Địa phương dù nghèo thế nào cũng có người giàu có, địa phương có giàu có bao nhiêu cũng sẽ có người nghèo, đây là chân lý khách quan vô cùng, huyện thành Hình Đường đương nhiên không ngoại lệ.
Mãi gần buổi trưa Tô Mộc mới chạy tới huyện Hình Đường, bởi vì ngày mai mới cần dự họp hội nghị, hôm nay nhàn rỗi không việc gì, hắn liền đi dạo khắp nơi.
Nói tới huyện Hình Đường, chẳng những trong thành phố Thanh Lâm, thậm chí trong cả nước cũng có chút danh hào. Nguyên nhân thật đơn giản, nghe nói nơi này trước kia có thật nhiều cổ mộ. Nếu nhà ai có vận khí tốt, may mắn sẽ đào ra một tòa cổ mộ nào đó. Chỉ cần nhặt được một món đồ cổ, vậy xem như kiếm lớn.
Lúc ban đầu không ai để ý tới những cổ mộ này, bởi vì không tri thức, rất nhiều đồ cổ giá trị đều bị bán vãi. Đợi khi người của huyện Hình Đường ý thức được những đồ vật được đào ra dưới đất đáng giá tới như thế thì đã muộn. Những cổ mộ nơi đây đều đã sớm bị đào móc hoàn toàn, cho dù còn lại cũng không phải tùy tiện là có thể tìm tới.
Đương nhiên lạc đà dù gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, dựa vào đồ cổ, huyện Hình Đường rốt cục có chút điểm sáng. Đủ loại đồ cổ tràn ngập trên đường phố. Có rất nhiều bày biện trong cửa hàng, có bày biện ngoài hàng vỉa hè. Mỗi ngày ai cũng đi tìm vận may, một tháng không bán được gì cũng không sao, phải biết rằng nghề này chỉ cần bán được một lần đã đủ so sánh với nhiều tháng kinh doanh của người khác.
Đi vào huyện thành Hình Đường, không đi dạo phố đồ cổ xem như chưa từng tới qua!
Ánh nắng mùa hè thật cay độc, chiếu xuống nơi nơi tràn đầy khí tức oi bức nóng nực, cho dù là mèo chó cũng không muốn ra ngoài, chỉ uốn trong góc tường hộc ra đầu lưỡi thở hổn hển không thôi.
Nếu đổi lại là địa phương khác, khẳng định không có bao nhiêu người đi lại. Nhưng làm điểm sáng của huyện thành Hình Đường, phố đồ cổ lại có người nối liền không dứt. Phải biết rằng người tới nơi này, chẳng những muốn đi ngắm nghía cổ vật, còn có những việc khác cần làm.
Nói tỷ như có những thôn dân các hương trấn đến bán thổ sản vùng núi, có mua bán kính râm, có người bán bánh đúc đậu vân vân…tóm lại một câu, phố đồ cổ là địa phương náo nhiệt nhất huyện thành Hình Đường, như vậy đi tới nơi này kinh doanh sẽ không kém.
Buôn bán ai không muốn đến địa phương nhiều người? Dù sao nhiều người mới có nguồn khách, mới có thể đem đồ vật trong tay bán ra đổi tiền.
- Huyện thành đúng là huyện thành, trấn Hắc Sơn so với nơi này quả thật là kém quá xa. Khi nào thì trấn Hắc Sơn mới có thể giống như huyện thành thì thật tốt biết bao!
Tô Mộc đứng đầu phố đồ cổ, quan sát con đường phồn hoa trước mắt, trong lòng dâng lên ý niệm khác thường. Hắn phải trở lại trấn Hắc Sơn, phải nghĩ đủ biện pháp thuyết phục Lương Xương Quý tranh thủ thời gian ngắn nhất đem trấn Hắc Sơn tạo thành hương trấn sao kim của huyện thành Hình Đường.
Kỳ thật đối với việc làm sao phát triển trấn Hắc Sơn, trong lòng Tô Mộc đã sớm có kế hoạch, đáng tiếc điều kiện tiên quyết phát triển là cần số tiền lớn đầu nhập vào. Không có đầu tư làm điều kiện tiên quyết, trấn Hắc Sơn đừng mong thành công quật khởi. Mà vấn đề trọng yếu nhất như thế, lại trở thành trở ngại lớn nhất.
