Thường Sơn sắc mặt trầm thấp đứng ở chỗ này, hiện tại tâm tình của hắn đang cực độ khẩn trương, giúp đỡ Tôn Nguyên Thắng đối phó Lý Nhạc Thiên vốn là trận đánh bạc của hắn. Hắn vốn không muốn giúp người nào, nhưng từ khi Tôn Nguyên Thắng tìm tới hắn, hắn đã không có lựa chọn trung lập. Thường Sơn biết rất rõ thủ đoạn của Tôn Nguyên Thắng, chính bởi vì rõ ràng, cho nên mới lựa chọn đứng bên hắn.
- Thường tổng, không có chuyện gì, những bức hình kia và hai ký giả, Tôn tổng đã sớm an bài tốt, sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ngài cứ đợi đi.
Một cô gái mặt đầy son phấn đứng bên cạnh Thường Sơn, trong đôi mắt quyến rũ hiện ra vẻ vui mừng, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền có thể biết là loại người lẳng lơ.
Nếu là người quan tâm đến tin tức giải trí chắc chắn có thể nhận ra cô gái lẳng lở này tên là Liễu Nghiên Phỉ.
Liễu Nghiên Phỉ là ai? Đó là một minh tinh tam lưu dưới trướng công ty giải trí Lý thị, làm sao nàng lại đứng ở đây giúp đỡ Tôn Nguyên Thắng? Thật ra điều này rất dễ hiểu, từ khi Liễu Nghiên Phỉ nàng xuất đạo tiến vào ccông ty giải trí Lý thị, chính là một con cờ trong tay Tôn Nguyên Thắng.
Những bức hình bên ngoài, phần lớn là xuất phát từ trong tay nàng. Ngay từ đầu nàng đã không tin Lý Nhạc Thiên có thể phát triển công ty giải trí Lý thị, hơn nữa Tôn Nguyên Thắng đã hứa với nàng, chỉ cần có thể phá hủy công ty giải trí Lý thị, hắn sẽ tận lực đưa Liễu Nghiên Phỉ lên làm minh tinh nhất lưu.
Điều kiện hấp dẫn như vậy khiến Liễu Nghiên Phỉ không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
Tôn Nguyên Thắng sở dĩ biết Lý Nhạc Thiên xuất hiện ở quán rượu Lưu Tô, chính là do Liễu Nghiên Phỉ mật báo. Trên thực tế, trong kế hoạch ban đầu của Tôn Nguyên Thắng, những bức hình ướt át này sẽ do nàng ra mặt tung ra, đồng thời đưa ra chứng minh. Hiện tại đã có Lê Thanh, Liễu Nghiên Phỉ dĩ nhiên không cần thiết lộ diện.
- Đồ đê tiện! Nữ nhân ngớ ngẩn!
Thường Sơn nhìn lướt qua Liễu Nghiên Phỉ, tận đáy lòng cười lạnh, cô thật sự tưởng rằng sau chuyện này Tôn Nguyên Thắng sẽ tận lực thổi phồng cô sao? Nằm mơ đi? Loại nữ nhân vì nổi danh mà bán đứng cả thân thể và linh hồn của mình, căn bản không thể biết chỗ đáng sợ của Lý Nhạc Thiên. Đến hiện tại cũng không hiểu rõ bối cảnh của Lý Nhạc Thiên mà dám giúp đở Tôn Nguyên Thắng hãm hại Lý Nhạc Thiên, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
- Hiện tại chỉ có thể hi vọng tất cả mọi việc đều sẽ dựa theo kế hoạch của Tôn Nguyên Thắng!
Thường Sơn cười khổ nói.
Nếu kế hoạch này không thành công, Thường Sơn hiểu được, chẳng những quán rượu Lưu Tô không giữ được, ngay cả hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm ăn ở đất thủ đô này nữa. Hậu quả đắc tội với Lý gia, hắn có thể thừa nhận được sao?
