- Nhưng nếu được về Hắc Sơn trấn thì tốt nhất. Chú Diệp cũng biết đó là nơi cháu lập nghiệp, kết tinh công sức của cháu. Không phải cháu quyến luyến gì quan chức chỗ đó, cháu chỉ nghĩ nếu có cơ hội thì biến giấc mơ của mình thành sự thật, kéo Hắc Sơn trấn hoàn toàn thoát khỏi cục diện nghèo khó, để nơi đó hưng tihnh lên.
- Ha ha ha ha ha ha!
Diệp An Bang cười to bảo:
- Nếu chsu không nhớ lầm thì Hắc Sơn trấn đã được điều động đủ ban lãnh đạo, nếu cháu quay về thì ai lui xuống ? Hay cháu cam nguyện giáng chức bắt đầu từ phó trưởng trấn ?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Chỉ cần có thể làm việc cho dân, dù làm khoa viên thì cháu cũng không có ý kiến.
Diệp An Bang kinh ngạc bật thốt:
- Làm khoa viên ?
Diệp An Bang đổi đề tài:
- Tô Mộc, hiện tại huyện Hình Đường nhờ Hắc Sơn trấn chiêu thương đầu tư nên đã leo lên vị trí cao trong tỉnh. Cháu nói cho chú nghe quan hệ người cầm quyền số một, số hai huyện Hình Đường như thế nào ? Đừng dùng mấy thứ linh tinh đánh lừa chú. Bây giờ ta là chú của cháu, nếu cháu dám giở trò gì thì chú không tha cho cháu.
Diệp An Bang đã nói rõ như vậy thì Tô Mộc phải cẩn thận suy nghĩ kỹ. Địa vị của Tô Mộc quyết định hắn không thể tùy ý bàn luận cấp trên, nếu không làm trái điều kiêng kỵ chốn quan trường.
Tô Mộc nói giỡn:
- Chú Diệp, người nói là chú của cháu thì đương nhiên cháu không thể giấu diếm người. Nhiếp bí thư và Triệu chủ tịch quan hệ thì cũng giống như Chú Diệp đã biết. Chú Diệp nên hiểu đây là hiện tượng phổ biến, nếu hai người thân thiết với nhau e rằng chú sẽ phải lo lắng.
Tô Mộc đổi sang đề tài khác:
- Nếu chú lo hai người có mâu thuẫn ảnh hưởng công tác hay chạy chức quan cho cháu đi, để cháu đảm nhiệm chức vụ trong huyện ? Ha ha ha, cháu bảo đảm sẽ làm việc thật chăm chỉ. Tốt nhất là có thực quyền, ví dụ phó huyện thường vụ, phó bí thư huyện ủy thì càng tốt.
- Phó huyện thường vụ, phó bí thư huyện ủy ?
Diệp An Bang tức giận bật cười. tiểu tử này thật là được đằng chân lân đằng đầu, Tô Mộc cho rằng mình là ai mà dám mở miệng kêu Diệp An Bang chạy chức vị cho hắn ? Dù có quan hệ với Diệp Tích nhưng ngươi không cần càn rỡ vậy đi ?
Diệp An Bang biết Tô Mộc cố ý đánh trống lảng nên không bắt tội hắn.
Diệp An Bang đuổi khách:
- Về đi, ngày mốt là lễ tốt nghiệp trường Đảng, chú sẽ đến dự. Cháu cứ chờ thông báo công tác của mình.
- Vâng.
Tô Mộc ngừng cười, đứng dậy rời đi.
Mãi khi rời khỏi khu nhà tỉnh ủy, Tô Mộc ngửa đầu thở phào, rốt cuộc qua ải. Tô Mộc biết Diệp An Bang sẽ không bỗng nhiên nói chuyện với hắn, gã làm vậy là có ẩn ý. Tô Mộc không biết Diệp An Bang muốn gì, nhưng thái độ của hắn đã rõ ràng, chuyện kế tiếp không liên quan gì hắn, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tô Mộc quay về trường chính trị tỉnh, vội vàng làm thủ tục tốt nghiệp. Chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi hết, ngày mốt cũng đến, lễ tốt ngbhiệp mà nhiều học viên mong chờ.
Tô Mộc hơi bất ngờ là trong thời gian này Tề Thiếu Kiệt không đến tìm hắn gây sự. Tổng kết tốt nghiệp, Tề Thiếu Kiệt làm ủy viên học tập, thái độ không quá khắt khe. Hay Tề Lộ Minh bị điều đi gây ảnh hưởng lớn cho Tề Thiếu Kiệt ? Nếu đúng vậy cũng là chuyện tốt cho Tề Thiếu Kiệt mắt mọc trên đỉnh đầu.
