Hai người cùng sánh bước, từng bước thật chậm rãi, như đã giao hẹn với nhau từ trước, không ai muốn bắt xe đi. Tay Trương Nhất Phàm xách đồ, Lưu Hiểu Hiên lại cứ khoác tay hắn như vậy, cảnh tượng trông giống như một đôi tình nhân thân mật vậy.
Chợ đêm huyện Sa rất náo nhiệt, người qua lại rất nhiều, không ít người quay đầu lại ngoái nhìn hai người bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Vài người lớn tuổi ở đằng sau nói nhỏ:
- Xem kìa, hai người bọn họ thật xứng đôi.
Những người đi dạo đêm không ít, nhưng đôi Trương Nhất Phàm là đẹp nhất, dáng điệu của bọn họ giống như những đôi tình nhân lãng mạn trên TV. Cùng đi với nhau trước hoa dưới ánh trăng, dưới bóng hàng cây khẽ đung đưa, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm lòng người rung động.
Tuy là đầu mùa thu nhưng gió vẫn lạnh, thổi vào mặt người lạnh vù vù. Giống như bàn tay của đứa trẻ nghịch ngợm lơ đãng lướt qua mặt người. Lưu Hiểu Hiên run run, dựa người vào Trương Nhất Phàm, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Đôi gò ngực vun cao đầy đặn đó bỗng ép sát vào cánh tay của Trương Nhất Phàm, dù cách một lớp quần áo mùa đông thật dày nhưng vẫn cảm nhận sự cọ sát của cơ thể 2 người. Trương Nhất Phàm khẽ rúng động, nhưng thấy Lưu Hiểu Hiên hoàn toàn như không hề có gì xảy ra nên hắn cũng đành phải thôi.
- Anh thích đi tản bộ à?
Dưới gió đêm giá lạnh, dung nhan tuyệt mĩ của Lưu Hiểu Hiên nổi bật hơn, ngước mặt lên nhìn Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm không thể không thừa nhận:
- Tôi rất ít dùng thời gian vào việc đi tản bộ như thế này, có lẽ vẫn chưa tìm thấy được cảm giác khi được tản bộ. Xem ra đời người không thể vội vàng, biến mình thành chiếc kim giây của đồng hồ, như vậy sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời.
Lưu Hiểu Hiên thản nhiên cười, dáng vẻ thật động lòng người, hơn nữa tối nay cô có uống chút rượu, sắc mặt đỏ hồng hào, Trương Nhất Phàm nhìn thấy liền có chút giật mình. Nhìn cô liền như thấy bóng dáng của Đồng Tiểu Phàm, hắn cảm thấy Đồng Tiểu Phàm đang mỉm cười với hắn, còn nháy mắt tinh nghịch.
- Thật không ngờ anh còn có loại cảm giác này, giấu giếm tài năng rồi.
Lúc Lưu Hiểu Hiên cười, hàm răng trắng nõn lộ ra, nụ cười hiền dịu, khiến cho màn đêm thêm phần mê hoặc.
Gió dường như sợ quấy rầy cảm giác lãng mạn của ai đó, bỗng trở nên thật dịu dàng. Ánh trăng không biết đã lên cao tự lúc nào, dần chiếu tỏa khắp mặt đất.
Hai người đi trong gió đêm, cười thân mật, cùng nhau đi bộ thật chậm rãi.
Vẻ thanh nhã của Lưu Hiểu Hiên lại giống như từ từ xâm nhập lấy hắn, khiến Trương Nhất Phàm đột nhiên có loại ảo giác này. Hai người dường như là duyên tiền định từ kiếp trước, đến kiếp này gặp nhau.
Bỗng nhiên chợt nhận ra, giữa hắn và cô không ngờ lại có cái cảm giác quen thuộc thân thiết đến thế. Dường như đêm nay được sắp xếp giành riêng cho hai bọn họ vậy, khiến cho mọi thứ đến thật tự nhiên, thật chân thành.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Tôi đâu có như cô nói, chẳng qua là tôi ngẫu nhiên nói ra một cảm giác trong lòng thôi mà.