- Hừ, đồ nhát gan sợ phiền phức, loại như ngươi cũng muốn cùng Tôn tổng lăn lộn, đợi sau khi chuyện này hoàn thành, ta nhất định sẽ kêu Tôn tổng gây khó khăn cho ngươi.
Từ đáy lòng Liễu Nghiên Phỉ khinh thường khi dễ Thường Sơn.
Reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên. Vừa bắt máy bên kia liền truyền đến tiếng cười sảng lãng của Từ Trung Nguyên.
- Ta nghe nói tối nay cháu không đến chỗ ta ở? Làm sao vậy? Có phải cho ta già rồi, không quản được cháu.
- Gia gia, ngài nói gì vậy, cháu có thể nghĩ như vậy sao? Cháu chỉ ra ngoài đi dạo một chút.
Tô Mộc cười nói.
- Làm sao chỗ cháu ở ầm ĩ vậy? Cháu đang ở đâu?
Từ Trung Nguyên hỏi.
- Ở trong quán rượu, gặp phải một chút phiền toái.
Tô Mộc cười nói.
Phiền toái? Từ Trung Nguyên nghe thế cái này, chân mày nhất thời nhíu lại, phải biết rằng lần này Tô Mộc tới đây là thân mang trọng trách, nếu thật sự có kẻ không mở mắt, động đến Tô Mộc, vậy Phương Thạc phải làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, giọng nói của Từ Trung Nguyên liền không khỏi lạnh lẽo:
- Là người nào tìm cháu gây phiền phức?
- Gia gia, yên tâm đi, cháu có thể giải quyết. Như vậy, cơm tối ngài không cần chờ cháu. Đến tối cháu sẽ trở về.
Tô Mộc cười nói.
- Được, vậy để ta kêu Phương Thạc đi đón cháu. Còn nữa, chuyện ngọc thạch cháu không cần để ý, ta đã chuẩn bị xong rồi.
Từ Trung Nguyên nói.
- Cháu biết rồi!
Tô Mộc vừa nói liền cúp điện thoại.
Tôn Nguyên Thắng đứng bên cạnh, nhìn trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười, khinh thường nói:
- Làm sao? Bây giờ lại muốn gọi điện thoại kêu viện binh sao? Muộn rồi! Ta cho ngươi biết, chuyện ngươi đả thương bốn hộ vệ của ta, trọng thương ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Viện binh? Đối với ngươi còn cần viện binh sao?
Khóe miệng Tô Mộc lộ ra nụ cười thần bí.
Tôn Nguyên Thắng ghét nhất là nụ cười như vậy, rõ ràng sắp chết, nhưng còn làm bộ cao ngạo. Người ra vẻ trước mặt hắn, bình thường hắn sẽ không để bọn họ được yên thân.
- Lê Thanh, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Bằng hữu ký giả bên kia không cần trốn tránh nữa, tới đây đi. Nơi này có người muốn đưa ra bằng chứng, nói Lý tổng của công ty giải trí Lý thị đã sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế nào, nàng….
Tôn Nguyên Thắng vỗ một cái vào mông Lê Thanh la lớn.
Ong ong!
Đầu óc Lê Thanh thật sự mê muội, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi gia nhập vào trận địa của Tôn Nguyên Thắng, chuyện đầu tiên nàng phải làm là hãm hại Lý Nhạc Thiên. Những bức hình kia nàng đã xem qua rồi, tuyệt đối đều là giả dối. Bởi vì nàng biết rõ, cho dù mình và Lý Nhạc Thiên lên giường, đó cũng là mình chơi tâm kế, mượn xuân dược mới thành công. Danh tiếng của Lý Nhạc Thiên ở công ty giải trí Lý thị càng không cần nhiều lời, mặc dù phong lưu nhưng không hạ lưu.
Nếu mình thật sự làm việc này, chỉ sợ không thể quay đầu lại nữa.
- Tôn tổng, tôi… thả tôi đi?