Hôm nay trong lễ đường trường chính trị tỉnh tổ chức lễ tốt nghiệp ban huấn luyện cán bộ cấp xử. Hiệu trưởng trường chính trị tỉnh, trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy Diệp An Bang có mặt trong buổi lễ tuyên bố tổng kết. Phó hiệu trưởng trường chính trị tỉnh Phan Nhạc chủ trì lễ tốt nghiệp, phó hiệu trưởng thường vụ trường chính trị tỉnh Trương Uyên nói chuyện.
Trương Uyên khen ngợi các đệ tử học tập rất nghiêm túc trong lúc huấn luyện ba tháng, thái độ chính trực đối xử vấn đề, mọi người lấy mình làm gương nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Chẳng những tư tưởng tố chất nâng cao, tin tưởng sau này sẽ làm tốt công tác, khả năng thực hành của mình. Những thành tích này có một phần quan trọng là đệ tử chăm chỉ học tập, nhưng cũng có phần do bộ tổ chức tỉnh ủy quan tâm.
Khóa học huyên luyện cán bộ cấp xử lần này song song lý luận và thực tiễn, lý luận chủ yếu. Trương Uyên hy vọng sau này các học viên đi công tác sẽ ứng dụng tri thức lý luận đã học thật tốt, phải có tấm lòng hy sinh vì dân, giữ chắc lý niệm hết lòng hết dạ phục vụ cho dân, vượt qua các thử thách sóng gió, áp dụng những gì đã học trong trường Đảng vào thực tế.
Diệp An Bang tổng kết cuộc nói chuyện, nhấn mạnh trường chính trị tỉnh huấn luyện chỉ mới bắt đầu chứ không phải kết thúc. Các học viên sau này đi công tác nên lấy đợt huấn luyện này làm điểm xuất phát, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thận trọng, tự miễn, tự lệ, tự cường. Phải làm quan viên tốt phục vụ cho dân, trong thực tiễn nâng cao tập tính tu dưỡng, thực hiện giá trị cuộc đời Đảng viên.
Nói chuyện chấm dứt đến quá trình phát bằng tốt nghiệp. Hàng loạt bước đi thực hiện, huấn luyện trường chính trị tỉnh đợt này chấm dứt.
Ký túc xá.
Khương Đào nhíu mày hỏi:
- Tô Mộc, sao rồi, trong huyện các người chưa có ai đến sao ? Công tác của em còn ở trong huyện mà sao không ai đến thông báo em sẽ đi đâu ?
Tô Mộc cười nói:
- Em không rõ nữa. Không sao, chờ em về rồi hỏi bộ tổ chức là được.
Từ Lâm Giang nói:
- Đừng nói nữa, trong đợt huấn luyện trường Đảng này thu hoạch lớn nhất của ta là quen mấy vị huynh đệ. Hôm nay không ai được giành với ta, chúng ta ăn bữa cơm chia tay được không ?
Diêm Sùng cười nói:
- Ta không có ý kiến!
Từ Lâm Giang cười:
- Vậy đi đi.
Bữa cơm ăn trong nhà hàng Đế Hào, tình cờ chọn ngay căn phòng lần đầu tiên bọn họ đến. Ngồi trong phòng, Tô Mộc thầm cảm thán. Thời gian qua thật mau, lần đầu tiên ăn cơm ở đây là Tô Mộc mới đến, chớp mắt ba, bốn tháng đã qua. Giờ đây bốn huynh đệ sắp chia tay nhau.
Tô Mộc cười hỏi:
- Anh Diêm trở về chắc chắn được cất nhắc, chắc sẽ thăng làm trưởng phòng phải không ?
Diêm Sùng không giấu diếm huynh đệ nhà mình:
- Gần như vậy.
Việc này không cần giấu diếm, rất nhanh mọi người sẽ biết hết, che giấu ngược lại tỏ ra Diêm Sùng hẹp hòi.
Tô Mộc cụng ly với Diêm Sùng:
- Chúc mừng.
Tô Mộc hỏi tiếp:
- Anh Khương cũng vậy đúng không ? Lúc trường Đảng huấn luyện Anh Khương bận rộn, về Thành phố Hoàng Dương nếu không được đề bạt thì uổng cho lần này huấn luyện.
Cùng trường là ràng buộc quan hệ tốt nhất, không có gì môi giới tốt hơn điều này. Thời trước trúng tiến sĩ cùng năm còn lôi kéo quan hệ được chứ đừng nói mọi người ở chung ký túc xá ba, bốn tháng. Bỏ qua nhóm Tô Mộc, Diêm Sùng, Từ Lâm Giang, Khương Đào, mấy bạn học chung trường Đảng cùng nhau huấn luyện đượt này cũng là tài nguyên quý giá, phải lợi dụng.
Khương Đào cười nói:
- Mọi người đều như nhau.
