biết hôm nay là ngày nào trong tuần.

- Thôi, em muốn đi phố đồ cổ gần đại học Giang Nam.

Từ Lâm Giang kinh ngạc hỏi:

- Phố đồ cổ ? Em hiểu đồ cổ ?

Tô Mộc làm bộ bí hiểm nói:

- Tất nhiên. Nói Anh Từ không tin, đồ cổ gì em cũng biết.

Từ Lâm Giang phản bác:

- Dẹp đi, anh không tin.

Nếu Tô Mộc nói nghiêm túc không chừng Từ Lâm Giang sẽ tin, nhưng nhìn bộ dáng của hắn cợt nhả, gã cho rằng Tô Mộc đang giỡn. Nhỏ tuổi thế này mà hiểu đồ cổ ? Xạo quá.

Từ Lâm Giang nói:

- Anh biết con phố đó, là nơi nổi tiếng nhất Thành phố Thịnh Kinh chúng ta. Nhưng chỗ kia không chỉ bán đồ cổ, nó là nơi sưu tầm đồ vật, có nhiều nhà mua bán ngọc khí, cửa hàng bán sách cổ. Theo anh thấy em định đi mua sách đúng không ?

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Bị Anh Từ đoán trúng rồi.

Từ Lâm Giang nói:

- Rồi, nếu em định mua sách thì đi đi, anh đi trước.

Từ Lâm Giang rời khỏi ký túc xá.

Tô Mộc không vội vàng đi theo, hắn mở bưu kiện chuyển phát nhanh ra, bên trong đặt cái túi hồ sơ, trong túi chứa mười mấy trang tài liệu được in. Tô Mộc đọc hết, nhếch môi cười.

- Lão sư, con chắc chắn sẽ khiến lão sư mắt sáng lên!

Tô Mộc cất tài liệu, đứng dậy rời khỏi ký túc xá. Tô Mộc không lừa Từ Lâm Giang, hắn thật sự muốn đi dạo phố đồ cổ, chỉ để tìm đến nhiều năng lượng ngọc thạch hơn. Tô Mộc muốn nhìn xem có thể kích phát ra đặc tính mới của Quan Bảng không ?

Ai ngờ Tô Mộc không muốn gây chuyện, sự việc lại tự tìm đến hắn. Chuyện này lớn đến khó tin.

Tô Mộc cũng không ngờ hắn chìm nửa tháng sau không nhúc nhích thì thôi, động một cái là chấn kinh tỉnh thành.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]