Lê Thanh thấp giọng nói, mắt lộ vẻ hoảng sợ.
- Thả cô?
Đáy mắt Tôn Nguyên Thắng chớp động vẻ dữ tợn, ghé sát tai Lê Thanh, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được, trong trầm thấp mang theo một tia tàn nhẫn:
- Lê Thanh, mùi vị của cô tôi còn chưa hưởng qua, làm sao có thể bỏ qua cô được? Nếu muốn tôi thả cô, rất đơn giản, làm theo những gì tôi mới phân phó là được. Còn nữa, cô cho rằng hiện tại cô không nói gì cả, Lý Nhạc Thiên sẽ thả cô sao? Nhìn ánh mắt hắn nhìn cô, cô nên biết hắn hận cô nhiều thế nào. Cho nên, Lê Thanh hiện tại cô nên biết điều đi theo tôi, mới là sáng suốt. Nếu không, cô sẽ biết hậu quả.
Lê Thanh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt phóng hỏa của Lý Nhạc Thiên, trái tim nhất thời cuồng liệt nhảy dựng lên, nàng biết Tôn Nguyên Thắng nói không sai, sợ rằng hiện tại Lý Nhạc Thiên thật sự muốn xé rách nàng.
- Tôn tổng, ngài phải hứa với tôi, sau chuyện này ngài nhất định phải che chở tôi?
Lê Thanh run giọng nói.
- Đó là dĩ nhiên!
Tôn Nguyên Thắng âm trầm cười nói:
- Chỉ cần cô nghe lời, cô mãi mãi là nữ nhân của tôi, nữ nhân của tôi tôi không thương còn đi thương ai?
- Được, tôi làm!
Lê Thanh cắn răng, nhìn hai ký giả đã sớm an bài đi tới, không nhìn lại Lý Nhạc Thiên một cái, vung bức hình ướt át trong tay, lớn tiếng hô:
- Tôi muốn cho chuyện này ra ánh sáng, tôi muốn tố cáo tổng tài Lý Nhạc Thiên của công ty giải trí Lý thị ép lương dân thành kĩ nữ, tôi muốn tố cáo hắn bắt buộc tôi làm chuyện đó. Những bức hình này chính là chứng cớ, nhìn thấy không, người này chính là tôi, hắn chính là một tên ác lang khoác da dê.
Cả quán rượu ầm ầm!
Không có gì có sức thuyết phục hơn người trong cuộc đứng ra chỉ chứng cứ, đừng nói chi Lê Thanh trước kia còn là thư ký của Lý Nhạc Thiên. Hiện tại từ khi nàng mở miệng, tất cả khách nhân xem náo nhiệt, trong tay cầm hình ảnh ướt át, đều lộ ra vẻ mặt tức giận. Nhưng cho dù tức giận cũng không có người nào dám ra tay. Người có thể đến quán rượu Lưu Tô này giải trí đều có thân phận, bọn họ rất rõ ràng năng lượng của công ty giải trí Lý thị.
Tôn Nguyên Thắng có thể khiêu chiến với Lý Nhạc Thiên, nhưng bọn họ thì không dám.
- Trời tạo nghiệp chướng, vẫn còn tha cho; người làm bậy, không thể sống.
Tô Mộc hờ hững nhìn lướt qua Lê Thanh, nữ nhân hắn đã sớm tuyên bố tử hình, hiện tại trong mắt hắn chính là không đáng một đồng.
- Xin hỏi, cô là thư ký tổng tài công ty giải trí Lý thị sao?
- Cô gái trong bức hình này là cô sao?
- Cô bị hiếp bức như thế nào?
Hai ký giả giải trí phát huy vô sỉ đến mức tận cùng, tiến lên đưa ra vấn đề, căn bản không phải phỏng vấn gì cả, mà là trực tiếp định tính. Nếu nói hai người bọn họ không phải do ai phái tới, đó là vũ nhục thông minh của mọi người ở đây.
