Ô Mai có thể ngồi lâu trên ghế chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện đương nhiên có chỗ hơn người, nàng cảm giác Tô Mộc không vui, không dám ở lại lâu. Ô Mai định ra khỏi phòng.
Ô Mai mới bước ra văn phòng thì bên tai nghe một câu nói:
- Ô chủ nhiệm, trong thời gian gần đây có lẽ bộ tổ chức huyện sẽ tìm Ô chủ nhiệm nói chuyện về điều động công tác của Ô chủ nhiệm, hãy chuẩn bị tâm lý đi.
Ô Mai muốn khóc, tâm tình xúc động, nàng vụt xoay người khom lưng hướng Tô Mộc.
- Chủ tịch huyện, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng công tác dưới sự lãnh đạo của người!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Ô chủ nhiệm, tôi tiết lộ trước, có lẽ Ô chủ nhiệm sẽ bị điều đi công tác ở hội quản ủy khu khai phá. Hiện tại hội quản ủy không như trước kia, mọi chuyện cần được xây dựng lại. Nếu Ô chủ nhiệm đi qua đó sẽ chịu khổ nhiều, hiểu chưa ?
Ô Mai vội gật đầu, nói:
- Biết biết!
Tô Mộc phẩy tay:
- Đi đi.
- Vậy tôi đi làm việc đây!
So với lúc vào thì khi đi ra người Ô Mai lâng lâng.
Mặc dù không biết Tô Mộc sắp xếp cho nàng chức vị gì, nhưng Ô Mai biết địa vị sẽ không thấp. Đẳng cấp Ô Mai bày ra đó, nếu không có gì ngoài ý muốn phần lớn là phó chủ nhiệm. Từ văn phòng chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện bỗng chốc thành phó chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá, nhìn như Ô Mai bị giáng cấp.
Nhưng hội quản ủy biết đây là đường ra cho nàng.
Hiện giờ hội quản ủy khu khai phá chưa có quy mô gì, nhưng Tô Mộc lãnh đạo, giải quyết xong vấn đề xưởng xi măng Hoàng Vân, nhà máy Gia Hòa, sẽ tỏa sáng sức sống. Đến lúc đó không chừng đẳng cấp khu khai phá sẽ nâng lên cao, vậy thì tương lai của Ô Mai sẽ sáng lạn.
Những điều này về sau tính, Ô Mai càng quan tâm là thái độ của Tô Mộc. Miễn được đi theo Tô Mộc, kêu Ô Mai trở thành khoa viên nhỏ nàng cũng chịu.
Tô Mộc ngồi sau bàn làm việc, đốt thuốc lá, híp mắt lại. Tô Mộc không ngờ một nước cờ nhỏ sẽ phát huy tác dụng vào lúc này.
Hiện hội quản ủy khu khai phá có hai phó chủ nhiệm là Cổ Phồn và Đàm Mặc. Cổ Phồn có Triệu Thụy An chống lưng, bây giờ Tô Mộc chưa đụng vào gã được. Đàm Mặc đã đầu vào Tô Mộc, dĩ nhiên hắn không làm gì gã. Nhưng mới rồi Lý Kiều nói muốn tìm một phó bí thư Đảng ủy chuyên môn phụ trách công tác Đảng kiến trong hội quản ủy. Giờ vận động Ô Mai qua đó là mọi chuyện tốt đẹp.
Có thể lấy Ô Mai ra chặn miệng Lý Kiều, tránh cho gã nhét người vào hội quản ủy.
Lúc sắp tan ca, Đỗ Phẩm Thượng đột nhiên gọi điện thoại nói cả nhóm đã rời khoi thị trấn Hình Đường đi khu du lịch Hắc Sơn trấn, buổi tối Tô Mộc không cần cố ý chiêu đãi bọn họ. Chờ bọn họ chơi trong khu du lịch đến chán, tối mai về Tô Mộc lại mởi khách.
Đêm mai uống với Tô Mộc rồi hôm sau cả đám lên đường, bọn họ là sinh viên đại học Giang Nam, không có lý nào cứ chơi mãi.
Tô Mộc nghĩ đến tạm thời không tìm hiểu được lý do Đỗ Phẩm Thượng xúi hắn làm việc cao điệu, hắn cười bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử này, ngươi nghĩ có thể trốn thoát sao ? Chạy trốn hòa thương không chạy ra khỏi miếu được. Chờ đi, đêm mai nếu không khai thật thì ta không tha cho ngươi.
