Loại vinh dự này tất cả trường học đều sẽ điên cuồng muốn lấy được.
- Quan Ngư xin nghỉ học chẳng lẽ có ẩn tình gì sao? Dựa theo lời cô nói, mẹ của nàng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng xin nghỉ học.
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Đúng vậy, là ẩn tình, ẩn tình này cũng là tôi tình cờ nghe được.
Lý Mộng nói:
- Quan Ngư sở dĩ xin nghỉ học thật ra vì hai nguyên nhân, một là bị ép buộc, hai là tự nguyện. Hơn nữa trong hai nguyên nhân này, chủ yếu là bị ép buộc. Thật ra chuyện này nói ra rất đơn giản, chính là mẹ của Quan Ngư làm bảo mẫu trong một gia đình rất có thế lực.
Ai ngờ mẹ nàng lại không cẩn thận làm vỡ một bình hoa đồ cổ của nhà người ta, mẹ nàng dĩ nhiên không có nhiều tiền bồi thường cho người ta. Nhưng kỳ quái chính là mẹ của Quan Ngư nói cái bình đó vốn không phải do bà làm vỡ, là nhà kia đổ oan cho bà. Quan Ngư tức giận, liền cùng mẹ đến tận nhà chất vấn. Kết quả một màn tức cười xuất hiện, ai ngờ đứa con của nhà đó lại là bạn học với Quan Ngư cánh cùng.
- Bạn học?
Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên:
- Không đoán sai, bạn học này còn là nam sinh!
- Làm sao anh biết?
Lý Mộng ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là Quan Ngư nói với anh sao? Không thể nào. Quan Ngư chắc chắn sẽ không tùy tiện nói ra chuyện này.
- Tôi đoán. Cô tiếp tục đi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói. Lý Mộng nói tới đây, thật ra hắn đã đoán được rất nhiều. Loại chuyện như vậy đã nghe rất quen, nhưng vẫn cứ xảy ra.
- Đúng vậy, người bạn học nam kia tìm mọi cách gây khó khăn cho Quan Ngư, còn châm chọc nàng chỉ học giỏi một chút, ngoại trừ học tập thì có bản lãnh gì? Gia đình nghèo khó giống như nàng chỉ là người hạ đẳng, trước mặt người thượng đẳng giống như hắn, nên khúm núm, chịu nhận lỗi, còn phải bồi thường tiền. Người nam kia nói, chỉ cần Quan Ngư chịu đáp ứng trở thành bạn gái của hắn, chuyện này sẽ bỏ qua. Quan Ngư làm sao có thể đáp ứng? Người nam kia nói, nếu không đáp ứng sẽ buộc Quan Ngư xin nghỉ học.
Sự thật chứng minh trong nhà người nam kia thật sự rất có phân lượng, thật sự đến ngày thứ hai đã ép buộc Quan Ngư xin nghỉ học. Cái này cũng chưa tính. mẹ của Quan Ngư cũng bị thu thập vô cùng thảm, cuối cùng phải bày quầy bán món ăn ở chợ mà sống. Còn món đồ cổ đó trở thành một cây gai trong lòng Quan Ngư. Bởi vì người nam kia, thỉnh thoảng sẽ lấy lý do này, đến tìm Quan Ngư gây phiền toái.
Cho nên tôi muốn nói là, Tô tiên sinh, nếu như có thể, xin ngài hãy ra tay giúp đỡ Quan Ngư? Nàng thật sự rất đáng thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi lo lắng nàng thật sự không chịu được.
Lý Mộng nói tới đây, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Đây thật sự là một tình cảnh lấy mạnh hiếp yếu!
Lời nói của Lý Mộng đã giúp Tô Mộc thấy được rất rõ ràng. Trong nhà người nam kia tuyệt đối có chút quyền thế, nếu không trường học của Quan Ngư cũng sẽ không ép nàng xin nghỉ học, mạnh mẽ chà đạp một hạt mầm tốt như vậy, điều này khiến trường học đau lòng biết bao.
Có bóng dáng của mình!
Tô Mộc nhìn Quan Ngư, đáy lòng âm thầm cảm khái. Ban đầu khi mình ở Giang Đại, không phải là dựa vào tiền làm việc ngoài giờ để tiếp tục đi học sao. Chỉ cần có thời gian là đi làm đủ loại việc bán thời gian, bất đồng duy nhất giữa mình và Quan Ngư là, nàng không có cách nào tiến vào đại học, chỉ có thể dừng bước trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Một cô bé vô cùng quật cường!
- Tại sao van xin tôi ra tay? Phải biết rằng ông chủ hiện tại của cô có thân phận không đơn giản, chỉ cần một câu của hắn tin tưởng người nam kia tuyệt đối không dám tìm Quan Ngư gây phiền toái.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Bởi vì Quan Ngư tin tưởng anh!
