Tô Mộc thản nhiên hỏi.
- Lão sư, giở trò quỷ gì ?
Đỗ Phẩm Thượng cười hỏi.
- Nếu không nói tôi gác máy!
Tô Mộc quả quyết nói.
- Đừng, đừng!
Đỗ Phẩm Thượng vội vàng nói:
- Kỳ thật chuyện này tôi chỉ đúng dịp đi tới chỗ cha tôi nghe được, mà cha hỏi tôi nghĩ thế nào. Tôi còn nghĩ gì nữa, dù sao hiện tại cha có rất nhiều tiền, ông cũng không cần chút ấy. Tôi thuận miệng nói ngài là lão sư của tôi, tôi giúp! Kết quả là như bây giờ. Lão sư, tôi thề, tôi thật không có nói thêm gì khác.
Tuy cậu không nói gì, nhưng cậu cũng đã tỏ vẻ rồi! Đáy lòng Tô Mộc thật rõ ràng, Đỗ Triển làm như vậy tuyệt đối là vì trải đường cho Đỗ Phẩm Thượng. Nghĩ sau này Tô Mộc nếu có cơ hội thì tận lực giúp đỡ hắn. Dù sao Đỗ Triển cũng chỉ có một đứa con trai bảo bối là Đỗ Phẩm Thượng.
Nếu không phải vì Đỗ Phẩm Thượng, Đỗ Triển làm sao đồng ý ném tiền vào trấn Hắc Sơn ? Kỳ thật Đỗ Triển đã suy nghĩ nhiều, quan hệ giữa Tô Mộc cùng Đỗ Phẩm Thượng, không cần phải làm như vậy.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt, đối với các công nhân nhà máy Gia Hòa cũng là kích thích, tin tưởng sau này họ càng thêm chăm chỉ công tác. Hơn nữa kết quả đàm phán như vậy cũng là lá bài tẩy cho Trần Kiều trở lại nắm giữ Gia Hòa.
Nói thẳng ra, ai có thể mang tới ích lợi lớn cho công nhân nhà máy, bọn họ sẽ ủng hộ ai. Hoàng Tử Phong được không ? Hắn không được, hắn là kẻ vô năng, hiện giờ chỉ có thể gởi hi vọng ở Trần Kiều.
- Được rồi, việc này tôi cũng không nói gì. Cậu có việc gì không ? Sao nghĩ gọi điện cho tôi đây ?
Tô Mộc vừa đi vừa hỏi.
- Lão sư, là như vậy. Bên khu du lịch không phải sắp xây xong sao ? Gần đây trong trường tôi tổ chức đoàn du lịch nhỏ, tôi nghĩ dẫn họ qua chơi.
Đỗ Phẩm Thượng cười nói.
- Tốt, cậu cứ tới, dù sao bên kia cũng là nhà cậu mở ra.
Tô Mộc nói.
- Không phải ý tứ này…
Đỗ Phẩm Thượng tạm dừng, thật rõ ràng nói:
- Bỏ đi, tôi cũng không giả vờ ngớ ngẩn với ngài làm gì. Ngài cũng biết ngài chính là nhân vật truyền kỳ trong Giang đại. Tôi đã nói với họ, ngài là lão sư của tôi, lúc trước họ không tin. Sau đó tôi lấy ra ảnh chụp chung của chúng ta, bọn hắn lại như uống máu gà nhất định đòi gặp ngài thôi.
- Lúc ấy tôi đã nghĩ, lão sư anh minh uy phong như vậy, chẳng lẽ còn sợ gặp đám con nít các người sao ? Cho nên mới thống khoái đáp ứng rồi. Vì vậy chúng tôi đi du lịch dạo chơi là thứ yếu, chính yếu là muốn gặp ngài. Lão sư, ngài không đến nỗi không chịu gặp nhóm sư đệ sư muội này đi ? Hắc hắc, còn có thật nhiều cô gái, đều vô cùng tươi mát xinh đẹp kia.
- Cút!
Tô Mộc không chút khách khí mắng, chỉ khi đối mặt cùng Đỗ Phẩm Thượng hắn mới có thể phun ra lời thô tục không chút kiêng nể gì. Mà lời mắng thô tục rơi vào trong tai Đỗ Phẩm Thượng, chẳng những không thấy phản cảm, ngược lại càng cảm giác thêm thân thiết.
- Lão sư, thế nào ? Đáp ứng được không ? Ngài yên tâm, là tôi mời khách.
Đỗ Phẩm Thượng còn lớn tiếng nói.
- Xả đi!
Tô Mộc thoáng trầm tư, nói:
- Tới đây đi, nếu mọi người đã muốn tới khu du lịch chơi đùa, thì cứ tới. Nếu lúc đó tôi có thời gian sẽ gặp cậu.