Tô Mộc bận rộn cả ngày, tan tầm hắn không đi lung tung. Tô Mộc ăn cơm xong tắm nước nóng, nằm trên giường đọc sách. Ngày tháng theo Thương Đình học hành Tô Mộc nuôi thói quen này, mặc kệ mệt nhọc đến mấy mỗi tuần sẽ bỏ thời gian ra đọc xong một quyển sách.
Tô Mộc chọn đọc sách trong nước, nước ngoài, kiệt tác giáo dục, sách kinh tế học, dù là loại nào đều có ích. Tô Mộc sẽ không đọc mấy quyển sách ăn liền.
Tô Mộc hiện đang đọc quyển 'tư trị thông giám' mới mua mấy hôm trước.
Tô Mộc lật mấy tờ 'tư trị thông giám', nhớ nội dung trong óc, hắn khép sách lại chìm vào giấc ngủ.
Một đêm trôi qua.
Trong tiếng đồng hồ báo thức chói tai, Tô Mộc mở mắt ra, mặc đồ, đánh răng. Tô Mộc mở cánh cửa sổ, hít sâu không khí trong lành, xuống lầu ăn bữa sáng.
Đỗ Liêm, Đoạn Bằng đã chờ sẵn, khi Tô Mộc đến thì hai người tiến lên trước.
Tô Mộc cười nói:
- Sớm vậy ? Chưa ăn gì phải không ? Đi, cùng nhau ăn sáng.
Đoạn Bằng nói:
- Lãnh đạo, tôi đã ăn.
Tô Mộc tự quyết định:
- Ăn rồi thì sao ? Không thể ăn thêm sao ? Tôi biết sức ăn của anh thế nào. Thôi không nói nhiều, ăn chung với tôi rồi đi Gia Hòa.
- Vâng!
Giải quyết bữa sáng xong Tô Mộc ngồi vào xe. Đoạn Bằng lái xe nhanh nhẹn đi hướng nhà máy Gia Hòa. Xe chưa đến nơi thì Đỗ Liêm nhận được cú điện thoại, gã vội đưa cho Tô Mộc.
- Là Triệu chủ tịch!
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Chủ tịch huyện, tôi Tô Mộc đây.
Triệu Thụy An dồn dập nói:
- Tô Mộc, có chuyện thông báo với anh. Ôn bí thư muốn tham gia nghi thức ký hợp đồng hôm nay, các anh nhanh chóng chuẩn bị đi.
Cái gì ? Ôn Bằng sắp đến ?
Tô Mộc choáng váng. Chuyện gì đây ? Tại sao Ôn Bằng đến tham gia nghi thức ký hợp đồng tập đoàn Cự Nhân thu mua nhà máy Gia Hòa ? Vì sao trước đó không báo trước ? Nước tới chân mới báo, Triệu Thụy An, nhà ngươi có ý gì ? Chẳng lẽ Triệu Thụy An không biết thứ tự nghi thức ký hợp đồng đã chuẩn bị xong xuôi ? Giờ ra vụ này, muốn chơi trò trở tay không kịp ?
Trong bụng Tô Mộc khó chịu nhưng hắn biết mình phải làm tốt việc này:
- Ôn bí thư sắp đến ? Vậy chúng ta có cần đi qua đón tiếp không ?
Lùi một bước nói nghi thức ký hợp đồng thế này nếu có một thường ủy ủy ban thành phố ra mặt thì sức nặng hơn lúc trước chuẩn bị. Thêm một điểm lợi là sau khi hợp nhất xí nghiệp sẽ nhận được Ôn Bằng che chở trên danh nghĩa, mấy bộ môn khác muốn kiếm chuyện đều phải đắn đo cho kỹ.
Triệu Thụy An nói:
- Không cần, chắc Ôn bí thư đến chỉ vì tham gia nghi thức ký hợp đồng, thuận tiện xem công tác khu khai phá. Có tôi nghênh đón là được, với anh thì chuyện quan trọng nhất là sắp xếp nghi thức ký hợp đồng thật tốt, vậy đi.
Triệu Thụy An cúp máy.
Trong lòng Triệu Thụy An cũng rất buồn bực, sáng nay gã mới được tin Ôn Bằng sắp đến tham gia nghi thức ký hợp đồng. Triệu Thụy An không muốn đi nghi thức ký hợp đồng chút nào, nhưng giờ Ôn Bằng làm vậy thì gã buộc phải đi. Nếu Ôn Bằng đến mà Triệu Thụy An không lộ mặt thì lớn chuyện.