Lý Mộng trầm giọng nói.
- Tin tưởng tôi?
Tô Mộc nghi ngờ nói.
- Đúng vậy!
Lý Mộng gật đầu:
- Có lẽ anh còn không biết, tôi sở dĩ dám tới nơi này, là bởi vì Quan Ngư nói anh đáng tín nhiệm, cho nên tôi mới qua đây. Trực giác của Quan Ngư luôn rất đúng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng có hảo cảm với một nam nhân. Cho nên nói, giữa anh và Lý tổng tôi tin tưởng anh có thể giải quyết vấn đề này hơn. Bởi vì nếu anh ra tay..., Quan Ngư sẽ an lòng.
Cái gì gọi là tôi xuất thủ..., Quan Ngư sẽ an lòng? Đây là lý do gì đây.
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng không nói thêm gì nữa. Lý Mộng đứng bên cạnh, thấy Tô Mộc im lặng, trên mặt không khỏi hiện lên một loại buồn bã, nàng biết mình đã đường đột. Chưa nói đến mình còn không phải là tâm phúc của Lý Nhạc Thiên, Lý Nhạc Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi việc mình. Cho dù nàng thực sự trở thành thư ký cấp cao nhất, phải biết rằng Tô Mộc cũng không phải là người ai muốn mời là có thể mời được.
- Tô tiên sinh, thật xin lỗi, là tôi lỗ mãng rồi.
Lý Mộng nói xin lỗi.
- Không cần xin lỗi.
Tô Mộc thản nhiên nói.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Quan Ngư đột nhiên từ trong hành lang đi tới:
- Mộng tỷ, Tô tiên sinh, nếu các người không có chuyện gì, tôi đi về trước, tôi đợi ở đây cũng không có việc gì làm.
- Được, Quan Ngư, vậy em về trước đi. Chị chỉ sợ không thể đi cùng em về nhà, nói với dì, hôm sau chị sẽ qua thăm.
Lý Mộng nói.
- Không có chuyện gì, Mộng tỷ, em đi đây.
Quan Ngư vừa nói vừa định rời đi.
- Đợi đã!
Tô Mộc khẽ cười nói:
- Vừa vặn anh cũng không có chuyện gì làm, Quan Ngư, nếu em không ngại..., không ngại theo anh đi dạo thủ đô một vòng chứ. Yên tâm, sẽ không làm chậm trễ chuyện của em, anh chỉ theo chân em, thuận đường ngắm phong cảnh mà thôi.
Thình thịch!
Lời nói của Tô Mộc khiến cho trái tim Lý Mộng nhất thời gia tốc, nàng giống như nghĩ tới điều gì, nhưng cũng không nói ra miệng, nhìn vẻ mặt Quan Ngư có chút chần chờ, vội vàng nói:
- Không sai, Quan Ngư, nếu Tô tiên sinh không có chuyện gì, vậy hãy để Tô tiên sinh đi cùng em về nhà. Em cũng thế, em là người thủ đô, cũng phải giới thiệu cho Tô tiên sinh phong cảnh thủ đô, đưa Tô tiên sinh đi xem văn hóa phố lớn ngõ nhỏ đặc biệt của thủ đô chúng ta.
- Được!
Quan Ngư chần chờ giây lát, sau đó rất nhanh đáp ứng.
Đây cũng không phải chuyện đại sự gì, chẳng qua là trên đường về nhà, thuận tiện giới thiệu cho Tô Mộc phong cảnh địa phương mà thôi. Tiện tay mà thôi, Quan Ngư còn không đến mức cự tuyệt. Từ đầu đến cuối nàng cũng không nghĩ tới, bên trong phòng làm việc, Lý Mộng lại gần như nói ra toàn bộ lai lịch của nàng cho Tô Mộc biết.
- Huynh đệ, xin lỗi, nhận một cú điện thoại, tiếp tục đi, tôi dẫn cậu đi thăm xung quanh.
Lý Nhạc Thiên cười cười từ bên cạnh đi tới.
- Được rồi, lần sau có cơ hội rồi nói, tôi muốn theo Quan Ngư về nhà.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Cái gì? A, được, được, cậu cứ đưa cô ấy về nhà đi. Có muốn tôi phái cho cậu một chiếc xe, đưa hai người đi khôg?
Lý Nhạc Thiên nhìn Tô Mộc cười hắc hắc, trên mặt lộ ra vẻ hiểu biết.
Tô Mộc mặc kệ nụ cười giả tạo của Lý Nhạc Thiên, trực tiếp xoay người nói:
- Không cần, tôi đang muốn đi xem phong cảnh thủ đô. Quan Ngư, chúng ta đi thôi.
- Được!