Lương Xương Quý cũng tốt, Dương Tùng cũng vậy, đều không cách nào kéo được nhà đầu tư. Tô Mộc đã đề cập qua vài lần, liền nản chí ngã lòng, cũng không tiếp tục nói thêm lần nào.
Không cầm quyền, muốn làm gì đều bị quản chế.
Lời người xưa nói không ở trong vị trí đó không mưu đồ cho nó thật không sai, mà nói sâu hơn còn có một cách lý giải, đó là không phải không muốn mưu đồ cho nó, mà là không biện pháp để làm được điều đó.
- Bỏ đi, tạm thời không nghĩ việc này, nếu đã đi tới phố đồ cổ thì đi dạo một chút. Nói không chuẩn vận khí của mình tốt, tìm được thứ tốt thì sao.
Tô Mộc lắc đầu, tùy ý đi thẳng về phía trước. Đừng xem hắn đã đi vào trấn Hắc Sơn nửa năm, hắn cũng chưa đi qua phố đồ cổ này vài lần. Nơi này bày bán những đồ chơi nhỏ, có rất nhiều là bản địa khai quật, cũng có đủ loại phương pháp vận chuyển tới nơi đây. Đủ các món thập cẩm các nơi, mới trở thành như bây giờ.
Tô Mộc không đi vào những cửa hàng, bởi vì dù hắn có nhìn trúng đồ vật nào cũng không đủ tiền mua được. Thay vì như vậy cứ thành thật đi dạo quán vỉa hè, nói không chuẩn còn đào được đồ tốt. Phải biết rằng cho dù là những chủ quầy hàng, cũng không ai dám nói mình hiểu biết sâu đậm về hành nghiệp đồ cổ.
- Ai, tiểu huynh đệ qua xem quầy của tôi một chút đi. Nhìn thử xem có nhìn trúng vật gì hay không? Nói cho cậu biết, hàng của tôi đều là chính tông, tuyệt đối không làm cậu thất vọng mà về.
Tô Mộc dừng chân trước một quầy hàng nhỏ vỉa hè, ông chủ là một người đàn ông gầy yếu da ngăm đen, đôi mắt xoay tròn loạn chuyển, làm cho người ta có cảm giác thật tinh minh.
- Anh bán những đồ vật gì đây?
Tô Mộc ngồi xổm xuống tùy ý cầm đồ vật lật qua lật lại xem xét, hỏi.
- Tất cả đều là hàng tốt!
Ông chủ tươi cười thấp giọng nói:
- Tiểu huynh đệ cũng biết thôi, đồ vật của tôi đều lấy từ trong đất, tuyệt đối hàng thật giá thật. Chỉ cần anh nhìn trúng, giá cả dễ thương lượng. Tôi xem như kết giao tiểu huynh đệ…nhìn điêu khắc này đi, là hàng Minh triều đó.
Tô Mộc đảo mắt nhìn khối gỗ điêu khắc ông chủ đưa tới, trên mặt không chút diễn cảm, những lời của chủ hàng khoe khoang cứ làm như không nghe thấy là được.
Nếu anh thật sự tin lời người bán, như vậy trừ phi vận may vào đầu, bằng không mười phần có mười phần rơi hố mà thôi. Nói tỷ như khối gỗ điêu khắc kia, bỏ tiền mua về chỉ là một nhánh cây rách nát.
Mà đáng chết chính là trong khu phố đồ cổ có một quy định bất thành văn, trước khi chưa mua thì nói sao cũng được, chỉ cần mua rồi một giây sau muốn đổi ý lui hàng thì khó có khả năng.
Gạt được một vật tính một vật, đây là miêu tả chân thật nhất của phố đồ cổ.
Tô Mộc cầm lấy từng kiện đồ vật, ông chủ liền nhiệt tình giảng giải. Mỗi kiện đồ vật đều có một chuyện xưa, còn cam đoan tuyệt đối không trùng lặp. Không bao lâu Tô Mộc đã nghe xong thật nhiều triều đại, nói tới ông chủ này cũng thật sự là tân tiến, nếu không học nhiều lịch sử cũng không khả năng làm được.
