Chương 427: Tuyệt vọng đến cao trào!

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Ba người Triệu Thụy An cuối cùng cũng đi tới nhà khách huyện, khi sắp sửa xuống xe, điện thoại của Lương Trung Hòa vang lên, Triệu Thụy An theo bản năng liếc mắt nhìn, phát hiện sau khi Lương Trung Hòa nghe máy, sắc mặt còn khó coi hơn hồi nãy, thậm chí chẳng quan tâm tới mình đang ở bên cạnh, quát đầu bên kia điện thoại.

- Nghiệt tử, ngươi đang ở đâu thì ở yên đấy cho ta, không được đi đâu cả, ta lập tức qua đấy.

- Sao vậy?

Triệu Thụy An theo bản năng cảm thấy một loại không ổn.

- Huyện trưởng, hình như xảy ra vấn đề rồi, sự kiện dư luận thứ hai được Tô Mộc hóa giải, hơn nữa còn là Từ Tranh Thành ra mặt tuyên bố, là cục huyện đã đưa ra kết luận vụ án cha con Diêm Xuân Diêm Vọng.

Lương Trung Hòa thấp giọng nói, tư thái vô cùng hạ thấp.

Từ Tranh Thành! Trong nháy mắt Triệu Thụy An nghe thấy cái tên này, trong đáy mắt xẹt qua vẻ tức giận dữ tợn, hiện tại nếu như nói người khiến cho hắn thống hận..., Từ Tranh Thành tuyệt đối là một trong số đó. Không ngờ ban đầu mình nâng đỡ hắn lên chức, bây giờ hắn lại lấy thái độ như vậy đối đãi với mình.

Đã đưa ra kết luận cuối cùng, tại sao mình không được báo cáo, Từ Tranh Thành công khai nói ra ở nơi công cộng như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết, thân phận của Diêm Xuân không giống với người khác, mình là trọng điểm chú ý sao?

- Xuống xe vào đi!

Triệu Thụy An bình tĩnh nói.

Chuyện phát triển đến hiện tại, Triệu Thụy An đã không còn để tâm đến tiểu nhân vật như Lương Thiên. Trên thực tế từ khi buổi công bố truyền thông quyết định tiến hành đến giờ, cái gọi là buổi công bố đã không còn đơn giản như vậy, nếu chỉ là Tô Mộc làm sáng tỏ, không khỏi lộ ra phân lượng quá nhẹ.

Tâm tình của Triệu Thụy An bây giờ cực kỳ mâu thuẫn, muốn thu thập Tô Mộc nhưng lại hiểu mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Thật ra ban đầu hắn cũng chưa từng nghĩ có thể dựa vào cái gọi là sự kiện dư luận này làm gì Tô Mộc, cho nên cũng chưa có bố trí hậu thủ. Chỉ là tùy ý an bài. Nếu như Triệu Thụy An thật sự quyết tâm động đến Tô Mộc..., cho dù Tô Mộc có nhiều chứng cớ hơn nữa, cũng sẽ không dễ dàng thành công như vậy.

Chẳng qua hiện tại Triệu Thụy An hối hận cũng muộn rồi. Đại thế buổi công bố truyền thông của Tô Mộc đã thành, nếu không Ôn Bằng cũng sẽ không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, ép buộc mình đến đây làm sân ga cho Tô Mộc.

- Từ lúc nào Ôn Bằng Ôn bí thư lại tốt với Tô Mộc như vậy?

Thật ra Triệu Thụy An đến hiện tại cũng không hiểu rõ vấn đề này, cho dù buổi công bố truyền thông này náo lớn thế nào, đối với Ôn Bằng cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Trong đầu nghĩ đến vấn đề này, Triệu Thụy An cũng không chú ý đường đi, đi cũng tương đối nhanh. Thế cho nên thiếu chút đụng vào một người ở cửa nhà khách huyện.