Quan Ngư xoay người theo đuôi Tô Mộc rời đi.
Từ đầu tới đuôi, cho dù là đứng trong phòng làm việc xa hoa này, Quan Ngư vẫn tận lực duy trì bình tĩnh. Cho dù trong lòng nàng có quá nhiều khủng hoảng, có quá nhiều bất an, nàng cũng gắt gao cắn chặt răng, tận lực khắc chế.
Độc lập như hoa sen di thế!
Quật cường như cỏ đuôi chó!
- Lý tổng, bây giờ chúng ta không phải nên làm việc sao?
Lý Mộng hỏi.
- Dĩ nhiên! Nhưng trước khi làm việc, Lý Mộng, cô có thể nói cho tôi biết, vừa rồi cô đã nói những gì với Tô Mộc không?
Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.
- Không có gì, chỉ nói mấy câu về chuyện của Quan Ngư.
Lý Mộng nói.
- Tôi biết ngay là như vậy!
Lý Nhạc Thiên như có điều suy nghĩ nở nụ cười, xoay người đi về phía buồng trong sâu nhất của phòng làm việc, đồng thời quẳng lại một câu cho Lý Mộng vẫn đứng nguyên tại chỗ khiến nàng đỏ mặt.
- Bắt đầu từ ngày mai, nhớ mỗi ngày thay một bộ trang phục!
Tô Mộc và Quan Ngư cũng không ngồi xe Lý Nhạc Thiên sắp xếp, cũng không gọi taxi, hai người lựa chọn phương thức giao thông bình thường nhất, ngồi xe buýt. Thật ra trong lòng Quan Ngư muốn ngồi xe điện ngầm, nhưng nghĩ đến nếu đi xe điện ngầm..., hầu như không thể ngắm được phong cảnh, cho nên nàng liền quyết định lựa chọn xe buýt.
Thẳng thắn mà nói cảm giác ngồi xe buýt thật sự khiến cho Tô Mộc hoài niệm. Trong trí nhớ lần ngồi xe buýt gần nhất là lúc ở Giang Đại, lúc đó mỗi đêm dạy kèm xong trở về, chính là ngồi chuyến xe cuối trở về trường học. Nhưng so với khi đó, hiện tại bên người còn có một Quan Ngư thanh xuân xinh đẹp đi cùng, thực sự là cảnh đẹp lòng vui. Đoạn đường này, ánh mắt Tô Mộc nhận được, tuyệt đối nhiều hơn hắn ngồi xe một mình rất nhiều.
Tất cả những cái này đều thuộc về Tiểu Quan Ngư!
Đại khái ngồi xe buýt hai canh giờ, đổi hai lần xe, Tô Mộc và Quan Ngư mới xuống xe. Nơi này là một công viên tương đối yên lặng, có lẽ bởi vì xây dựng thời gian tương đối lâu, tất cả cây cối ở đây đều cao gần chọc trời. Ở một góc công viên có rất nhiều phương tiện giải trí, nhưng những thứ này đều là miễn phí. Trước kia là một sân chơi, sau này xây dựng công viên, sân chơi liền để lại những đồ này không mang đi, biến phong cảnh nơi đây tương đối xinh đẹp.
- Nhà em ở phía sau công viên, mẹ em đang ở chợ, em chỉ có thể đưa anh tới đây, anh phải trở về một mình. Nếu không nhớ số xe buýt..., em sẽ viết cho anh.
Quan Ngư nhẹ giọng nói.
- Sao vậy? Bây giờ muốn đuổi anh đi sao?
Tô Mộc cười giỡn nói.
- Không có, chỉ là em về đến nhà rồi.
Quan Ngư nói.
- Em về đến nhà thì thế nào? Nơi này đúng lúc là công viên, lúc này có lẽ quán ăn nhà em cũng chưa bắt đầu bán món ăn. Anh thấy bên kia có một quầy bán quà vặt, không bằng anh mời em qua đó uống ít đồ. Đừng cự tuyệt, coi như là trả công hôm nay em đã làm hướng dẫn viên du lịch cho anh.
Tô Mộc nói.
- Được, nhưng là em mời khách.
Quan Ngư không có suy nghĩ nhiều, ánh mắt nhấp nháy gật đầu.
- Bên kia có một bàn đu dây, anh qua đó ngồi trước, em đi mua đồ uống.
Vừa nói Quan Ngư vừa chạy về hướng quầy bán quà vặt ở phía xa.
Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ, nhìn bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa lắc lư theo gió, từ đáy lòng đột nhiên xông ra một loại cảm giác ấm áp hiếm có. Giờ khắc này, phảng phất như tất cả những chuyện phiền lòng cũng theo bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa vô ảnh vô tung biến mất.
Một bím tóc đuôi ngựa, quét sạch tâm linh.