Dáng vẻ này của Thư ký Thư, tám phần là vì Lưu Hiểu Hiên. Trương Nhất Phàm thậm chí nghi ngờ động cơ ông ta đến huyện Sa, có phải theo đuôi Lưu Hiểu Hiên mà đến không?
Hiện nay Lưu Hiểu Hiên là người nổi tiếng ở thành phố Đông Lâm, người theo đuổi cô rất nhiều, đương nhiên cũng có một vài quan lớn tay nắm quyền hành, muốn biến cô thành của riêng. Những cô gái vừa có danh tiếng vừa xinh đẹp như cô, trở thành người tình trong mộng của kẻ khác cũng là lẽ dĩ nhiên.
Mà Thư ký Thư lại là cán bộ khá có thực lực ở thành phố, ông ta muốn tiếp cận Lưu Hiểu Hiên còn không đơn giản sao? Tùy tiện tìm một lý do nào đấy là được rồi.
Trương Nhất Phàm giờ phút này đang nghĩ, nếu Lưu Hiểu Hiên thực sự trở thành tình nhân của ông ta, vậy thì quá thiệt thòi rồi, vì một kẻ như Thư ký Thư nói thế nào nhỉ? Hẳn là nhân phẩm không ổn, rất tham lam, ham muốn quyền lực quá mạnh, chỉ sợ không thể lâu dài.
Nếu một người làm cán bộ, không coi trọng tiền bạc và quyền lực, đây chưa chắc đã là chuyện tốt. Bởi vậy Trương Nhất Phàm lúc nào trong lòng cũng tự nhắc nhở mình, cố gắng ít tiếp xúc với loại người này.
Bất đắc dĩ, hôm nay Thư ký Thư đích thân tìm tới cửa, người ta đến huyện Sa, anh thân lại là một Chủ tịch huyện, có thể không đi gặp ông ta sao?
Chẳng những phải gặp, hơn nữa còn phải tiếp đón, hết lòng tiếp đón. Nếu chẳng may người ta không vừa lòng, tùy tiện tìm chuyện gì đó xử lý anh, thì khó lòng mà kêu oan. Cho dù Trương Nhất Phàm không sợ, nhưng trong đối nhân xử thế, trong giải quyết công việc, dù sao cũng không thể việc gì cũng lấy hậu thuẫn ra để ép người, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì, làm người phải có thực lực, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Trương Nhất Phàm ra ngoài lăn lộn.
Ai nắm được chìa khóa vàng để mở cửa quan trường, người đấy sẽ thành kẻ thống trị, Trương Nhất Phàm đang từ từ mài giũa bản thân theo cách này.
Lưu Hiểu Hiên rõ ràng đoán được Trương Nhất Phàm chắc chắn có mặt ở đây, lúc bước vào, đầu tiên lại hướng về phía Trương Nhất Phàm mỉm cười. Nụ cười ấy, giống như gió xuân lướt qua mặt, gió ẩn tình, nước hàm tiếu, vài người trong phòng bao trong lòng đều cảm thấy lâng lâng.
Những người ngồi đây đều là những nhân vật có tiếng nói ở huyện Sa, họ đương nhiên đều biết Lưu Hiểu Hiên, trụ cột của đài truyền hình thành phố, có thể nói là một nhân vật nhà nhà đều biết. Ngoại trừ Thư ký Thư, những người này lại là lần đầu tiên trông thấy người thật, hơn nữa còn là lần đầu tiên trông thấy cô ấy cười thân thiết đến vậy.
Nụ cười xinh đẹp ấy, thật khiến người ta đố kỵ, càng làm cho người ta khao khát. Có người liền bồng bềnh mơ mộng, dường như trông thấy cô gái xinh đẹp nhường này đang cùng mình đi đến Vu Sơn.
Nhưng nụ cười phong tình kia lại đang hướng thẳng về phía Trương Nhất Phàm, khiến những người này con tim tan nát. Rất đố kỵ, vô cùng đố kỵ, đó là cảm giác buồn bực vô cùng. Có người lại hướng ánh mắt nhìn về phía Trương Nhất Phàm, trông thấy Trương Nhất Phàm cũng đang đáp lại bằng một cái mỉm cười tự tin đầy nam tính, nụ cười của hắn, như ánh mặt trời, cho dù đang trong trời đông giá lạnh cũng vẫn rạng rỡ như vậy.