- Tên nào không có... A, Nhiếp bí thư, tại sao lại là ngài? Tại sao ngài lại ở đây?

Triệu Thụy An ngẩng đầu định mắng, lại phát hiện người đứng trước mắt mình là bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, nhất thời nuốt phần sau câu nói vào trong bụng.

Nhiếp Việt làm sao xuất hiện ở chỗ này? Lẽ nào hắn cũng nhận được điện thoại của ai đó. Tới đây làm chỗ dựa cho Tô Mộc hay sao? Không cần thiết! Người nào không biết Tô Mộc là do Nhiếp Việt đề bạt, ngươi còn cần đặc biệt tới đây một chuyến sao?

Nhiếp Việt mặc kệ trong lòng Triệu Thụy An nghĩ thế nào, ánh mắt quét qua Lương Trung Hòa và Vương Hải đứng ở bên cạnh, khóe miệng như không có chuyện gì xảy ra nhếch lên. Chính cái nhếch như vậy, trong mắt hai người này giống như tín hiệu nguy hiểm nhất. Thật là xui xẻo. Sớm không đụng muộn không đụng, vào thời điểm mấu chốt nhất, lại bị Nhiếp Việt nhìn thấy mình đứng chung một chỗ với Triệu Thụy An.

Đoán chừng lần này là đại họa ngập đầu rồi, trong lòng Lương Trung Hòa bất đắc dĩ tuyệt vọng.

- Làm sao tôi lại không thể ở chỗ này?

Nhiếp Việt lạnh nhạt nói.

Nghe được câu này, Triệu Thụy An rất nhanh từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, nhìn thái độ này của Nhiếp Việt, tâm tình của hắn rõ ràng khó chịu. Cái gì gọi là tại sao ngươi không thể ở chỗ này, ngươi thích đi đâu thì đi, quan hệ gì đến ta.

- Dĩ nhiên có thể!

Triệu Thụy An trấn định lại nói.

- Triệu Huyện trưởng, anh chuẩn bị vào trong sao?

Nhiếp Việt hỏi nói.

- Đúng vậy, Tô Mộc nói thế nào cũng là phó Huyện trưởng chính quyền huyện chúng ta, hắn cử hành buổi công bố truyền thông ở đây, tôi làm người đứng đầu chính quyền huyện, nếu như không tới, có chút không hay lắm. Hơn nữa tôi còn chuẩn bị đưa ra quyết nghị với thường ủy huyện ủy, công khai phát biểu với giới truyền thông, muốn cho tất cả mọi người biết, bọn họ ban đầu chẳng qua là bị lừa gạt. Tô Mộc là đồng chí tốt của đảng chúng ta, là một phó Huyện trưởng hợp cách.

Triệu Thụy An cười nói.

Không thể không nói Triệu Thụy An là lão hồ ly lăn lộn trong quan trường, năng lực ứng biến rất không tệ. Nếu Ôn Bằng kêu mình tới đây làm sân ga cho Tô Mộc, vậy không bằng thuận nước giong thuyền, ra vẻ trước mặt Nhiếp Việt.

- Nếu như vậy vậy thì tốt...

Nhiếp Việt trầm tư, mỉm cười nói:

- Tôi tới đây là bởi vì nhận được điện thoại của Lý bí thư pháp ủy thị chính, hắn nói trong một lần đột kích gần đây của cục công an thành phố, tình cờ bắt được mấy người. Sau khi thẩm vấn mới phát hiện, bọn họ chính là người chịu trách nhiệm bôi đen đồng chí Tô Mộc trên internet trong sự kiện dư luận lần này. Lý bí thư biết huyện chúng ta đang mở buổi công bố truyền thông, liền kêu người đưa mấy người đó tới, để trợ giúp Tô Mộc làm sáng tỏ vấn đề. Tôi vốn muốn đi vào, nhưng hiện tại anh đã muốn vào, vậy chuyện này chi bằng giao cho anh xử lý.