Khương Đào luôn nghiêm túc vào lúc này không nghiêm nghị được nữa. Mọi người là huynh đệ cùng ký túc xá, sau khi trở về mỗi người sẽ thăng chức, đây là chuyện tốt, nên chúc mừng, nếu cứ xụ mặt thì không hợp với người.
Tô Mộc đùa giưỡn:
- Chúc mừng các anh. Anh Từ sao vậy ? Nhìn ủ rũ thế, lúc đi ra Anh Từ đâu như vậy. Anh Từ nói mời khách hay sợ chúng ta ăn rỗng túi ?
Đúng là Từ Lâm Giang mặt ủ mày ê, so với lúc đến thì cười nói, nên Tô Mộc mới trêu gã.
Từ Lâm Giang cười khổ nói:
- Mấy huynh đệ, chuyến này ta xui xẻo.
Tô Mộc hỏi:
- Anh Từ, có chuyện gì ?
Diêm Sùng hỏi dồn:
- Đúng rồi, nói xem có chuyện gì ?
- Là vầy . . .
Nghe Từ Lâm Giang kể, Tô Mộc, Diêm Sùng, Khương Đào hiểu ngay vụ việc. Đơn giản là chỗ dựa của Từ Lâm Giang đã bị điều đi. Vốn lúc trước đã bàn sẵn, nay người khác lên đài, vị trí kia không đến lượt Từ Lâm Giang. Vua nào triều thần nấy, đạo lý này rất đơn giản.
Từ Lâm Giang nghe mấy người trong tỉnh đoàn uỷ tán nhảm là nếu gã không gây ầm ĩ thì có thể giải quyết vấn đề đẳng cấp hành chính cho gã, còn dám quậy, đừng nói thăng chức, rất có thể sẽ bị đuổi vào góc.
Từ Lâm Giang bất đắc dĩ nói:
- Không ngờ ta xui quá.
Khương Đào nhướng mày nói:
- Ta không có chút quan hệ nào trong tỉnh đoàn nên lời nói không có uy. Anh Từ, tôi không giúp được anh.
Diêm Sùng nói:
- Tôi thì có thể nhờ người xem thử tỉnh đoàn, nhưng cần chờ thời gian.
Diêm Sùng lăn lộn trong tỉnh, quen biết nhiều, không có gì lạ. Cộng thêm địa vị hiện nay của Diêm Sùng, chỉ cần gã muối mặt đi nhờ thì có thể giúp được Từ Lâm Giang.
Từ Lâm Giang hét to:
- Huynh đệ, cảm ơn các người, nhưng không cần. Dù có thành công thì ta cũng sẽ bị ghi hận. Để các người nợ nhân tình người khác chẳng bằng ta cứ sống như vậy, ta không tin bằng vào năng lực của ta sẽ bị đuổi!
Từ mặt này thì thấy Từ Lâm Giang rất có nghĩa khí, gã thà rằng mình tụt dốc cũng không muốn huynh đệ chịu thiệt.
Vì một câu này, Tô Mộc bưng ly rượu lên, mỉm cười nói:
- Anh Từ yên tâm, chuyện của Anh Từ sẽ không thất bại, cứ giao cho em. Em sẽ làm giúp Anh Từ.
Từ Lâm Giang bất ngờ hỏi:
- Thật không ?
Diêm Sùng nói có thể hỗ trợ, Từ Lâm Giang tin gã. Nhưng Tô Mộc nói thì Từ Lâm Giang hoang mang, gã biết bối cảnh của hắn rất phức tạp nhưng không rõ nó phức tạp đến đâu.
Tô Mộc cười nói:
- Thật.
Diêm Sùng nâng ly:
- Tô Mộc nói giúp được thì chắc chắn có thể. Nào, vì thuận lợi giải quyết việc này, cạn ly!
- Cạn!
Vì câu nói của Tô Mộc mà vụ việc hoàn toàn thay đổi, mọi người uống vui vẻ.
Ăn cơm trưa xong Tô Mộc về trường chính trị tỉnh, không lâu sau hắn nhận được điện thoại kêu đi bộ tổ chức tỉnh ủy. Khi Tô Mộc đi ra bộ tổ chức, tay cầm thư báo danh.
Thật sự thành công.
Giờ Tô Mộc mới tin đoạn đối thoại với Diệp An Bang đem đến tác dụng. Tô Mộc chẳng những được về huyện Hình Đường, còn lấy danh nghĩa bộ tổ chức tỉnh ủy phát công văn, nâng hắn làm phó chủ tịch huyện - ủy ban huyện huyện Hình Đường.
Là phó chủ tịch huyện nhưng không phải thường vụ, không là phó bí thư huyện ủy.
Nhưng đối với Tô Mộc thì như thế đã quá đủ.