Chương 8: Giằng co

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Tô Mộc thật không nghĩ tới, vốn chỉ muốn giúp Lý Nhạc Thiên tiết kiệm chút tiền, kết một thiện duyên, sau này vạn nhất gặp nhau dễ nói chuyện. Kết quả sự tình phát triển thành bây giờ, bị người của đối phương ngăn chặn, hơn nữa xem bộ dáng của họ còn đang muốn hung hăng thu thập hai người mình.

Lão tử chính là vương pháp!

Lời cuồng ngôn của Tạ Minh Hạo rơi vào trong tai Tô Mộc, hắn không khỏi bị chấn trụ thật sâu, ở trong xã hội hiện đại vẫn có người dám cuồng vọng như vậy, kêu gào xưng mình chính là vương pháp. Nếu người này làm quan, vậy hắn tuyệt đối là kẻ ngu xuẩn. Nếu hắn không có chức quan, vậy nói rõ hậu trường của hắn rất cứng rắn.

Nhìn ánh mắt những người xem náo nhiệt trong phố đồ cổ, liền có thể nhìn ra hậu trường của Tạ Minh Hạo không tầm thường. Cũng có người vẻ mặt phẫn nộ nhưng không dám tiến lên, có người vui sướng khi thấy người gặp họa, muốn nhờ họ bước ra hỗ trợ nghĩ cũng không cần nghĩ tới.

- Hãy khoan…Tạ Minh Hạo, họ Tạ…chẳng lẽ người này là…

Trong đầu Tô Mộc đột nhiên hiện lên một người, nếu thật là người này, sự tình xem như làm lớn. Mình chỉ là một phó trưởng trấn, nếu chống lại bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, kết quả thế nào không cần nghi ngờ.

Lần này thật sự là tai bay vạ gió!

- Vương bát đản, tao muốn xem ai dám tới đây!

Ngay lúc Tô Mộc còn đang cân nhắc, Lý Nhạc Thiên đã thuận tay cầm lên một bình sứ thanh hoa bên cạnh quát.

- Tô Mộc, có sợ không? Nếu anh sợ thì đi trước, nơi này giao cho tôi. Yên tâm, chỉ cần tôi không chết, đám ngu xuẩn này đừng hòng động tới anh đầu ngón tay.

- Sợ? Tôi sợ cái gì! Tôi thật sự không tin, huyện Hình Đường từ khi nào đến lượt lưu manh làm chủ? Thiên hạ này chẳng lẽ không phải thiên hạ của Đảng! Lý ca, nếu tôi đã đứng ra cũng sẽ không lui về, trận này tôi làm cùng với anh!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Việc đã tới nước này, Tô Mộc đã không còn đường quay lại. Hiện tại cho dù hắn rời đi, dựa theo tính cách Tạ Minh Hạo cũng tuyệt đối không buông tha cho hắn. Hơn nữa nếu như hắn nhớ không lầm, Dương Tùng hẳn là người của bí thư huyện ủy Tạ Văn, nếu cho hắn biết việc này, còn không cho mình mang giày chật té ngã hay sao.

Nếu như vậy còn không bằng đánh cuộc một lần, đổ xem Lý Nhạc Thiên thật sự có bối cảnh!

Dù không có, hắn đã có được quan bảng, cho dù Tô Mộc phải hỗn thương trường cũng sẽ như cá gặp nước!

Dưới tình huống đã tính toán xong đường lui, còn có gì để băn khoăn!

Ở trong trấn Hắc Sơn gần nửa năm, Tô Mộc bị gạt bỏ, nhìn đám hỗn đản thân ở địa vị cao không biết phát triển kinh tế, chỉ biết tranh giành quyền lợi, nỗi uất ức trong lòng hắn chợt dâng lên, lúc này trào ra không dứt.

Có câu nói người nghẹn lâu dễ dàng xảy ra sự cố, Tô Mộc nghẹn đã lâu, hiện tại thật vất vả bắt lấy cơ hội, còn không tận tình phát tiết một phen!

- Đủ thống khoái! Tô Mộc, hôm nay Lý Nhạc Thiên nói rõ nơi này, tôi nhận định huynh đệ như anh!

Lý Nhạc Thiên hăng hái cười to nói.

- Cười, một hồi cho tụi bây khóc, lên cho tao, bắt bọn hắn!