Lưu Hiểu Hiên nghe giọng của Trương Nhất Phàm giống như lạc vào giấc mơ, tất cả những điều này không phải chính là những điều cô đang đi tìm bao năm nay sao? Cô chạm tay vào mái tóc, dịu dàng nói:
- Anh có biết ước mơ lớn nhất của tôi là gì không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Tâm tư của phụ nữ rất khó đoán, tôi sao có thể đoán được chứ? Nhất là một cô gái không tầm thường như cô nhất định sẽ có ước mơ đặc biệt của riêng mình. Thật ra nếu muốn tôi đoán, tôi nghĩ cô hy vọng trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng được cả nước biết đến, tạo nên phong cách độc đáo của riêng cô.
Lưu Hiểu Hiên mỉm cười:
- Coi như anh đoán đúng một điểm, nhưng đó chỉ là mơ ước lúc trước kia của tôi, bây giờ thì đã khác rồi.
Lưu Hiểu Hiên nhìn vào ánh mắt Trương Nhất Phàm, ánh mắt như sâu hơn, nồng nàn hơn.
Bởi vì cô phát hiện, hạnh phúc mà cô gắng sức đi tìm bao lâu nay lại ở ngay trước mắt. Chỉ có điều cô có thể nắm lấy được hay không phải xem sự an bài của số phận. Trong mắt cô Trương Nhất Phàm là người xuất chúng, ưu tú, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, điềm tĩnh mà quyết đoán.
Những người thanh niên hơn hai mươi tuổi như hắn quả thực rất hiếm. Những kẻ có tiền đều là Hoa Hoa công tử, kiêu ngạo ương ngạnh, người như vậy cô đã gặp nhiều rồi. Tự cho mình là người có tiền, gia đình có thế lực, không biết trời cao đất rộng, diễu võ giương oai.
Trước kia Lưu Hiểu Hiên vẫn hằng mơ ước nhất định phải tìm được một người lớn hơn mình năm, sáu tuổi, thậm chí là bảy, tám tuổi, người đàn ông như vậy mới đủ điềm đạm và chín chắn, mới biết yêu thương phụ nữ.
Sau khi gặp gỡ Trương Nhất Phàm, cô liền phát hiện cách nghĩ của cô là sai lầm. Tình yêu không thể hình thành trong bất kỳ thời gian, không gian nào, hoặc là dựa trên cơ sở vật chất. Nó là thứ động lực cổ vũ tinh thần hoàn mĩ nhất, vô tư nhất, vĩ đại nhất trên thế giới này.
Nhìn thấy ánh mắt ung dung và đầy tự tin của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên say sưa, cô lay nhẹ tay Trương Nhất Phàm, gò ngực căng đầy bỗng chạm nhẹ vào tay Trương Nhất Phàm, khiến một người vừa uống rượu xong như hắn trong lòng cũng có chút dao động.
- Anh sao không hỏi tôi gì vậy?
- Tôi đang chờ cô nói mà.
- Đáng ghét.
Lưu Hiểu Hiên lại giống như cô nữ sinh làm dáng, đầy hấp dẫn, quyến rũ và duyên dáng, càng khiến cho màn đêm thêm phần quyến rũ đầy mê hoặc.
Không thể không nhận thấy khả năng mà Lưu Hiểu Hiên vừa thể hiện đã cho thấy tác dụng rất to lớn. Trương Nhất Phàm không kìm nổi dừng bước, yên lặng nhìn cô:
- Vậy ước mơ của cô là gì?
- Hihi…
Lưu Hiểu Hiên cười phá lên, tiếng cười thật trong trẻo động lòng người, lại có phần huyền bí:
- Mơ ước lớn nhất của tôi đó là, sau khi đi làm về có thể cùng người mình yêu đi dạo dưới màn đêm yên tĩnh. Cùng nhau đi dưới trăng, qua từng con gió đêm lạnh giá, hai người cùng nhau như vậy đến già.