Triệu Thụy An không rõ tại sao Ôn Bằng chơi trò này, vì sao gã đột nhiên muốn tham gia nghi thức ký hợp đồng ?
Tuy không nghĩ ra nhưng Triệu Thụy An cười khẩy nói:
- Tô Mộc, hy vọng ngươi làm tốt nghi thức ký hợp đồng, không thì sẽ làm Ôn bí thư mất mặt, lúc đó một mình Nhiếp Việt không che chở ngươi được.
Mãi đến hiện tại Triệu Thụy An vẫn cho rằng hậu đài của Tô Mộc chỉ có Nhiếp Việt. Lý Hưng Hoa trong thành phố bị điều đi, Tô Mộc chỉ có thể dựa núi Nhiếp Việt.
Đỗ Liêm nhìn Sắc mặt Tô Mộc âm trầm, khẽ hỏi:
- Chủ tịch huyện, xảy ra chuyện gì ?
- Ôn bí thư ủy ban thành phố sắp đến.
Tô Mộc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:
- Gọi điện cho Đàm Mặc, kêu hắn sửa lại thứ tự phát ngôn. Thông báo cho Trần Kiều xác nhận hội trường đã sắp xếp xong chưa, còn chưa thì mau làm. Đừng để Ôn bí thư đến mà hội trường còn lung tung.
Đỗ Liêm vội bấm số điện thoại:
- Vâng, tôi làm ngay!
Tô Mộc nhìn Đỗ Liêm làm việc đâu ra đây, hắn gọi số di động của Nhiếp Việt.
- Nhiếp bí thư có biết Ôn bí thư sắp đến tham gia nghi thức ký hợp đồng ?
- Tôi đã biết.
Nhiếp Việt trầm giọng nói:
- Tô chủ tịch, cậu hãy nghe kỹ, phải thay đổi ngay nghi thức ký hợp đồng. Tôi đã thông báo, thường ủy huyện ủy ở nhà đều sẽ đến tham gia nghi thức ký hợp đồng, rút ngắn thời gian tôi phát ngôn lại, chủ yếu cho Ôn bí thư nói chuyện. Tôi chỉ có một yêu cầu là phải để Ôn bí thư vừa lòng nghi thức ký hợp đồng.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Hiểu.
- Vậy đi, tôi đi đón Ôn bí thư.
Nhiếp Việt cúp máy ngay.
Hoàn toàn thay đổi.
Kế hoạch ban đầu của Tô Mộc là chỉ có Nhiếp Việt, Trịnh Tuyết Mai dự nghi thức ký hợp đồng, hai thường ủy huyện ủy có sức nặng rất lớn. Giờ thì Ôn Bằng xuất hiện, mấy thường ủy huyện ủy ở nhà đều đến đông đủ. Đẳng cấp nghi thức ký hợp đồng từ đó tăng lên, nhưng kèm theo là đống lộn xộn.
Phải thay đổi chỗ ngồi hội trường, thay đổi thứ tự thời gian nói chuyện, thay đổi truyền thông tuyên truyền khi ký hợp đồng. Cần liên lạc với bên tập đoàn Cự Nhân, bảo đảm người ta sẽ không bất mãn vì chậm trễ thời gian do Ôn Bằng đến.
Ôn Bằng là ai ? Đó là thường ủy ủy ban thành phố Thanh Lâm, phó bí thư chuyên phụ trách Đảng ủy, nhà cầm quyền thứ ba đích thực trong Thành phố Thanh Lâm. Nhà cầm quyền thứ ba này không đơn giản, vì bí thư ủy ban thành phố Trương Ngâm Tuyên hay Tần Mông thị trưởng đều được điều đến sau, căn cơ trong Thành phố Thanh Lâm không sâu.
Ôn Bằng có ưu thế mà Trương Ngâm Tuyên, Tần Mông không có. Ôn Bằng từ dưới thăng lên, gom góp tích lũy nhân mạch vững chắc. Ôn Bằng có phe phái bản xứ, thế lực siêu phàm.
Trong tình huống đó dĩ nhiên thường ủy huyện ủy sẽ đến đông đủ.
Tô Mộc không dám lơ là quy cách tiếp đãi, nếu hắn làm vậy tương lai trái với quy tắc ngầm trong quan trường, sẽ bị mọi người chỉ trích.
Tô Mộc xoa đầu:
- Nhức cái đầu, đang tốt đẹp sao bỗng nhiên thành ra thế này.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, trong đầu Tô Mộc lóe tia sáng, hắn nhếch môi.
Vì sao hắn quên mất một vị đại nhân vật ?