Tạ Minh Hạo nhe răng cười vung tay, lớn tiếng hô.

Tạ Minh Hạo đã bị năm mươi ngàn làm choáng váng đầu óc, căn bản không quan sát rõ với khí chất bất phàm của Lý Nhạc Thiên sao có thể là người thường, mà trong miệng Tô Mộc luôn nói đây là thiên hạ của Đảng sao có thể không thân phận. Những điều này hắn không chút để tâm, hắn chỉ muốn đem hai tên không biết trời cao đất dày kia bắt giữ.

Chỉ cần đưa vào văn phòng trị an trong cục công an, muốn thế nào còn không phải do hắn? Đến lúc đó vừa có năng lực trút giận vừa phát đại tài, cớ sao mà không làm?

Nghĩ vậy Tạ Minh Hạo lớn tiếng hô to:

- Bắt cả hai tên cho tao, ở trong huyện Hình Đường còn dám gọi nhịp với tao, tao không tin tà!

Đương!

Lý Nhạc Thiên trực tiếp ném bình ngọc, đụng trúng đầu một tên đổ máu. Nhưng rất nhanh hắn liền bị mấy tên vây quanh, sa vào khốn cục. Chỉ nháy mắt đã bị trúng vài cú đánh, cũng may không nặng, bằng không đủ cho hắn té ngã.

- Nhìn thể cốt không sai, sao lại không chịu nổi như vậy.

Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, lại phải do chính hắn ra tay, tuy hắn còn chưa lĩnh ngộ hết tinh túy của Hình Ý quyền, nhưng đối phó nhóm côn đồ vẫn không chút vấn đề.

- Anh tránh ra sau đi!

Tô Mộc một cước đá bay một lưu manh, liền kéo Lý Nhạc Thiên ra sau lưng:

- Anh đứng yên ở đây đừng nhúc nhích, giao cho tôi!

- Được, nếu anh đã muốn đánh thì để cho anh đánh, tôi nghỉ một lúc đã. Tô Mộc, hung hăng đánh, dọn dẹp đám vương bát đản này một chút!

Lý Nhạc Thiên lớn tiếng reo lên, cũng không tiếp tục tiến một bước.

Phanh! Phanh!

Tô Mộc như giao long liên tục tránh né, chỉ vài lần hô hấp ngắn ngủi đã đem đám lưu manh đánh ngã xuống đất, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.

- Tốt! Tô Mộc, với công phu này của anh sắp vượt qua tôi rồi, khi nào thì hai huynh đệ chúng ta luận bàn một chút, cho anh kiến thức cái gì gọi là quyền pháp thủ đô.

Lý Nhạc Thiên hét lớn.

- Hiện tại tới phiên anh!

Tô Mộc chậm rãi đi tới chỗ Tạ Minh Hạo, nhìn thấy hắn đi tới, Tạ Minh Hạo nhất thời khẩn trương. Hắn đã sớm bị tửu sắc vét sạch thân thể, chẳng khác gì chiếc gối thêu hoa. Đừng nói một quyền của Tô Mộc, chỉ tùy tiện động tới hắn, hắn đã không chịu nổi.

- Mày đừng tới đây, mày biết lão tử của tao là ai không?

Tạ Minh Hạo lớn tiếng nói.

- Tôi quản lão tử anh là ai!

Tô Mộc cười lạnh nói.

- Lão tử của tao là bí thư huyện ủy huyện Hình Đường Tạ Văn, nếu mày dám đụng tới tao, có tin tao lập tức cho cục công an bắt mày!

Tạ Minh Hạo hung hăng nói.

Đúng vậy, mình là con trai bí thư huyện ủy, ở trong huyện Hình Đường có ai dám không cho mình mặt mũi, mình cần sợ hai tên tiểu tử trước mặt sao?

Thật sự là con trai bí thư huyện ủy!

Tô Mộc không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, thật vất vả tới huyện thành một chuyến, lại gặp phải chuyện như thế. Nếu Tạ Minh Hạo không nói ra lời đó, hắn còn có thể động thủ giáo huấn tên kia. Hiện tại nếu tên kia đã nói ra, nếu mình còn ra tay chẳng khác gì lưu lại cái cớ cho người khác.

Nếu bị Tạ Văn biết được, nhất định sẽ bị mang giày chật không yên thân.