Trước sau xem xét bảy tám món đồ vật, ngay khi Tô Mộc vừa cầm lấy một cuộn tranh ố vàng, còn chưa kịp mở ra xem bên trong là vật gì, quan bảng quỷ dị trong đầu đột ngột xuất hiện.
Sao lại thế này? Quan bảng không phải chỉ nhắm vào quan chức thôi sao? Vì sao hiện tại lại xuất hiện, chẳng lẽ quan bảng còn khả năng nhận xét đồ cổ thật giả?
Ngay lúc trong đầu Tô Mộc hiện lên ý nghĩ tự giễu, thân hình hắn liền bị chấn trụ, sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đáy lòng hắn liền tràn ngập nỗi mừng như điên.
Thật sự, không ngờ là thật sự!
Trên quan bảng giới thiệu như quan chức, xuất hiện mấy hàng chữ, tư liệu cơ bản nhất làm cho Tô Mộc lập tức nhận ra mình gặp may mắn lớn.
Phân loại: chữ.
Quyển danh: Nhan Chân Khanh “Tế Chất Văn Cảo”, tên đầy đủ “Tế Chất Tặng Tán Thiện Đại Phu Quý Minh Văn”!
Thật giả: chữ hành thảo, rộng 28.8cm, cao 75.5cm, 234 chữ, là chính phẩm!
Nguyên do: Trong năm An Sử chi loạn, Nhan Chân Khanh vì kỷ niệm cái chết của người cháu múa bút thành văn mà thành…
Cuộn vải ố vàng này không ngờ lại là tranh chữ đồ cổ thật sự!
Quan bảng lại có thể nhận xét được đồ cổ là thật giả!
Đây quả thật làm cho người ta càng rung động hơn cả tin tức về quan chức!
Những tin này nếu là thật, như vậy chẳng phải mang ý nghĩa chính hắn tìm được một kiện đại sát khí có thể tung hoành thương trường. Dựa vào quan bảng, chỉ cần là đồ cổ Tô Mộc đều có thể xem xét thật giả!
Nói như vậy muốn có bao nhiêu tiền Tô Mộc đều có thể kiếm ra tới. Bởi vì cho dù là chuyên gia khảo cổ cũng không ai dám vỗ ngực tự xưng mình hoàn toàn nhận định được toàn bộ đồ cổ là thật hay giả.
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ nói quan bảng xem xét đồ cổ thật giả vẫn là vì phục vụ cho người làm quan sao?
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Tô Mộc rất nhanh liền nhớ tới tư liệu của quan chức, sẽ nêu lên sở thích của đối phương. Mà hiện tại quan bảng lại nêu lên năng lực như vậy, chẳng phải đã nói rõ ràng, dựa vào quan bảng là có thể thỏa mãn sở thích của quan chức hay sao?
Giàu to rồi!
Thật sự kiếm lớn!
Tô Mộc thở sâu, đè nén tâm tình kích động, trên mặt không lộ chút dị thường nào. Ngón tay dài nhỏ vuốt vuốt cuộn tranh, thật thản nhiên lên tiếng.
- Cuộn tranh này bao nhiêu tiền?
- Ai u, ánh mắt của huynh đệ thật quá tốt, lập tức nhận ra đồ vật quý nhất trong hàng hóa của tôi. Tôi nói cho anh nghe cuộn tranh này nha, lúc trước tôi tìm được thật tốn nhiều công phu, anh…
- Được rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy, tôi chỉ hỏi anh cuộn tranh này bao nhiêu tiền, trong nhà tôi còn thiếu một bức tranh, mua về chỉ vì học đòi văn vẻ. Nếu anh chào giá quá cao, tôi lập tức đi ngay, dù sao tôi cũng không chơi thứ này.
Tô Mộc thật tùy ý nói.
Khuôn mặt trẻ tuổi của hắn đã thành công mê hoặc ông chủ quầy hàng, từ lúc hắn nhìn thấy Tô Mộc ngồi xổm xuống đã biết thanh niên trước mắt chỉ muốn mua đồ vật về nhà giả vờ giả vịt mà thôi. Nếu thật muốn chơi đồ cổ, với tuổi tác Tô Mộc làm được sao?
- Bốn trăm! Thấp hơn bốn trăm tôi sẽ không bán!
