Đổng Tiểu Phàm lái chiếc BMW của Hồ Lôi, mà Thẩm Uyển Vân thì lái chiếc BMW màu đỏ của mình, hai cô gái có cùng tâm trạng, vì một chút nóng giận mà bỏ đi. Hai chiếc xe một trước một sau, phi như bay trên đường quốc lộ về tỉnh thành.
Trong xe vang lên tiếng nhạc trầm bỗng, khiến cho Đổng Tiểu Phàm càng trở nên đau thương hơn, bởi vì cô ca sỹ kia như đang nói hộ tâm tình của mình.
Ca khúc kinh điển, bài hát đúng với tâm trạng của Đổng Tiểu Phàm lúc này, em cho rằng em có thể khiến cho tình yêu trở nên ngọt ngào hơn, mới phát hiện ra rằng, tình yêu lại là một sự trải nghiệm tàn khốc, quá ngu muội, quá lưu luyến mới để anh tự do bay nhảy, trong chớp mắt, yêu là đau khổ, trong đêm nay, mưa bay bay trong không trung đó là những giọt lệ của em rơi từ từ trong lòng bàn tay đó là dư âm của anh, có ai hiểu được, sự trả giá thành thật để đổi lấy sự biệt ly…Cô ca sỹ chưa hát hết bài mà nước mắt Đổng Tiểu Phàm đã rơi lã chã, cảm thấy bản thân mình cũng quá ngu muội, quá quyến luyến Trương Nhất Phàm, nên mới để Trương Nhất Phàm tự do bay nhảy cùng người phụ nữ khác. Đang nghe, Đổng Tiểu Phàm cho xe dừng lại bên dường, úp mặt vào vô-lăng khóc tức tưởi.
Âm nhạc trong xe vẫn còn vang lên, giọng hát ngọt ngào của Từ Hoài Ngọc càng khiến cho Đổng Tiểu Phàm nhớ lại những gì đã có trước đây với Trương Nhất Phàm, nhất là câu: Mưa bay bay trong không trung đó là những giọt lệ của em rơi từ từ trong lòng bàn tay đó là dư âm của anh, có ai hiểu được, sự trả giá thành thật để đổi lấy sự biệt ly…Càng khiến cho cô ấy đau lòng mãi không thôi.
Xảy ra chuyện như vậy, Đổng Tiểu Phàm trước giờ vẫn chưa từng nghĩ qua, trước đây cô ta đều tin tưởng vào Trương Nhất Phàm, cũng rất quyến luyến Trương Nhất Phàm, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, chính mình lại chứng kiến cảnh tượng xảy ra thường thấy trên ti vi.
Chẳng lẽ chuyện tình này, cuối cùng phải lấy sự thất tình của mình mà kết thúc sao?
Chẳng lẽ tình cảm hơn hai mươi năm, lại không bằng cái người chen chân ngẫu nhiên vào? Tình cảm giữa chúng ta, thật sự mong manh như vậy sao? Đổng Tiểu Phàm khóc sướt mướt không thôi, sau khi lau khô nước mắt, lại tiếp tục lái xe chạy về phía trước, hơn nữa còn lái rất mạnh, rất nhanh, chiếc BMW giống như gió rít gào thét vụt qua.
Em thà rằng lưu lại những gì đẹp đẽ trước đây, cũng không muốn sau này dằn vặt suốt cả một đời.
Nếu như anh thích là một người tự do bay nhảy, vậy em sẽ để anh bay không hối tiếc! Trời cao như vậy, rộng lớn như vậy, em sẽ cho anh tự do, người em đã từng yêu.
Chiếc xe lao như bay trên đường quốc lộ, giống như một trận cuồng phong, lao đi vùn vụt.
Thẩm Uyển Vân cũng đang đi trên con đường này, chẳng qua là xe của cô chạy phía sau xe của Đổng Tiểu Phàm mà thôi. Chiếc xe chạy được nữa đường, thì điện thoại của cô đổ chuông. Là Trương Nhất Phàm gọi đến, Thẩm Uyển Vân hừ một tiếng, với lấy điện thoại, suy nghĩ một lát mới chịu nghe máy.