- Sợ rồi sao? Tao thật không tin tụi mày còn dám hung hăng càn quấy! Đập phá cửa hàng, đánh nhau ngoài đường, chỉ hai điểm này tụi mày đã chạy không thoát. Có bản lĩnh thì chờ đó cho tao, tao không tin không trị được mày!

Tạ Minh Hạo nói xong liền lấy ra điện thoại bấm số, chuyển máy xong liền hung hăng nói vài câu, vênh váo tự đắc.

- Trong mười phút tao sẽ thu thập tụi mày!

Nếu đổi lại ngày trước Tô Mộc tuyệt đối sẽ động thủ bất chấp hậu quả, nhưng hiểu qua thuật ứng biến quyền mưu, điều này nói cho hắn biết không thể xúc động.

Đánh Tạ Minh Hạo, mình khẳng định không yên thân.

Vỗ mông chạy lấy người, hòa thượng chạy miếu không chạy được, sau này bị Tạ Minh Hạo trành trúng, càng thêm phiền toái.

Vậy làm sao bây giờ?

- Tô Mộc, không có việc gì, mọi sự có tôi, tôi thật không tin chỉ là con trai của bí thư huyện ủy nho nhỏ, đã dám kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Không phải mười phút sao? Chúng ta ở đây chờ, tôi muốn xem hắn lại có thể gọi ai tới!

Đúng lúc này Lý Nhạc Thiên chợt lớn tiếng nói.

- Được, vậy chúng ta chờ xem!

Tô Mộc thả lỏng mỉm cười nói.

Hiện tại hắn thật sự rất muốn nhìn xem, rốt cục Lý Nhạc Thiên có bao nhiêu năng lượng, thậm chí ngay cả bí thư huyện ủy cũng không để vào trong mắt? Hi vọng sẽ thành công.

Phố đồ cổ sôi trào!

Đừng nói là tới nơi này mua đồ hay bán đồ vật, mọi người đều tập trung tới, đem nơi này vây chật như nêm cối. Mỗi người đều muốn nhìn xem là ai lợi hại như vậy, cũng dám gọi nhịp với Tạ đại thiếu. Chẳng lẽ không biết Tạ Minh Hạo là đệ nhất đại thiếu huyện Hình Đường hay sao?

Đương nhiên nếu có ai lợi hại như vậy, đem vị Tạ đại thiếu này thu thập xong, đây tuyệt đối là chuyện tốt hả lòng hả dạ, cả phố đồ cổ có ai mà không bị Tạ Minh Hạo từng ức hiếp qua.

Trong huyện Hình Đường, Tạ Minh Hạo là đại biểu cho kẻ vô lại!

Không bao lâu, có tiếng còi xe công an vang lên, đám người vội vàng tránh ra, xe công an dừng lại, có sáu bảy người bước xuống, cầm đầu là một người khoảng ba mươi tuổi mặc đồ công an, vừa đi vừa lớn tiếng hô to.

- Công an làm việc, tất cả đều tránh ra cho tôi.

Đợi khi nhóm công an đi tới trước cửa hàng Tường Thụy, người dẫn đầu đã cười đi qua:

- Tạ thiếu, anh đang làm gì đó? Làm trận lớn như vậy.

- Triệu khoa trưởng, không phải tôi muốn nháo sự, thật sự bởi vì hai người kia làm xằng làm bậy, dưới ban ngày ban mặt quấy nhiễu trật tự thị trường không nói, còn dám đánh người. Anh nhìn xem, đây đều là nhân viên công ty Thiên Uy của tôi, bị bọn hắn hành hung trước mặt mọi người, chuyện này phải điều tra cho rõ.

Tạ Thiên Hạo hung hăng nói.

Triệu Tứ Hải, khoa trưởng khoa trị an tổng hợp huyện Hình Đường, trong ngày thường hay thu lễ của Tạ Minh Hạo, tự nhiên thường xuyên xử lý những chuyện như vậy cho hắn. Lúc nhận được điện thoại đã biết Tạ đại thiếu muốn khi dễ người, nhưng không có biện pháp, ai bảo cha người ta là bí thư huyện ủy, mình không giúp hắn thì giúp ai.