- Tốt quá, lão sư, cứ quyết định như vậy, ngày mai gặp!
Đỗ Phẩm Thượng nói xong liền cúp điện thoại, sợ Tô Mộc sẽ đổi ý.
Ngày mai gặp ? Tiểu tử ngốc kia không phải muốn ngày mai liền tới đây đi ? Bỏ đi, hắn thích tới lúc nào thì tới, người có thể chơi chung với hắn khẳng định cũng không phải người đơn giản. Nếu nói như vậy cũng nên chiếu cố tốt cho bọn họ, miễn cho họ gặp phải chuyện phiền toái.
- Thành không ?
Tô Mộc không biết ngay lúc hắn còn đang cân nhắc, bên cạnh Đỗ Phẩm Thượng có một nhóm nam nữ cười hỏi.
- Thành!
Đỗ Phẩm Thượng cười tủm tỉm nói:
- Tôi là ai ? Là đệ tử quan môn duy nhất của lão sư, lời tôi nói ra lão sư làm sao lại cự tuyệt ?
- Hứ, cậu cứ khoe khoang đi, đợi ngày mai gặp mặt tôi phải hỏi xem Tô chủ tịch thật sự là lão sư của cậu sao ?
- Đúng vậy, Tô bí thư nhận cậu thật sự là bại bút!
- Tô học trưởng cũng là thần tượng của tôi, ngày mai thật có thể gặp hắn.
- Tôi nghe nói nếu được Tô học trưởng chỉ điểm, tài sản có thể gia tăng lên triệu, không được, nói thế nào tôi cũng phải lấy chút kinh nghiệm.
Nhóm nam nữ mặc dù xưng hô khác nhau, nhưng đều nhắc tới Tô Mộc. Kỳ thật nếu nói tỉ mỉ, quầng sáng trên người Tô Mộc còn thật nhiều, ban đầu ở Giang đại hắn đúng là một kỳ tích.
Nếu không phải là kỳ tích, Tô Mộc làm sao tiến vào tầm mắt Ngô Thanh Nguyên, còn được Mai Tranh thừa nhận, lại trở thành huynh đệ với người cao ngạo như Trịnh Mục.
Tô Mộc quay về nhà khách, vừa định đi tắm lại nghe chuông cửa vang lên, nhất thời cau mày. Phải biết từ khi hắn vào ở nơi này, đã từng dặn dò Ô Dương, buổi tối sẽ không gặp khách.
Lúc này nghe chuông cửa, sắc mặt Tô Mộc liền âm trầm xuống.
- Tô chủ tịch, thật xin lỗi, quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Cuối cùng Tô Mộc vẫn đi ra mở cửa, lập tức nhìn thấy Ô Dương cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười xin lỗi.
- Có chuyện gì sao ?
Tô Mộc có chút bực mình hỏi.
Tính tình của Tô Mộc không khó khăn, nhưng nếu hắn luôn duy trì tính tình hòa hảo như vậy sẽ làm cho những người như Ô Dương nghĩ hắn dễ nói chuyện. Thích hợp toát ra quan uy, đủ hình thành uy hiếp trong lòng những người này, nhắc nhở bọn hắn có một số việc có thể làm, có một số việc cần chú ý.
- Tô chủ tịch, là như vậy, Cát Minh Lãng Cát chủ nhiệm của khu khai phát đã ở bên ngoài đợi ngài một giờ, nói là muốn báo cáo công tác với ngài. Tôi đành phải tới đây xin chỉ thành phố ngài một chút, ngài xem… ?
Ô Dương khom người thấp giọng nói.
Tô Mộc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ô Dương, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đối với Ô Dương mà nói lại như trải qua một lần sinh tử luân hồi. Nụ cười trên mặt ban đầu đã biến mất không còn nhìn thấy, trái tim cũng buộc chặt, thân hình càng thêm cúi thấp vài phần.
Cho tới bây giờ Ô Dương mới cảm giác mình đã làm một chuyện vô cùng sai lầm.
- Tô chủ tịch, vậy để tôi quay lại gọi hắn về.
Ô Dương vội vàng nói.
- Ô Dương, nếu còn tiếp tục có lần sau, tôi sẽ ra khỏi nhà khách.
Một câu nói làm Ô Dương ướt đẫm mồ hôi, vội vàng cúi đầu giải thích, trong nỗi sợ hãi cũng không biết mình đã nói bao nhiêu câu xin lỗi, cam đoan sẽ không còn có lần sau.
- Để hắn vào đi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói, xoay người đi vào phòng.
- Dạ, dạ!
Ô Dương cũng không quản lau mồ hôi trán, nhanh chóng rời đi.