Ông chủ cắn răng làm ra bộ dạng thật đau lòng.
- Năm mươi, nhiều một đồng tôi cũng không ra!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Năm mươi quá thấp, tôi tốn nhiều sức mới lấy tới, tôi hạ thấp một chút cho anh vậy. Như vậy đi, thấy tiểu huynh đệ cũng là người thành thật, tôi không cho anh khó chịu quá mức, ba trăm!
- Năm mươi!
- Hai trăm, không thể thấp hơn!
- Năm mươi!
- Một trăm, anh mua thì mua, không mua thì thôi.
- Thành giao!
Tô Mộc thật nhanh chóng đưa ra một trăm đồng, ông chủ lắc đầu cười khổ nói:
- Tiểu huynh đệ, lần này anh thật sự là đào được hàng giá rẻ rồi. Cuộn tranh này giá trị tuyệt đối ngoài trăm. Tôi thấy huynh đệ nói chuyện thật hợp ý, bán cho anh. Đổi lại người khác không cần nghĩ tới.
Nói xong ông chủ gói lại cuộn tranh đưa qua, Tô Mộc tiếp nhận cười nói:
- Ông chủ yên tâm, tôi chỉ là giả vờ giả vịt phong nhã mà thôi. Đợi thêm vài ngày nữa tôi sẽ tới. Đến lúc đó nếu anh còn thứ gì tốt, lấy ra cho tôi lựa chọn, bảo đảm chiếu cố sinh ý của anh.
- Được thôi! Nhìn xem còn gì muốn mua không?
- Không có!
Ngón tay Tô Mộc lơ đãng lướt qua trên mỗi món đồ vật, quan bảng cũng không tiếp tục xuất hiện, điều này ý nghĩa ngoại trừ cuộn tranh những thứ khác là văn vật ngụy tạo.
Chỉ một kiện đồ vật này đã kiếm lớn!
Tô Mộc bỏ cuộn tranh vào túi, tâm tình kích động chuẩn bị đi dạo trong phố đồ cổ, nói không chuẩn còn có thể sửa mái nhà dột lần nữa.
Ngay trong nháy mắt ý nghĩ này nảy sinh, đột nhiên trong đầu hiện ra một ít tin tức, những hàng chữ kia như một chậu nước lạnh làm ngọn lửa cháy bừng trong lòng Tô Mộc lập tức bị dội tắt.
Nguyên lai cũng giống như mỗi ngày chỉ thể hiện năm lần tin tức về quan chức, tuy quan bảng có thể xem xét đồ cổ thật giả, nhưng vẫn có hạn chế. Mỗi ngày cũng chỉ xem xét được năm lần, vượt qua năm lần cho dù là đồ thật ở trước mặt quan bảng tuyệt đối cũng sẽ không hiện thêm tin tức.
Muốn chết chính là công năng này cũng không thể cộng thêm, nói cách khác mỗi ngày Tô Mộc chỉ có năm lần cơ hội. Làm phó trưởng trấn, hắn cũng không thể nhàn rỗi tới mức mỗi ngày đều chạy tới phố đồ cổ đi?
- Bỏ đi, làm người phải biết đủ, thỏa mãn thường nhạc. Không phải có năm lần cơ hội sao? Mỗi ngày năm lần cũng đủ mình giằng co!
Tô Mộc rất nhanh đã thông suốt.
Thừa dịp trong lòng còn hưng phấn, Tô Mộc lại đi dạo thêm nhiều quầy hàng, may mắn hắn lại đào được thêm ba kiện đồ cổ thật sự, năm lần dùng xong bốn lần, chỉ còn lại một lần.
Nhưng cho dù là vậy Tô Mộc cũng không còn khả năng mua thêm, nguyên nhân thật đơn giản, hắn không có tiền! Bốn kiện đồ cổ đã tiêu sạch tiền của hắn, muốn chơi thêm một kiện ngay cả ăn ngủ cũng thành vấn đề.
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn phố đồ cổ vô cùng náo nhiệt, thỏa mãn chuẩn bị rời đi, bên tai chợt vang lên thanh âm.
- Ông chủ, hai khối tỳ ấn này là thượng hạng, bốn mươi ngàn thật đáng giá!