Người mà gã trung thành là Bí thư huyện ủy Trịnh Mậu Nhiên, bình thường Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm chẳng thể quản được gã, có nói cũng vô ích, huống gì là đòi khống chế gã, suy cho cùng gã vẫn chỉ là bí thư riêng của một mình Trịnh Mậu Nhiên.
Được rồi, ông đây sẽ không thèm động đến mày nữa. Vậy thì tôi sẽ chặt đứt trợ thủ đắc lực của ông, hất cẳng mấy tên đàn em dưới trướng ông, biến ông thành con hổ không móng vuốt, đến lúc ấy để xem ông có dám không phục tùng tôi?
Một cơ hội tốt thế này, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể bỏ qua.
Với lại, Triệu Bình An không phải là người thích an phận, chỉ cần tra hỏi sơ sơ cũng có thể tìm được rất nhiều chứng cứ. Đường Vũ đã để ý, thì đương nhiên là đã có sự chuẩn bị.
Tuy những ngày ở huyện Sa không lâu, nhưng phải làm những gì thì trong lòng hắn đã nắm rõ.
Nếu kẻ khác đã cố ý phá mình, anh em dưới trướng đã muốn phản bội lại mình, vậy thì những ngày tươi đẹp của mình cũng đã chấm hết. Những việc mà Triệu Bình An vẫn làm, rất không được lòng mọi người, bởi thế Đường Vũ mới có cơ hội làm loạn hất cẳng gã ta vào thời điểm quyết định.
Bản tố cáo dày cộp, đã bị mang về cục, chỉ quất một trận, cái gì cũng khai ra hết. Chủ tịch huyện, Đại đội phó đều ở đây, tận mắt nhìn thấy, ông không thể không nhận tội. Rốt cục là xương cốt của ông cứng, hay là roi của tôi cứng? Chúng ta chờ xem.
Đã là lưu manh, mười thằng thì chín thằng phải mềm nắn rắn buông. Cục công an đã ra tay, nếu anh còn ngang bướng, thì chỉ có đường chết chắc! Có được lời khai của tên lưu manh, lại đến bệnh viện lấy lời khai đồng bọn bị thương của y đem đối chiếu, Đường Vũ cười tủm tỉm thu thập chứng cứ lại.
Tên lưu manh thừa nhận, bọn chúng hiềm nghi đe dọa lầu Duyệt Tân, nhưng y lại không thừa nhận có thông đồng với Triệu Bình An. Đường Vũ thừa biết, rõ ràng là có thông đồng, cái lũ tép riu như y thì có tuổi gì, chắc chắn phía trên có kẻ giật dây.
Triệu Bình An nhìn Đường Vũ khóa đống tài liệu trong ngăn kéo, thấy Đường Vũ và đám cảnh sát rời đi, y liền lẻn vào, đóng cửa lại, tìm đủ cách để mở cái ngăn kéo của Đường Vũ ra.
Cũng là công an, chẳng nhẽ lại không có làm nổi mấy trò vặt vãnh? Một ổ khóa nhỏ xíu như thế, chả nhẽ lại làm khó được Triệu Bình An ư. Thoắt cái đã bị y giải quyết gọn, Mở ngăn kéo, Triệu Bình An lạnh toát sống lưng.
Rõ ràng thấy tập tài liệu đó được bỏ vào đây, vừa mở ra xem, đoán thử xem, sẽ thế nào?
Bên trên chỉ viết một câu:
- Ông trúng kế rồi!
Triệu Bình An đột nhiên toàn thân lạnh toát, còn chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa bật mở. Đường Vũ đứng dựa ở đó, điềm nhiên hút thuốc:
- Đội trưởng Triệu, ông muốn tìm cái gì thế? Có cần tôi giúp một tay không?
Phía sau Đường Vũ, ngoài mấy viên cảnh sát đi theo gã, còn có Vương Bác.
Lúc Vương Bác ở văn phòng, Đường Vũ đến tìm hắn, nói có việc quan trọng cần báo cáo với lãnh đạo. Nhưng phiền ông ta phải chịu cực khổ chút, đích thân đến phòng làm việc một chuyến.