Kỳ thật Tô Mộc cũng không muốn gặp mặt Cát Minh Lãng, nhưng sau lại nghĩ tới tư liệu Đỗ Liêm đã cung cấp, nghe nói Cát Minh Lãng có tư cách thật lão trong khu khai phát, vô cùng quen thuộc mọi chuyện trong khu vực này. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là Cát Minh Lãng không phải người của Triệu Thụy An, tới bây giờ hỗn trong khu khai phát cũng không như ý.
Người như vậy đối với Tô Mộc hiện tại rất cần thiết.
Bởi vì Tô Mộc muốn biết rõ ràng tình huống hội quản ủy khu khai phát, để cho hắn hiểu rõ tình hình của nhà máy Hoàng Vân cùng Gia Hòa là như thế nào.
Cho nên Tô Mộc lâm thời thay đổi chủ ý gặp mặt Cát Minh Lãng.
Chẳng qua đồng ý gặp mặt là một chuyện, nên chỉnh lý Ô Dương lại là chuyện khác. Nếu thật sự để cho Ô Dương nảy sinh ý nghĩ có thể tùy thời giới thiệu người gặp mình, đó chính là sai lầm của Tô Mộc.
- Thật huyền! Nguy hiểm thật! Thật đáng sợ!
Mãi tới khi đi ra hành lang, tới ngã rẽ thần kinh căng thẳng của Ô Dương mới thoáng thả lỏng, hắn dán sát vách tường thở hổn hển, cổ họng khô rát, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Không nghĩ tới quan uy của Tô Mộc lợi hại như vậy!
Ô Dương đúng như ý nghĩ của Tô Mộc, nghĩ những ngày này ở chung, mình đã nắm được mạch của Tô Mộc, cho rằng hắn là một phó chủ tịch huyện dễ nói chuyện. Hắn nghĩ mình tận lực hầu hạ, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không làm khó hắn. Hơn nữa ở bên ngoài, bởi vì Tô Mộc ở lại nhà khách của Ô Dương cho nên địa vị của Ô Dương cao hơn ngày trước thật nhiều. Đứng trước mặt các nhân vật khác, hắn cũng có thể ngẩng cao đầu nói chuyện.
Bởi vì tình huống như vậy, làm Ô Dương có chút lâng lâng, vì vậy mới đáp ứng Cát Minh Lãng, đảm nhiệm việc thông báo giúp hắn.
Hiện tại ngẫm lại thật sự kinh hãi.
Nếu Tô Mộc thật sự rời khỏi nhà khách, người khác sẽ suy đoán nguyên nhân, tuyệt đối sẽ nghĩ hắn chiêu đãi không chu đáo, như vậy địa vị mà hắn vất vả xây dựng sẽ ầm ầm sụp đổ.
- Mẹ nó, lão Cát, lần này tôi vì ông thiếu chút nữa đã đánh mất tiền đồ, nói thế nào cũng phải hung hăng lao về chút vốn với ông mới được.
Nói xong Ô Dương đi xuống lầu.
Ở một bên lầu một đại sảnh nhà khách, có một trung niên đang đứng, quần áo mộc mạc, tóc ngắn, vẻ mặt đầy lo âu bất an, đang không ngừng đi qua lại trên hành lang.
Người này chính là Cát Minh Lãng.
- Lão Ô, thế nào ? Tô chủ tịch nói thế nào ?
Cát Minh Lãng nhìn thấy Ô Dương đi xuống vội vàng xông tới, lo âu hỏi.
- Thành! Cho ông đi lên!
Ô Dương gật gật đầu.
- Đa tạ, tôi đi lên ngay!
Nhất thời trên mặt Cát Minh Lãng lộ vẻ tươi cười, đáy lòng mừng như điên.
- Lão Cát, ông cũng biết tôi vì ông thiếu chút nữa vứt bỏ bát cơm. Tô chủ tịch đồng ý gặp ông, nhưng hắn không cao hứng.
Ô Dương ra vẻ nói.
- Lão Ô, việc này huynh đệ ghi nhớ trong lòng, sau này tất có hậu báo, hiện tại tôi đi trước, có chuyện gì sau này hãy nói!
Cát Minh Lãng gấp giọng nói.
- Đi thôi!
Ô Dương cũng biết không thể dây dưa thời gian quá dài, tránh người cho Cát Minh Lãng đi lên lầu.
Chẳng qua Ô Dương nhìn theo thân ảnh Cát Minh Lãng, đáy lòng vẫn có chút bận tâm, trong đầu đột nhiên hiện ra vẻ mặt cùng lời nói vừa rồi của Tô Mộc, chợt rùng mình cầm di động gọi ra ngoài.
- Chị à, em giống như làm sai một chuyện, vừa rồi em…
Ô Dương vừa dứt lời, bên kia liền truyền tới tiếng gầm gừ phẫn nộ của Ô Mai:
- Ô Dương, em đúng là một đầu heo! Đứng yên ở đó cho chị, chị lập tức đi qua!