Sau khi nhận điện thoại, cô cũng không nói lời nào, chỉ lặng im nghe âm thanh trong điện thoại. Mà Trương Nhất Phàm cũng không nói gì cả, hai người cứ giữ im lặng một lúc lâu, Thẩm Uyển Vân đúng lúc đang muốn mở miệng, thì nghe thấy Trương Nhất Phàm nói một câu:
- Xin lỗi nhé, anh không phải có ý như vậy.
Câu nói này khiến cơn giận trong lòng Thẩm Uyển Vân tiêu tan đi phần nào.
Có thể khiến hắn tự động nhận lỗi đã là khó lắm rồi, Thẩm Uyển Vân thở hắt một hơi, một lúc lâu sau mới chịu lên tiếng:
- Thôi bỏ đi! Anh vẫn phải quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, đối với việc này cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, em vốn là kẻ thứ ba không biết liêm sỉ là gì, không đáng để anh phải xin lỗi đâu.
Trương Nhất Phàm im lặng một lúc lâu, hai người đều im lặng, không ai nói với ai câu nào. Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe ồn ào, một lúc sau, Thẩm Uyển Vân mới nói:
- Em quay về tỉnh thành rồi, trong thời gian này chúng ta nên bình tĩnh lại, em sẽ suy nghĩ về việc này, và anh cũng cần có thời gian mà suy xét.
Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Uyển Vân cũng tăng ga, chiếc xe gầm rú như gió rít lao về phía trước.
Xe của Đổng Tiểu Phàm và Thẩm Uyển Vân, cách nhau khoảng chừng hai kilomet, hai người đều giống như phát rồ, cố mạng đạp ga, hận một nỗi không thể khiến chiếc xe bay lên mà thôi.
Trương Nhất Phàm ngồi trên So-fa, bình tĩnh lại một chút, lại muốn gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, sau khi bật điện thoại lên, mới nhớ ra điện thoại và túi xách của cô ấy đã bị người ta cướp mất.
Lúc này, Hồ Lôi gọi điện thoại đến, nói là Đổng Tiểu Phàm đã đi rồi, lái xe của mình đi, nghe được thông tin này, lại là việc nằm trong dự đoán của Trương Nhất Phàm.
Tính khí của cô bé Đổng Tiểu Phàm, không chạy về mới lạ, còn đoán được lúc này, cô ấy vẫn đang khóc lóc thương tâm trên đường không chừng đi. Muốn gọi điện thoại cho cô ấy, mà điện thoại đã bị người ta giật mất rồi.
Nghĩ đến việc Đổng Tiểu Phàm bị cướp, Trương Nhất Phàm càng thêm tức giận.
Bạn gái của mình đến Huyện Sa, bị người ta cướp bóc, nếu gặp phải dân thường thì phải làm thế nào?
Mẹ kiếp, một lũ khốn nạn! Xem bố đây trừng phạt các người như thế nào!
Trương Nhất Phàm giận dữ dúi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn thuốc trước mặt, nhìn thấy Liễu Hồng đứng bên cạnh, thần sắc hắn dịu lại.
- Liễu Hồng, nghe nói chị muốn đi Thâm Quyến àh?
Liễu Hồng gật đầu:
- Tôi đã chuyển nhượng cửa hàng rồi.
Cô ta châm cho Trương Nhất Phàm một chén trà, an ủi nói:
- Tôi đã thông báo cho Băng Băng rồi, Tiểu Phàm sẽ không có chuyện gì đâu, anh yên tâm đi nhé!
- Cô ấy đã về thỉnh thành rồi.
Trương Nhất Phàm đáp trả một câu, lại hỏi Liễu Hồng:
- Chuyển nhượng lại cũng tốt, còn đứa bé thì sao?
- Miêu Miêu về thị trấn Liễu Thủy cùng với bà nội của nó, tôi đi Thâm Quyến giúp Tiêu Tiêu.
Liễu Hồng hai tay đặt ở giữa đùi, rõ ràng là vẫn có chút gì đó không được tự nhiên.
Đây là một thiếu phụ xinh đẹp, vẫn không bỏ được sự mờ ám với Trương Nhất Phàm, cho dù tất cả đều là những chuyện xảy ra mà Trương Nhất Phàm không hề biết. Trong lòng cô ta vẫn còn chút xấu hổ, cô ta thà rằng để Trương Nhất Phàm không biết, hai người cứ giữ trong lòng bí mật này, cũng là một phần khó mà vui vẻ được.