Không thể không nói mỗi một cô gái trong lòng đều có một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nhưng Trương Nhất Phàm lại thấy vui vẻ. Hắn không kìm được liền mỉm cười.
Lưu Hiểu Hiên im lặng:
- Anh cười cái gì chứ? Chẳng lẽ như vậy không tốt hay sao? Bình thường cũng là một kiểu đẹp mà.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn vào không trung, cất cao giọng nói:
- Ước mơ của cô rất đẹp, tôi tin cô nhất định có thể thực hiện. Cô gái xinh đẹp như cô người theo đuổi rất nhiều, cô có thể từ từ chọn lựa.
- Anh cho là chọn trứng gà hay sao mà từ từ chọn lựa?
Lưu Hiểu Hiên chép miệng, sau đó khẽ thở dài, cảm thán nói:
- Trên đời nhiều khi hoa rơi theo nước chảy, nước vô tình cuốn theo đóa hoa. Chuyện tình cảm ai cũng không biết rõ được ngày mai sẽ đi về đâu nữa?
Cảm giác của Lưu Hiểu Hiên ít nhiều có nỗi oán hận trong lòng, Trương Nhất Phàm nghe thấy có chút kinh hãi, cũng không dám khẳng định tâm tư trong lòng cô. Suy nghĩ vừa lóe qua trong đầu lúc nãy chỉ là một cảm giác có chút hơi hoang đường.
Đó là chuyện không thể, Lưu Hiểu Hiên sẽ để ý đến mình sao? Suy nghĩ này có phải rất giống Tây Môn Khánh sao? Chính mình hình như vẫn chưa đến mức độ đó mà?
Trương Nhất Phàm dù sao cũng là người trẻ tuổi, có cách nghĩ của người trẻ tuổi, có sự rung động của người trẻ tuổi. Gặp một mĩ nữ như Lưu Hiểu Hiên khó tránh khỏi sẽ động lòng tà dâm một chút. Kỳ thực, không chỉ riêng người trẻ tuổi như hắn, ngay cả bọn thư ký Thư, Đông Kiến Thành không phải cứ thấy gái đẹp là chảy nước miếng rồi sao? Luôn tìm mọi cách để lôi người đẹp lên giường.
Là đàn ông khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ như vậy, huống chi đối với một mĩ nữ như Lưu Hiểu Hiên nếu không có suy nghĩ ấy mới là không bình thường.
Hai người cuối cùng cũng về đến nhà, khi đi vào thang máy lại cùng khoác tay nhau bước vào, không nghĩ rằng cảnh tượng ấy thực sự rất giống một đôi tình nhân. Nhưng sau khi vào trong thang máy, Lưu Hiểu Hiên liền chủ động buông tay ra.
Đứng kề vai Trương Nhất Phàm, trong thang máy im lặng gần như có thể nghe thấy được cả từng nhịp đập dồn dã của con tim. Lưu Hiểu Hiên đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ. Cô chỉ cảm thấy tim mình như đang đập nhanh hơn, nhanh tới mức nó như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào vậy.
Mặt bỗng nhiên đỏ gay, nóng đến kỳ lạ.
Một giây, hai giây, ba giây…
Lưu Hiểu Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí đứng đối diện Trương Nhất Phàm, đôi mắt nhìn hắn nồng nàn. Trương Nhất Phàm vốn không nghĩ được tại sao Lưu Hiểu Hiên lại như vậy, hắn đang hết sức bàng hoàng, đôi môi đỏ mọng nồng nhiệt hướng lên, mạnh mẽ và kịch liệt gắn chặt lấy miệng hắn.
Rất nhiều năm sau, Lưu Hiểu Hiên khi nhớ lại thời điểm này đã nói, đây chính là lần duy nhất cô chủ động, rất tự nhiên làm nên chuyện kích động mà ngay cả chính bản thân cô cũng không thể nào tin được.