Lý bí thư pháp ủy thị chính Lý Nhạc Dân? Sau khi Triệu Thụy An nghe được cái tên này từ trong miệng Nhiếp Việt, trong lòng không nhịn được dấy lên một trận sóng lớn. Lúc này Nhiếp Việt nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nói người Tô Mộc dựa vào không phải là Tần Mông Tần thị trưởng, mà là Lý Nhạc Dân Lý bí thư sao? Chẳng lẽ nói trước kia mình suy đoán, Lý Nhạc Dân không phải là hậu đài của Tô Mộc, chuyện này là giả dối sao?

Mấu chốt chính là, Triệu Thụy An căn bản không tin lời nói của Nhiếp Việt, là cục thành phố trong một lần đột kích hành động bắt được những người kia. Phải biết rằng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Vừa lúc ngươi hành động, liền đụng phải mấy người đăng bài viết bôi xấu Tô Mộc trên mạng sao?

Nhưng bất kể không tin, chuyện này vẫn là sự thật.

Triệu Thụy An không muốn tin năng lượng của Tô Mộc cũng không được, tên tiểu tử này thật sự có thể làm ra chuyện. Ở trong huyện mượn thế Nhiếp Việt coi như xong, hôm nay lại còn mượn thế của Lý Nhạc Dân làm việc, Tô Mộc ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Lý Nhạc Dân Lý bí thư Pháp ủy thị chính, khi Lương Trung Hòa và Vương Hải nghe được cái tên này, vẻ mặt không khỏi biến đổi. Hai người cúi đầu, cũng không ai biết trong lòng bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

- Được, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi vào trong làm sáng tỏ.

Triệu Thụy An mỉm cười nói:

- Nhiếp bí thư. Vậy anh có vào nữa không?

- Không vào nữa, nơi này giao cho anh tôi yên tâm.

Nhiếp Việt nói xong liền xoay người rời đi.

Triệu Thụy An nhìn bóng lưng Nhiếp Việt rời đi, trong đáy mắt lóe ra vẻ phẫn nộ. Nhưng vẫn duy trì nghị lực lớn nhất tiến hành khắc chế. Nhiếp Việt ngươi muốn sỉ nhục ta sao? Người nào không biết trong hội nghị thường ủy huyện ủy, là ta chủ động nói muốn cho Tô Mộc nghỉ phép, hiện tại thì hay rồi, ta chẳng những không làm cho Tô Mộc nghỉ phép, ngược lại còn mang theo nhân chứng tới làm sân ga, cái này gọi là cái gì? Tự tát vào mặt mình sao?

Điểm chết người chính là, cái tát này của Triệu Thụy An không thể không hạ xuống!

- Huyện trưởng...

Lương Trung Hòa thấp giọng nói.

- Vào đi!

Triệu Thụy An hít sâu một hơi, chế trụ tất cả tâm tình, ngẩng đầu đi vào nhà khách huyện.

Lúc này tiêu điểm chú ý của mọi người đều đặt trong hội trường nhà khách huyện. Không có bao nhiêu người chú ý tới cái cửa, cũng không ai biết rằng, trong nháy mắt vừa rồi, hai lãnh đạo cao nhất của huyện Hình Đường đã thông qua đối thoại ngắn gọn, có một trận va chạm không nhỏ. Loại giao phong ẩn chứa bên trong lời nói, nếu không phải người am hiểu quan trường căn bản sẽ không rõ ràng, ngón này của Nhiếp Việt đúng là tàn nhẫn và quyết đoán.

- Bí thư, chúng ta thật sự không vào trong sao?

Đợi Nhiếp Việt ngồi vào bên trong xe, Ninh Hạo thấp giọng hỏi.

- Không vào, trở về.

Nhiếp Việt mỉm cười nói.

- Rõ!