Rạng rỡ khiến người ta mặc cảm, nhưng bọn họ cũng lại không biết, sự tự tin cùng nụ cười này của Trương Nhất Phàm đến từ nơi nào?
Cười, cũng là một dạng bản lĩnh nhất định, có thể ở trước mặt lãnh đạo cười tự nhiên đến vậy, điều này đòi hỏi sức mạnh và can đảm cũng phải luyện đến mức độ nhất định. Bọn họ phát hiện ra rằng, lúc mình ở trước mặt Trưởng ban thư ký Thư, cho dù cười, cũng chỉ là miễn cưỡng, hoàn toàn là vẻ nịnh bợ hư tình giả nghĩa.
- Xin chào Trưởng ban thư ký Thư!
Lưu Hiểu Hiên vừa bước vào, Thư ký Thư lập tức đứng lên, dường như đang đề phòng cái gì, hoặc lại muốn biểu thị ý gì, lập tức tiếp đón, giúp Lưu Hiểu Hiên kéo chiếc ghế ngay bên cạnh mình.
- Khá là đúng giờ, hôm nay có thể mời được Lưu đại tiểu thư xinh đẹp của chúng ta, thật không dễ dàng!
Trưởng ban thư ký Thư cười ha hả, cơ hồ đang truyền đạt một thông tin. Những người ở đây sao có thể không hiểu chứ? Đặc biệt là những tay lõi đời trên quan trường này, càng có thể lĩnh hội sâu sắc ý nghĩa sâu xa trong câu nói này.
Trưởng ban thư ký Thư vừa ý với vị Lưu đại tiểu thư này rồi!
Động tác kéo ghế cho Lưu Hiểu Hiên của ông ta, không nghi ngờ gì chính là để bộc lộ hết thảy cho mọi người thấy.
Lưu Hiểu Hiên liền ngồi xuống đó, mà vừa khéo là, lại ngồi giữa Trương Nhất Phàm và Thư ký Thư.
Lúc cô ngồi xuống, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Trong phòng bao có thêm một vị mỹ nữ, không khí liền trở nên hòa thuận. Ánh mắt của rất nhiều người, bắt đầu âm thầm để ý đến vị tiểu thư dẫn chương trình xinh đẹp này. Trưởng ban thư ký Thư cũng liên tục nâng ly với Lưu Hiểu Hiên, cái ý tứ này thật rõ như ban ngày.
- Nào! Hôm nay để chúng tôi vì sự có mặt của Trưởng ban thư ký, mọi người cạn một ly.
Trịnh Mậu Nhiên không ở đây, Trương Nhất Phàm là lão Đại ở huyện Sa, lời mở đầu này không do hắn nói thì còn ai. Cho dù là Đông Kiến Thành cũng không dám tranh vị trí đầu này.
Mọi người đều đang trong khoảnh khắc hợp tác hòa thuận, lão hồ ly sẽ không phá hư bầu không khí tốt đẹp này. Trong Cuộc hộp thường vụ lần trước, mọi người liên kết giáng cho Trịnh Mậu Nhiên một cú. Nhưng lão ta cũng không thể ngờ là, Trương Nhất Phàm lại có thể được nhiều người ủng hộ như vậy.
Nhất là Trưởng ban chỉ huy Quân sự Chúc, Hứa Phi Yến của ban Tuyên truyền, những người này trước giờ đều không thèm để ý người khác, bọn họ ra mặt đã biểu thị một ý vị sâu xa. Đông Kiến Thành không thể không đánh giá lại cái tên Trương Nhất Phàm này.
Hắn rốt cuộc có hậu thuẫn thế nào? Xảy ra sự việc này, chỉ có thể dùng hậu thuẫn để giải thích, nếu không chỉ dựa vào thực lực của Trương Nhất Phàm cùng thời gian hắn đến huyện Sa, thì không cách nào giải thích được.
Vài người liên kết lại, khiến Trịnh Mậu Nhiên bị ép đến ngắc ngoải, lúc Đông Kiến Thành trở về, ở nhà cười mấy ngày liền. Khiến cho bà vợ lão còn cho rằng lão bị điên, bị thần kinh. Nhưng trong lòng lão cũng thêm phần nào cảnh giác, đề phòng Trương Nhất Phàm? Tên tiểu tử này quá đáng sợ, có cho lão chỗ dựa cũng không làm được như vậy.