Với Đường Vũ, Vương Bác cũng cùng có vướng mắc, có ý loại trừ. Chẳng qua nhiều lúc, vì thể diện của mình, đành phải sống giả tạo. Mối quan hệ của Trịnh Mậu Nhiên và Trương Nhất Phàm khá căng thẳng, gã không muốn để cho người ta hiểu lầm.
Không ngờ khi cùng Đường Vũ tới, lại nhìn thấy cảnh này. Hành động này của Triệu Bình An, khiến người cục trưởng đây cảm thấy rất mất mặt.
- Cục…cục trưởng Vương…thật…thật… thật ra cũng không…không có gì, tôi chẳng qua là…là muốn thử xem bản khẩu cung, tôi là một đại đội trưởng, cũng có quyền được biết.
Triệu Bình An nhìn Đường Vũ đầy căm giận, chỉ muốn giết chết gã.
- Hai người lập tức đến phòng làm việc của tôi!
Vương Bác mặt nặng như chì, tức tối bước đi.
Vương Bác đương nhiên không thể ngay lập tức bắt Triệu Bình An, đây chẳng phải là một cơ hội tốt để Đường Vũ thăng tiến? Gã chỉ là muốn dạy cho Triệu Bình An một bài học đích đáng, cả một lực lượng công an huyện Sa dưới sự lãnh đạo của mình, từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc này.
- Các anh phải tăng cường đoàn kết, không được chia bè phái đấu đá lẫn nhau, phải đoàn kết thành một khối vững mạnh! Sau này những chuyện thế này, nên xử lý ra sao, tất cả đều xử lý theo quy định, không được phép báo cáo vượt quyền, không được phép tự ý hành động.
Đường Vũ tất nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của hắn, không được phép khai báo vượt quyền, vậy bản thân mình chẳng phải đã chịu sự khống chế của Triệu Bình An rồi hay sao? Rốt cuộc gã ta vẫn quan trọng, còn mình chỉ là phụ. Không được phép tự ý hành động, càng rõ ràng hơn, mình sau này có việc gì, cũng phải lập tức báo cáo lại với Triệu Bình An.
Khá khen cho cách làm việc theo đúng nguyên tắc!
Sau đó, Đường Vũ đem sự việc này nói với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, cũng chẳng nói lời nào.
Đường Vũ biết rõ chứng cứ trong tay không đủ để lật đổ Triệu Bình An, bởi vì gã có ô dù lớn là cục trưởng chống lưng, vậy mình phải tìm cách khác thôi.
Hôm 24 tháng 3, Trương Nhất Phàm và Trịnh Mậu Nhiên có cuộc họp ở thành phố. Vừa lúc nghỉ ngơi, hắn nhận được điện thoại của Tần Xuyên. Tần Xuyên nói về việc khu khai thác ở Vân Nam, dưới huyện có phải đã nhận được thông báo, phải ban bố lệnh cấm đối với sở hữu tư nhân phi pháp các loại tài nguyên thuộc tài nguyên quốc gia như quặng thiếc, than đá v..v..
Không ngờ lúc anh ta dẫn người lên núi, lại bị người ta đuổi ra, một nhân viên đang làm nhiệm vụ lại xảy ra hiềm khích với người trong khu mỏ, kết quả bị bọn chúng đánh cho một trận. Tần Xuyên xin trợ giúp từ phía công an, chẳng thể ngờ phía công an lại thẳng thắn đáp, không có lệnh của giám đốc sở bọn họ không thể tự ý phái quân.
Tần Xuyên đã kêu người liên lạc với Trưởng đồn công an, kết quả cả ngày cũng chẳng tìm được, gọi điện không nghe máy. Tần Xuyên liền gọi điện đến cục, Vương Bác cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ tỏ vẻ bất lực.
Trương Nhất Phàm nổi điên, dập máy cái rầm.