Nói là đến thăm Liễu Hải, nhưng kỳ thực cô ta muốn nhìn thấy Trương Nhất Phàm rồi đi. Chỉ là hôm nay vận may chưa đến, gặp phải chuyện bà lớn bà nhỏ cãi nhau. Xảy ra chuyện như vậy, Liễu Hồng cũng lo lắng thay cho Trương Nhất Phàm.
Đàn ông như vậy là chuyện thường tình. Trương Nhất Phàm tài năng như vậy, nếu không có phụ nữ thích, vậy thì chắc có vấn đề rồi. Từ sự ích kỷ của bản thân mà nói, Liễu Hồng cho rằng Trương Nhất Phàm cũng là người như vậy, bản thân vẫn có thể dể dàng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Tâm tư của phụ nữ rất phức tạp, nhưng trong phương diện tình cảm, cũng rất ích kỷ. Đổng Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng như vậy, cũng là điểu hiển nhiên. Liễu Hồng liền nghĩ thầm, nếu Đổng Tiểu Phàm biết được, hắn còn có một Hà Tiêu Tiêu, thì việc này nên làm thế nào?
Cô tin rằng xảy ra chuyện như vậy, đều không phải là điều bản thân Trương Nhất Phàm muốn. Nhưng là một người đàn ông, khi sự việc đã xảy ra thì lúc đó không có cách nào né tránh được, chỉ có thể dùng tấm lòng bác ái để đón nhận mà thôi.
Thì cũng giống như tất cả mọi chuyện xảy đến với mình, tuyệt đối không phải là chủ ý của Trương Nhất Phàm, nhưng vẫn xảy ra. Có người nói, đàn ông không ngoại tình không phải là đàn ông tốt, đàn ông ngoại tình quá nhiều, cũng không phải là đàn ông tốt. Nhưng có một người đàn ông ưu tú, trời sinh đã định thì khó mà không nảy sinh tình cảm với họ.
Liễu Hồng không biết mối quan hệ giữa Trương Nhất Phàm với Thẩm Uyển Vân và Hà Tiêu Tiêu có xảy ra chuyện gì không, nhưng tất cả những điều này, tuyệt đối không phải là kết quả của Trương Nhất Phàm. Biết Trương Nhất Phàm nhiều năm như vậy, cô không cho rằng Trương Nhất Phàm là người như vậy.
Có lẽ ông trời đạ định, hắn sinh ra có vận số đào hoa. Nhìn thấy bộ dạng Trương Nhất Phàm như vừa rồi, Liễu Hồng cũng cảm thấy lo lắng thay cho hắn.
Không thể phủ nhận rằng, Liễu Hồng là một người phụ nữ rất biết cách quan tâm chăm sóc, ít nhất với kinh nghiệm của cô ấy, so với các cô gái bình thường thì chín chắn hơn nhiều. Cô ta biết làm cách nào để đối mặt và xử lý những việc thế này.
Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, nhắm mắt tựa đầu vào ghế So-fa.
Liễu Hồng đến bên cạnh dịu dàng nói:
- Tôi giúp anh xoa bóp nhé!
Trương Nhất Phàm muốn từ chối, nhưng đôi tay nhẹ nhàng của Liệu Hồng đã đặt trên trán hắn rồi, hơn nữa lại nhẹ nhàng ấn ấn xoa xoa rất là dễ chịu.
Thật không ngờ rằng, đôi tay của Liễu Hồng rất có kỹ thuật, được cô ấy xoa như vậy, rất là thoải mái. Trương Nhất Phàm cứ nhắm mắt lại, ngồi im dựa vào So-fa.
Liễu Hồng nhìn cặp chân mày của Trương Nhất Phàm, mặt mày toát lên vẻ tuấn tú, trong lòng suy nghĩ không ngừng. Anh nói xem đàn ông như vậy, làm sao không có cô gái nào thích được? Nhất là trong xã hội hiện nay, sau khi cải cách mở cửa, tư tưởng của phụ nữ cũng thoáng hơn rất nhiều.
Nhất là những cô sinh viên trường Vệ, trường nghệ thuật, rất nhiều người được bao. Nghe nói mấy trăm đồng một tháng là có thể bao một cô rất trẻ, còn rất xinh đẹp nữa.
Liễu Hồng mở khách sạn hơn một năm, cuối cùng cũng không thiếu tiền nữa, một hai năm nay, cô ta cũng tích góp được một ít, định đến thành phố mua nhà, nhưng mẹ chồng kiên quyết muốn đem cháu gái trở về, Liễu Hồng đành phải từ bỏ ý định.