Tô Mộc lạnh lùng liếc nhìn mấy người đang biểu diễn, xoay người đi về hướng quầy bar. Tôn Nguyên Thắng đứng bên cạnh, thấy Tô Mộc rời đi, la lớn:
- Ngươi đánh người còn muốn đi sao? Nếu ngươi thật sự dám đi, ta tuyệt đối sẽ thu thập chết ngươi!
- Không muốn bị đánh thì câm miệng cho ta!
Tô Mộc lạnh lùng quát một tiếng, thân người không quay lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Có lẽ bởi vì vừa rồi bị màn động thủ của Tô Mộc hù dọa, Tôn Nguyên Thắng thật sự chỉ dám hét lên chứ không dám động thủ.
Tô Mộc đi tới bên cạnh quầy bar, hướng về phía góc khuất lạnh lùng nói:
- Theo dõi ta thời gian dài như vậy, nơi này xảy ra chuyện gì, cô chắc cũng biết rõ rồi. Nơi này giao cho cô, tôi chỉ có một yêu cầu, chuyện tối nay không thể đăng báo, tất cả bức hình cô cũng phải thu thập toàn bộ, ngoài ra tôi muốn tin tức cặn kẽ của công ty giải trí Đại Hoa, tin tức này là gì, cô hẳn là hiểu.
Đây là một góc khuất người, không để bàn, chỉ bày một cái ghế, bình thường nơi này là góc chết, cho dù là camera cũng không chiếu tới. Nếu như không phải Tô Mộc trực tiếp đi tới nói chuyện, cũng không ai nghĩ ở chỗ này vẫn có một người.
Nàng chính là Đệ Ngũ Bối Xác!
Đệ Ngũ Bối Xác bây giờ vô cùng biệt khuất, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi Tô Mộc được đón đi, nơi hắn đến lại là biệt viện Tây Sơn. Phải biết rằng người sống ở đó, chỉ cần một người tùy tiện đứng ra, cũng có thể khiến cho thủ đô động đất. Cho nên hắn không dám xông vào, việc có thể làm chính là đứng ở bên ngoài, đau khổ chờ Tô Mộc ra ngoài.
Trời không phụ người có lòng, Đệ Ngũ Bối Xác thật sự chờ được Tô Mộc, chẳng qua không ngờ, cuối cùng Tô Mộc lại lựa chọn quán rượu này. Nàng vốn muốn nhìn xem Tô Mộc rốt cuộc sẽ làm chuyện gì, không nghĩ rằng sẽ lâm vào phiền toái như vậy.
Bối cảnh của Lý Nhạc Thiên và Tôn Nguyên Thắng, Đệ Ngũ Bối Xác vừa vặn cũng biết. Tô Mộc rốt cuộc là người nào, làm sao lại sa vào cuộc đấu của hai người này? Muốn chết hơn là, tại sao hắn lại đi tới đây, trực tiếp kêu mình ra tay. Hơn nữa còn dùng giọng nói ra lệnh không chút khách khí, tại sao hắn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến?
Ta không nợ ngươi Tô Mộc, ngươi dám ra lệnh cho ta như vậy, có tin ta mời đến cục Quốc An uống trà hay không?
- Tại sao tôi phải giúp anh?
Đệ Ngũ Bối Xác ngồi ở chỗ góc khuất, không có ý tứ đứng dậy.
- Cô không biết tại sao sao?
Tô Mộc trấn định nói.
- Buồn cười? Tôi làm sao biết? Đừng tưởng rằng sau lưng anh có người dựa lưng là tôi sẽ sợ anh, nói thật cho anh biết, tôi không phải là người anh muốn làm gì thì làm, nói vậy hiện tại anh... A, anh biết rồi?
Thanh âm trầm bồng du dương của Đệ Ngũ Bối Xác, theo thứ đột nhiên xuất hiện rồi biến mất trong lòng bàn tay Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.