Đúng lúc Trịnh Mậu Nhiên từ phía trước đi tới, thấy Trương Nhất Phàm nổi cơn thịnh nộ, ông ta nhếch mép cười khẩy. Vào phòng của mình, ông ta biết thừa sao mà vừa rồi Trương Nhất Phàm lại tức giận như vậy.
Nhìn bộ dạng thất bại của hắn, Trịnh Mậu Nhiên trong lòng thấy rất sung sướng, rất hả hê, có cảm giác sảng khoái không thể diễn tả được.
Ông ta luôn nhớ, Trương Nhất Phàm ở buổi hội nghị thường vụ, đã làm mất mặt ông ta. Đó là nỗi nhục cả đời của ông ta. Đường Đường một Bí thư huyện ủy, bị một tên oắt miệng còn hôi sữa làm nhục đến vậy, có thể tưởng tượng được sự kìm nén trong lòng Trịnh Mậu Nhiên.
Vừa nãy Vương Bác cũng gọi cho ông ta thông báo chuyện bọn Tần Xuyên bị đánh ở khu mỏ. Tần Xuyên đi thay mặt Trương Nhất Phàm, đánh Tần Xuyên há chẳng phải đã bôi tro trát trấu lên mặt Trương Nhất Phàm hay sao?
Ý nghĩ này khiến Trịnh Mậu Nhiên tự nhiên thấy thật khoái trí.
Nhưng lúc này, Trịnh Mậu Nhiên vừa mới bước vào phòng, Trưởng ban thư ký Thư liền bước tới, Trương Nhất Phàm nhanh trí, liền mang bộ mặt tỏ vẻ đầy trầm tư, rất trầm tư. Dường như vừa cãi nhau với người khác vậy, bộ dạng đó quả thực có phần dọa người.
Trưởng ban Thư ký Thư nhìn hắn đầy kỳ lạ, vốn dĩ định ra ám hiệu cho Trương Nhất Phàm, chuyện hóa đơn kia là như thế nào? Nhưng thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm, lại thấy Trịnh Mậu Nhiên vừa bước vào phòng, ông ta đoán được có thể hai người bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn.
- Trưởng ban Thư ký.
Trương Nhất Phàm vẫn chào ông ta một tiếng.
Thư ký Thư gật đầu:
- Cậu đi với tôi một lát.
Sau đó ông ta đi về phía phòng làm việc của mình, Trương Nhất Phàm theo phía sau, đoán được ông ta chắc chắn ngầm ra hiệu bảo mình việc trả hóa đơn cho đây.
Sau khi bước vào, thư ký Thư ra hiệu cho hắn đóng cửa lại.
Ném điếu thuốc về phía Trương Nhất Phàm:
- Hút một điếu đi!
Thư ký Thư tỏ ra rất dễ chịu, vẻ mặt đầy thân thiện.
Trương Nhất Phàm nhìn điếu thuốc vừa nhận được, loại thuốc mà thư ký trưởng hút là Hoàng Hạc Lâu. Hắn ta cũng chẳng giống mấy kẻ xun xoe khác châm lửa để lấy lòng thư ký Thư. Việc khúm núm người khác, hắn không làm được.
Thấy thư ký Thư tự mình châm lửa, Trương Nhất Phàm mới châm điếu thuốc của mình, rít liên tục mấy hơi.
- Hai người đứng đầu như các cậu lại cãi nhau? Phải chú ý giữ hòa khí, chú ý giữ hòa khí.
Thư ký Thư vẻ mặt thất vọng, lời nói đầy ẩn ý.
Trương Nhất Phàm liếc một cái, tức giận nói:
- Là người đứng đầu một huyện, lại không có quyền chi phối về tài chính, vậy sẽ tính sao? Tôi thân làm Chủ tịch huyện mà như bù nhìn, phía công an thì công an không nghe lệnh, về tài chính thì tài chính chẳng nắm được trong tay, vậy tôi làm Chủ tịch huyện gì nữa?