Không thể không nói, Trương Nhất Phàm là một người đàn ông thành đạt, Liễu Hồng liền nghĩ, nếu như bản thân có số như vậy, hắn sẽ có quá nhiều tình nhân, tự mình cũng biết rồi. nhưng Đổng Tiểu Phàm người ta lại không phải như vậy, nghe nói cô ấy còn là con gái của phó bí thư tỉnh ủy.
Đối với chốn quan trường cô ta không hiểu lắm, nhưng cô ta vẫn biết một phó bí thư tỉnh ủy thì quyền lực lớn như thế nào. Giống như những quan chức ở huyện Sa của Thông Thành, ở trước mặt hắn quả thực không đáng để nhắc tới.
Tay của Liễu Hồng rất nhẹ, ấn ấn xoa xoa rất là dễ chịu, Trương Nhất Phàm vứt bỏ hết những chuyện vừa rồi, nhắm mắt hỏi một câu:
- Tiêu Tiêu gần đây đang làm gì? Tại sao chị phải đi giúp cô ấy?
Liễu Hồng đang mê mẫn nhìn Trương Nhất Phàm, nhất thời không nghe được, chỉ nhìn thấy ngũ quan sáng sủa, đường nét góc cạnh, trong lòng cũng thích nhưng không nói ra.
Trương Nhất Phàm thấy Liễu Hồng nữa ngày mà không có phản ứng gì, thì mở to mắt, phát hiện Liễu Hồng đang nhìn mình một cách kỳ cục, hắn liền hỏi tiếp:
- Chị đang suy nghĩ gì thế?
Liễu Hồng giật mình, vội nói:
- Không, không nghĩ gì cả.
Khuôn mặt thoáng ửng đỏ, nhưng đôi tay vẫn không dám dừng lại.
Trương Nhất Phàm lại nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ:
Liễu Hồng này cũng thật là một người kỳ lạ.
Hắn lại nghĩ chuyện giữa mình và Liễu Hồng, trong lòng lại thở dài, tôi đây như thế nào nhỉ? Cuộc sống loạn hết cả rồi, hai năm nay gây biết bao nhiêu chuyện cho phụ nữ, xem ra sau này phải chú ý một chút mới được.
Trong lòng thầm nhủ như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không biết nên đặt iễu Hồng ở vị trí nào, nhưng người phụ nữ như Liễu Hồng, rất cẩn thận, người cũng tốt, nhưng có những cái không thể chấp nhận được? Hiện tại Đổng Tiểu Phàm chính là vì sự phong lưu đa tình này mà giận dỗi, nếu lại có nhiều Liễu Hồng, còn không biết cô ấy sẽ như thế nào nữa?
Cô bé đó tính tình rất cố chấp, cũng không biết đến khi nào cô nàng mới hết giận?
Trương Nhất Phàm nghĩ đến đây, nguyên nhân cũng chính từ mình mà ra, mấy người phụ nữ này, phải có một sự giải thích hợp lý. Hắn cũng thừa nhận giữa mình và Hà Tiêu Tiêu, chỉ là vì nhất thời đồng cảm, rồi sau đó hai người mới phát sinh tình cảm. Nhưng với Thẩm Uyển Vân, việc này mình cũng không ngờ đến, làm một người đàn ông, không có trách nhiệm thì quá vô sỉ.
Còn Liễu Hồng thì sao? Việc giữa mình và cô ta, thật là quá kỳ quặc, đến bây giờ vẫn có chút cảm giác không thật. Nhưng hắn trong mắt Liễu Hồng có thể đọc được, việc này chắc chắn là thật. Chí ít một lần cuối cùng, hắn có thể khẳng định được, bản thân mình cũng rất chân thành với Liễu Hồng.
Bởi vì lúc này Liễu Hồng đang cúi người massage cho mình, rất giống với cảnh tượng vào buổi tối hôm đó.
Liễu Hồng chuyên tâm xoa đầu cho Trương Nhất Phàm, cũng không biết tâm tư Trương Nhất Phàm đã đảo lộn, động tác cúi người của cô ta, nguyên bộ ngực đều lồ lộ ra hết, bộ ngực đầy đặn săn chắc, theo từng động tác tay, cũng lắc lư không ngừng.