Lúc trước hợp tác với Trương Nhất Phàm, lão là muốn sau khi liên kết đè bẹp Trịnh Mậu Nhiên, sẽ từ từ xử lý Trương Nhất Phàm. Thế nhưng thế lực mạnh mẽ mà Trương Nhất Phàm biểu hiện ở đó, lại khiến lão do dự.
Trông không rõ đối thủ, lại liều lĩnh xuất chiêu, đó mới là kẻ ngu ngốc trên đời, người như vậy, đến mình chết như thế nào cũng không biết.
Ngay khi mọi người đứng lên nâng ly rượu, chân Trương Nhất Phàm bị người ta giẫm nhẹ lên. Đó là ám hiệu của Lưu Hiểu Hiên, ánh mắt liếc sang, quả nhiên Lưu Hiểu Hiên đang đưa ra một ánh mắt rất mờ ám. Chỉ có điều, tia nhìn mờ ám kia chỉ lóe lên rồi biến mất, người khác không chú ý sẽ không nhìn ra được.
Mọi người đều đứng dậy, thốt ra những lời nghĩ một đằng nói một nẻo, chúc mừng sự có mặt của Trưởng ban thư ký Thư. Thư ký Thư hiển nhiên đã nghe quen rồi, trên mặt có chút hồng hào, ánh mắt liếc nhìn Lưu Hiểu Hiên tràn đầy thâm ý, cao giọng nói:
- Cùng với đó cũng chúc Lưu đại mỹ nữ của chúng ta, ngày càng trẻ trung, ngày càng xinh đẹp, tươi trẻ mãi mãi.
Lưu Hiểu Hiên liền không dám nhận:
- Trưởng ban Thư ký thật biết nói đùa, ngày càng trẻ trung sao, ý ngài là tôi giờ già rồi sao? Tôi vừa mới tìm được bạn trai thôi!
Suy cho cùng cũng là trụ cột của đài truyền hình, lời nói ra không để lại dấu vết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Tôi có bạn trai rồi, ông cũng đừng có ý với tôi nữa. Lời này vừa thốt ra, mặt Thư ký Thư có một chút tối tăm, khóe miệng giật giật.
Nhưng lão ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà liếc nhìn bộ ngực khiến người ta muốn sờ vào, trong lòng nổi lên khao khát muốn chiếm giữ.
Mọi người uống rượu xong lại ngồi xuống, Đông Kiến Thành hiểu được niềm yêu thích này của Trưởng ban thư ký, liền đề xuất:
- Hôm nay vị MC xinh đẹp của chúng ta cũng ở đây, không bằng chúng ta mỗi người kể một chuyện cười đi! Làm nóng không khí một chút!
Quả nhiên, rất nhiều người hưng phấn hẳn lên, kể chuyện cười trên bàn rượu, ở trong cái vòng tròn này nhìn mãi cũng thành quen. Hơn nữa người bình thường ai cũng có một vài chuyện cười người lớn đặc sắc.
Trưởng ban thư ký huyện Diêu Ôn thay mặt cho Trịnh Mậu Nhiên tới, y tỏ ra rất điềm đạm, rất biết phối hợp với mọi người. Là Trưởng ban thư ký huyện, y cũng không thể quá khiêm tốn, dù sao cũng phải có tiếng nói của bản thân, dẫu sao y cũng đại diện cho Huyện ủy. Bởi vậy, y tán thành ý kiến này đầu tiên.
- Ý kiến này không tồi, tuy nhiên phải thêm một điều, nếu truyện cười của ai có một người không cười, thì người đó phải phạt ba chén.
- Được!
Trưởng ban thư ký Thư hình như rất có hứng thú, nhiệt liệt hưởng ứng.
- Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu từ tôi đi, ý kiến này tôi đề xuất. Tôi tùy tiện kể một chuyện, mọi người nghe xem.
Đông Kiến Thành cười cười với mọi người, bắt đầu kể:
- Một người nông dân tên XX… Kỹ nữ nói: “Trên cỏ mười đồng một lần, trên ghế hai mươi đồng một lần, trên giường năm mươi đồng một lần.
Người nông dân quăng ra năm mươi đồng, kỹ nữ cười nói: “Tiên sinh thật có tình nha!”
Nông dân nói: “Tình cái rắm, năm mươi đồng, trên cỏ năm lần”.
- Ha ha... Thâm, thật sự thâm!