Bộ dạng bất bình phẫn nộ của Trương Nhất Phàm, khéo léo thể hiện ra sự ấm ức. Trưởng ban Thư ký Thư nhìn Trương Nhất Phàm, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, dường như có điều muốn nói. Một lúc sau, mới thấy ông ta mắng một câu:
- Cái tên Trịnh Mậu Nhiên này cũng thật quá quắt.
Xem ra hóa đơn mình không thanh đoán được rồi, đây chính là việc mà thư ký Thư quan tâm nhất:
- Việc quản lý huyện Sa của các vị, sau này tôi sẽ nói với bí thư Phùng, cần chút thời gian để điều chỉnh lại.
- Cám ơn Trưởng ban thư ký đã quan tâm.
Sắc mặt trương Nhất Phàm dễ chịu hơn đôi chút, đứng dậy nói:
- Vậy tôi xin phép đi trước, tránh có người biết được, lại nói tôi mách lẻo sau lưng.
Thư ký Thư gật đầu, khoát tay, chẳng nói lời nào. Thấy Trương Nhất Phàm ra đến cửa, ông ta còn gọi với theo:
- Đợi chút, cậu trả hóa đơn lại cho tôi.
- Trưởng ban Thư ký, để tôi nghĩ cách đã?
Trương Nhất Phàm gượng gạo trả lời.
Thư ký Thư lắc đầu:
- Người như cậu thừa sức làm được, tôi biết rồi. Cố gắng nhé, không ai làm khó được cậu đâu.
Bước ra từ phòng Trưởng ban thư ký, Trương Nhất Phàm không nhịn nổi bật cười. Trịnh Mậu Nhiên chẳng phải muốn làm khó mình sao? Ông đây cũng sẽ âm thầm xử lý.
Xem như huề nhau, hắn cũng đoán được, thư ký Thư chẳng còn cách nào đến hỏi Trịnh Mậu Nhiên! Coi như ông ta có hỏi, Trịnh Mậu Nhiên cũng có điều khó nói, quyền nắm tài chính chẳng phải từ trước đến nay vẫn trong tay ông ta sao? Dù không như Trương Nhất Phàm nói đầy kinh khủng như vậy, nhưng sự thực vẫn tồn tại.
Đương nhiên, nếu như Trịnh Mậu Nhiên biết Trưởng ban thư ký Thư ngấm ngầm ăn chặn mấy vạn đồng, thì ông ta hẳn đã có biện pháp.
Chuyện này, cứ im lặng mà đẩy sang Trịnh Mậu Nhiên, Trịnh Mậu Nhiên lại chẳng hay biết gì.
Phía huyện Sa, Đường Vũ cũng đang hành động
Lần trước bị Đường Vũ gài bẫy, Triệu Bình An trong lòng vẫn ngậm đắng nuốt cay.
Trong lúc xui xẻo, có uống nước lạnh cũng buốt hết cả răng, Triệu Bình An đang vướng vào tình cảnh này.
Hôm nay gã ra ngoài, đang chuẩn bị đi uống rượu, chẳng ngờ qua ngã tư, đụng phải một người công nhân đi xe đạp. Việc này chẳng nhằm nhò gì, nhưng gã vốn dĩ đang nổi nóng, vừa lái xe đã đâm phải người khác.
Cơn thịnh nộ kìm nén trong mấy ngày qua, đều trút hết lên đầu người công nhân kia, con người đáng thương, bị gã đánh gãy ba xương sườn, còn gãy một chân.
Tất cả, sớm đã được Đường Vũ cử người theo dõi, hơn nữa còn chụp lại ảnh. Những tấm ảnh kia rơi vào tay Đường Vũ, tức là đã có trò vui để xem rồi.
Vượt đèn đỏ cũng là Triệu Bình An, trách nhiệm đâm người cũng thuộc về gã, hơn nữa gã lại đánh người ta trọng thương. Dù người xung quanh rất đông, ai nấy đều phẫn nộ nhưng không dám lên tiếng. Bởi vì chiếc xe mà Triệu Bình An lái là xe công an, công an đánh người, vậy ai dám can thiệp? Dây vào có mà tự tìm đường chết?