Ngay trong khoảnh khắc ấy cô chỉ biết mình rất muốn, rất muốn hôn người đàn ông này.
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, hai mắt mở to. Thụ động đón lấy nụ hôn nồng nhiệt này. Đồ trong tay hắn rơi xuống đất. Hai tay hắn ôm lấy thắt lưng Lưu Hiểu Hiên, ôm ghì lấy cô.
Nụ hôn đối với Trương Nhất Phàm không phải điều gì quá xa lạ. Cái xa lạ ở đây chính là Lưu Hiểu Hiên rất kỳ lạ, hôn không hề có bất cứ một lý lẽ nào. Không thể không thừa nhận có tác động của rượu, hai người bị hơi men thôi thúc, không ngờ lại vượt qua cả tình bạn giữa những người bạn bình thường.
Một loại tình cảm nói không nên lời, trong phút chốc trái tim của hai bọn họ thăng hoa, từ nay về sau cũng không thể chia lìa. Dù là chân trời nào cũng trở thành một mối quan tâm vĩnh viễn.
Nụ hôn này, thật dài thật lâu; nụ hôn này, nhất định phải khắc cốt ghi tâm; nụ hôn này, nhất định vướng bận lẫn nhau; nụ hôn này khiến lòng từ nay về sau có sự ấm áp, lãng mạn của anh, tràn ngập không gian này, quấn quýt với yêu thương, đan cài vào nhau, từ nay về sau trong tim em mãi có anh. Cho dù đời đời kiếp kiếp, dù là chân trời góc bể, tình yêu của em dành cho anh mãi mãi đi theo anh…
Hai người như chìm đắm trong một thế giới hoàn toàn khác, ngay cả khi thang máy dừng cũng không muốn đi ra.
“Tinh tinh…”
Tiếng nhắc của thang máy vang lên, khiến Trương Nhất Phàm phản ứng theo bản năng, Lưu Hiểu Hiên đang mê say đột nhiên bừng tỉnh. Gương mặt đỏ ửng như tượng.
Lúc hai người đi ra khỏi thang máy, Lưu Hiểu Hiên đã bình tĩnh lại, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, đáng yêu như cũ:
- Rất xin lỗi! Tôi đã quá kích động.
Giọng nói dịu dàng của Lưu Hiểu Hiên vang lên, ánh mắt vẫn kiên định như vậy. Cô nhìn Trương Nhất Phàm không có chút né tránh.
- Là tôi sai!
- Không! Không phải lỗi của anh. Là tôi đột nhiên không kiềm chế được, đột nhiên… đột nhiên rất muốn hôn anh.
Lưu Hiểu Hiên rốt cuộc là cô gái rất dày dạn, cho dù đối mặt với vấn đề này cô cũng thản nhiên như vậy.
Trương Nhất Phàm chỉ biết cười gượng, không biết trả lời như thế nào nữa.
- Tôi đi đây. Ngủ ngon!
Lưu Hiểu Hiên phất phất tay, vừa mới mang chìa khóa ra thì Ôn Nhã mở cửa ra.
- Ngủ ngon.
Trương Nhất Phàm vẫy tay, liền nhìn đến Ôn Nhã có chút đơn độc, khoảng thời gian này, chuyện trong nhà khiến cô tiều tụy hẳn đi, sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt. Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi với nhau khiến trên mặt Ôn Nhã hiện lên sự kỳ lạ.
Trương Nhất Phàm chào hỏi cùng cô ta rồi trở về phòng của mình, tiện tay quẳng mấy thứ đồ vừa mua xuống đất, rồi ngồi yên trên ghế sô pha. Trong đầu là một mớ hỗn độn, hình ảnh của Lưu Hiểu Hiên tràn ngập trong đầu hắn.
Chẳng lẽ cô ta thích mình sao?