Có người lập tức phá lên cười, trong đó tiếng Thư ký Thư cực kỳ lớn, còn nhìn Lưu Hiểu Hiên đầy thâm ý.
Lưu Hiểu Hiên suy cho cùng vẫn là người biết phép tắc, cô chỉ tùy tiện cười cười, coi như nể mặt người ta.
Là người dẫn chương trình lâu như vậy, đương nhiên gặp phải tình huống này, cô tuy thấy kỳ quái nhưng không sợ. Nếu một ngày nào đó, những người đàn ông này tụ tập lại uống rượu, mà không nói mấy chuyện cười đồi trụy này, thì đó mới thật kỳ quái.
Kế tiếp, là Phó Chủ tịch thường vụ huyện Lê Quốc Đào, lão ta cũng là cao thủ về mặt này, trò đùa tục tĩu không ít, hắn kể: Có một cô em IT xinh đẹp làm trong một công ty IT nào đó! Một ngày nọ, thời tiết vô cùng tốt, cô em IT của chúng ta đang hết sức chăm chú làm việc, váy bị ngăn kéo kẹp lại mà không phát hiện ra.
Khi cô đứng lên, chiếc váy “xoẹt” một tiếng bị kéo rách. Đồng nghiệp đều nghe tiếng động nên quay lại, cô em IT xinh đẹp vội cầm lấy một cuốn tạp chí IT bên cạnh để che chỗ bị rách.
Không ngờ, nhóm đồng nghiệp lại cười phá lên, hóa ra trên bìa cuốn tạp chí đó viết: “Dung lượng siêu lớn, có thể cùng lúc tiếp nhận hàng trăm người sử dụng”, cô em IT xinh đẹp lại cầm một cuốn tạp chí khác.
Nhóm đồng nghiệp lại cười cô ấy, bìa cuốn này là “Cẩn thận virus”. Cô em IT xinh đẹp suýt tức chết.
Khi cô cầm cuốn tạp chí thứ ba liền tức đến ngất luôn. Cuốn tạp chí thứ ba là một cuốn về phần cứng, trên bìa viết: “Cắm vô là xài”
Chuyện cười này của Lê Quốc Đào, khiến cho tất cả mọi người cười phá lên.
Thấy mọi người đều cười, Lê Quốc Đào liền nhân cơ hội nâng ly rượu lên.
- Nào! Nếu mọi người đã nể mặt như vậy, vậy chúng ta lại cụng ly.
Lại cụng một ly, đến lượt Diêu Ôn kể. Diêu Ôn cũng không tục, ung dung thong thả, nhìn dáng vẻ hiu hiu đắc ý của hai kẻ kia, liền mở lời:
- Tôi có thể kể không hay bằng hai vị, nhưng tôi vẫn sẽ gắng gượng mà làm vậy!
Hai chú lùn đều ở trong phòng mình xx, trong đó có một người rất nhanh đã xong việc, chỉ nghe thấy trong gian phòng kia, 1, 2, 3, hey... ... 1, 2, 3, hey!
Sáng sớm tỉnh dậy anh ta liền hỏi chú lùn kia: “Ê này, bạn hữu, làm cả đêm cơ à?”
Người kia trả lời: “Mẹ kiếp, con mẹ nó tôi bắn cả một đêm cũng không bắn được lên giường”.
- Ha ha...
Diêu Ôn vừa nói xong, Thư ký Thư liền cười ầm ĩ.
- Không ngờ Trưởng ban thư ký Diêu cũng là cao thủ trong chuyện này đấy!
Trưởng ban thư ký Diêu liền khách sáo nói:
- Đâu có đâu có, cũng là mọi người nể mặt thôi.
Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào mặt hơi biến sắc, nhưng vẫn mỉm cười. Chỉ có điều cười rất miễn cưỡng, chuyện cười của Diêu Ôn, cơ hồ đang nói bóng gió hai người, tuy nhiên trước mặt Trưởng ban thư ký Thư, bọn họ không thể không nặn ra nụ cười.
Sau đó ba người liền nhìn Trương Nhất Phàm.
- Chủ tịch huyện Trương, đến lượt anh rồi, dù sao cũng không thể để khách kể trước được! Kể một chuyện làm nóng không khí chút đi!
Trương Nhất Phàm nhìn mọi người một cái, chậm rãi nói:
- Cũng được! Vậy tôi cũng kể một chuyện!