- Quả thật vô pháp vô thiên, khi dễ huyện chúng ta không có pháp luật sao? Hiện tại tôi tuyên bố, hai anh bị bắt, đều theo tôi trở về!

Triệu Tứ Hải xoay người lớn tiếng nói.

Công an đi cùng Triệu Tứ Hải là tâm phúc của hắn, xử lý chuyện như vậy vô cùng thuần thục, cơ hồ vừa nói xong liền có hai người đi ra muốn bắt Lý Nhạc Thiên cùng Tô Mộc.

- Khoan đã!

Tô Mộc bước tới trước, nhìn Triệu Tứ Hải trầm giọng nói:

- Anh là ai?

- Tôi là ai? Tôi là khoa trưởng khoa trị an tổng hợp huyện Hình Đường Triệu Tứ Hải!

Triệu Tứ Hải đảo mắt nhìn Tô Mộc không chút để ý nói.

- Triệu khoa trưởng, tôi muốn hỏi anh một chút, anh vừa tới nơi này đã tìm hiểu rõ tình huống sao? Cũng không thể chỉ dựa vào vài câu của Tạ Minh Hạo thì bắt chúng tôi đi? Còn nữa, anh đường đường là nhân viên chính phủ quốc gia, thế nhưng xưng hô một người không có quan chức trong người là Tạ đại thiếu, điểm ấy anh chuẩn bị giải thích thế nào?

Tô Mộc nghiêm túc nói.

Lộp bộp!

Trái tim Triệu Tứ Hải nhảy dựng, thu hồi ánh mắt không chút kiêng nể, nhìn chằm chằm Tô Mộc cẩn thận đánh giá. Người này là ai, đã biết thân phận của mình còn dám hỏi như vậy? Chẳng lẽ có chỗ ỷ lại hay sao? Đúng rồi, chính hắn đánh người của Tạ Minh Hạo, nói hắn là kẻ ngu ngốc ai mà tin?

Làm việc này, đừng để liên lụy tới đệ tử thế gia, nếu thật là thế mình kẹt ở giữa, xui xẻo tuyệt đối là mình.

- Anh là ai?

Nghĩ tới đây Triệu Tứ Hải lớn tiếng hỏi.

- Tôi là phó trưởng trấn Hắc Sơn Tô Mộc!

Tô Mộc trấn định nói.

Phó trưởng trấn? Còn là trấn Hắc Sơn? Nghe được đáp án này, Triệu Tứ Hải liền thả lỏng xuống. Nếu mày là trưởng trấn có lẽ tao còn do dự, đáng tiếc chỉ là phó trưởng trấn, còn là trấn nghèo nàn như Hắc Sơn.

Làm phó trưởng trấn Hắc Sơn, tuyệt đối là bị điều xuống, làm gì có hậu trường.

- Triệu khoa trưởng, anh còn dây dưa với hắn làm gì, còn không nhanh chóng mang đi.

Tạ Minh Hạo khinh thường nói.

Trấn Hắc Sơn, hừ, hình như trưởng trấn là Dương Tùng đi, mày chờ đó cho tao, dù lần này chơi mày không chết, đợi mày trở về tao sẽ cho Dương Tùng dọn dẹp mày. Ở trong huyện Hình Đường muốn đấu với tao, mày đấu nổi sao?

- Mang đi!

Triệu Tứ Hải vung tay lớn tiếng nói.

- Tôi nhìn xem ai dám?

Lý Nhạc Thiên che chở trước mặt Tô Mộc, khinh thường nói:

- Đứa con của bí thư huyện ủy, khoa trưởng khoa trị an tổng hợp huyện, nghe nói nơi này có vấn đề nhiều, ban đầu tôi còn không tin, lần này không tin cũng không được.

- Đồng chí Triệu Tứ Hải, khi nào thì khoa trị an tổng hợp biến thành địa bàn của Tạ Minh Hạo, cho các anh muốn làm gì thì làm.

Tô Mộc nghiêm túc hỏi.

- Đừng nói nhảm, mang đi!

Triệu Tứ Hải lại hô to, tiểu tử dám gọi nhịp ở nơi đây, chờ xem, chỉ cần bị tao nhốt vào cho mày biết tay.

- Đợi đã!

Lý Nhạc Thiên lộ ra cỗ khí khái anh hùng, trấn định nói:

- Để tôi gọi điện thoại!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]