Tâm tình của Nhiếp Việt bây giờ chắc chắn là vô cùng sảng khoái, đúng là mình thật sự không nhìn lầm Tô Mộc, tiểu tử này đúng là một nhân vật không bao giờ chịu thiệt. Buổi công bố truyền thông lần này còn chưa kết thúc, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Chân chính đợi đến khi công văn của huyện Hình Đường phát đến « Nhật báo Hoa Lâm », Nhiếp Việt cũng không tin một số đầu lĩnh của huyện Hoa Lâm vẫn có thể ngồi yên? Mà cơ hội tốt như vậy bày ở trước mắt, Nhiếp Việt không tin Tần Mông không nhìn thấy?

Còn có bộ tuyên truyền thị ủy, huyện Hình Đường phát sinh chuyện lớn như vậy, nhiều báo chí của thành phố Thanh Lâm tiến hành đăng lại, trên internet cũng cãi vã gay gắt, nếu như nói bộ tuyên truyền thị ủy hoàn toàn không biết chuyện, tuyệt đối là không ai tin tưởng. Mà hiện tại Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Phùng Cung Lương đã đứng bên đội của Trương Ngâm Tuyên, Tần Mông có lý do tốt như vậy, nếu không nắm lấy gõ xuống, đề bạt người của mình trong bộ tuyên truyền, đó mới là kỳ quái.

Cho nên nói Nhiếp Việt đối với Tô Mộc càng ngày càng hài lòng!

Bởi vì từ ban đầu toàn bộ sự kiện đều nằm trong khống chế của Tô Mộc, hơn nữa hắn vẫn có thể chính xác bắt được tình thế, mượn tình thế hai cấp huyện thị, đạt được mục tiêu mình muốn. May mắn là người như vậy đứng trong hàng ngũ của mình, nếu hắn là người Triệu Thụy An, Nhiếp Việt chắc chắn nhức đầu ngủ không yên.

Tô Mộc dĩ nhiên không biết giao phong ngắn ngủi phát sinh ở cửa nhà khách, bây giờ hắn căn cứ vào nguyên tắc thừa thắng truy kích, sau khi quét qua nhà báo của « nhật báo Hình Đường », hai mắt gắt gao khóa chặt Hoàng Nhu Lâm, khóe miệng để lộ ra hơi thở lạnh thấu xương.

- Bài viết thứ ba của « Nhật báo Hoa Lâm » nói Tô Mộc tôi, trong quá trình tiến hành cải tạo xí nghiệp nhà nước xưởng đóng hộp Gia Hòa, đã cùng tập đoàn Cự Nhân tham ô tài sản quốc hữu, khiến cho tài sản quốc hữu bị xòi mòn, Hoàng Nhu Lâm nhà báo, xin hỏi, tôi nói có đúng không?

- Cái này...

Khi từng đạo ánh mắt bén nhọn phóng tới đây, khi luồng quan uy của Tô Mộc bao phủ quanh người, Hoàng Nhu Lâm làm gì còn vẻ vênh váo tự đắc ban đầu, hiện tại gấp gáp đều sắp khóc.

- Tôi rốt cuộc có nói sai không?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Không có!

Hoàng Nhu Lâm theo bản năng đáp lại.

- Không nói sai là tốt rồi!

Tô Mộc thu hồi ánh mắt, quét qua toàn trường, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chư vị, sự kiện dư luận thứ ba, tôi nghĩ không cần thiết để tôi nói, nếu đổi một người khác có lẽ các vị sẽ cảm thấy hứng thú hơn.

Đổi người khác? Đổi người nào?

Sự kiện dư luận thứ hai vừa rồi là cục trưởng cục công an huyện, vậy sự kiện thứ ba sẽ là ai?

Khi tất cả nhà báo đang sôi trào hứng thú, từ cửa hông đi vào một người, khiến cho trước mắt bọn họ nhất thời sáng ngời, một loại hứng thú còn nhiều hơn khi nhìn thấy Từ Tranh Thành, tiếng máy ảnh nhanh chóng vang lên.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]