Lúc này ông ta đang cùng Tống Thuy Bình ngồi cùng nhau, hai người ở biệt thự riêng cùng nhau hưởng thụ tình dục hoan lạc. Nhận được điện thoại của Vương Bác, Tống Thúy Bình đang miệng ngậm phía dưới của hắn. Nghe nói Trương Nhất Phàm bị đâm, Trịnh Mậu Nhiên liền vỗ Tống Thúy Bình đang say sưa một cái, sau đó ông ta ngồi dậy.
- Tôi biết rồi.
Trương Nhất Phàm bị người ta trả thù, đây là chuyện Trịnh Mậu Nhiên đã dự kiến, chỉ có điều ông ta không nghĩ tên này lại điên cuồng, hành động nhanh chóng như vậy. Ở huyện Sa Trương Nhất Phàm gây ra chấn động lớn như vậy, nếu không bị ai trả thù thì thật kỳ lạ.
Nếu người huyện Sa thực sự an phận như lời nói, thì Ôn Trường Phong cũng không chết. Vì thế Trịnh Mậu Nhiên không hề cảm thấy chút kinh ngạc, ngược lại còn bình tĩnh hơn.
Tống Thúy Bình trên người không mặc gì, ngẩng đầu nhìn ông ta:
- Xảy ra chuyện gì à?
- Không có gì.
Trịnh Mậu Nhiên lại ấn đầu cô ta xuống, mặt Tống Thúy Bình lại đổ lên chỗ đó.
Sau đó ông ta liền châm thuốc, trong lòng cân nhắc. Nếu như Trương Nhất Phàm vướng rồi, vị trí Chủ tịch huyện kia ai sẽ tiếp quản? Chỉ có chuyện này sợ rằng không phải mình nói là được, Thành ủy sẽ có sắp xếp.
Trước mắt giữa ông ta với Trương Nhất Phàm, giống như kiểu ly hợp, cuối cùng hai người có thể hợp tác chặt chẽ với nhau hay không, đáp án rất rõ ràng. Trương Nhất Phàm không phải là người để người ta xỏ mũi dắt đi, hắn có chủ kiến, quá mạnh mẽ. Bởi vậy, Trịnh Mậu Nhiên trong lòng còn có chút mâu thuẫn.
Về phía bệnh viện đang tiến hành cấp cứu, phòng giải phẫu đã tập trung y bác sỹ tốt nhất, toàn bộ kỹ thuật hiện đại nhất ở huyện Sa. Chẳng qua những người thầy thuốc này so với ở thành phố, thật sự quá kém cỏi, không đến ba bậc. Nhưng bệnh viện vẫn đem hết toàn lực cứu chữa, chỉ là vết thương của Trương Nhất Phàm rất nghiêm trọng, đầu óc giờ không còn nhớ được gì. Hạ thủ rất tàn độc, hơn nữa hai vết thương bên hông cũng không nhẹ, xem ra là đối phương muốn giết chết, ý định nhằm vào chỗ trí mạng.
Đông Kiến Thành ngồi ở nhà, dửng dưng nâng chén rượu lên, khuôn mặt có chút ngầm cười. Gần đây mình rất khiêm tốn, tin chắc không có người lại đi để ý tới hành động của ông ta, tối nay có lẽ là một trận kinh thiên động phách.
Nói không chừng, toàn bộ huyện Sa qua đêm nay sẽ có sự thay đổi. Lê Minh Huy là kẻ liều mạng, nếu đêm nay y hành động thành công thì bản thân ông ta sẽ một lần nữa được đứng ở vũ đài trung tâm quyền lực của huyện Sa.
Hai ngày trước, Đông Kiến Thành cùng Trưởng ban thư ký nói chuyện điện thoại, cũng tự mình đến thành phố hỏi thăm ông ta. Trưởng ban thư ký cúng có ý giúp ông ta thăng chức. Bởi vì bí thư Phùng lập tức được điều đi rồi, đến thành phố nhậm chứ, chức Trưởng ban thư ký rất có khả năng ông ta là người kế tiếp.
Đường Vũ ở bên ngoài phòng cấp cứu đi đi lại lại không yên. Liễu Hải liền đem chuyện vừa rồi kể lại tỉ mỉ một lần. Lại thêm trần thuật của Ôn Nhã, Đường Vũ về cơ bản rút ra một kết luận: Đây là có kẻ có ý định trả thù, khẳng định là người của Lê Minh Huy hoặc là bọn chó dưới tay Lê Thái Chính.
Mẹ nó, xem bố có lột sống bọn mày không! Đường Vũ đấm mạnh vào tường bệnh viện, một tiếng vang chấn động rầm rầm. Ôn Nhã và Liễu Hải trên người dính đầy máu tươi, hai người cũng không thèm để ý đến chuyện đó, tất cả đều lo lắng chờ đợi ở cửa.
Băng Băng cũng sốt ruột, lo lắng gần chết. Nếu chẳng may Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Đổng Tiểu Phàm chết tiệt kia, tính khí lớn như vậy, xảy ra chuyện cỏn con như thế mà cô ta đã chạy sang Mỹ rồi. Nếu như Trương Nhất Phàm không thể qua được, cả đời cô ta nhất định sẽ phải hối hận.
Tính cách của Đổng Tiểu Phàm, Băng Băng là người hiểu rõ nhất. Đừng có nghĩ cô ta tức giận đùng đùng, tính khí ngang ngạnh, nhưng trong lòng thì lại khá mềm yếu. Chỉ cần Trương Nhất Phàm ra sức khuyên nhủ, dỗ dành một chút, thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Đàn ông bây giờ, ai mà chẳng thế kia chứ?
Trương Nhất Phàm xuất sắc như vậy, không có đàn bà quấn xung quanh mới là nỗi buồn lớn nhất.
Người đàn ông tốt không phải sợ đàn bà vây quanh mình, mấu chốt là chính mình phải nắm bắt được trái tim của hắn. Tiểu tử Hồ Lôi còn chưa đủ hư hỏng sao, nhưng anh ta đối xử với Băng Băng rất tốt. Băng Băng đương nhiên biết gã ở bên ngoài thỉnh thoảng cũng có nhai hai ba miếng cỏ dại, nhưng cô làm bộ như không biết.
Nhìn vào phòng giải phẫu không hề có động tĩnh, Băng Băng nghĩ đến gọi điện thoại. Bỗng nhiên phát hiện điện thoại của Đổng Tiểu Phàm sau khi đi Mỹ mình cũng không hề biết.
Hồ Lôi đi tới đi lui trong căn phòng, gã cân nhắc không biết có nên đem chuyện này nói cho ba gã không. Nếu ở đây trình độ chuyên môn kỹ thuật không được thì khẩn trương đưa tới bệnh viện thành phố, chuyện cứu người thì không thể lỡ dở được.
Xảy ra chuyện này, mạng người như trời, Hồ Lôi nắm chặt điện thoại, bèn đợi kết quả phẫu thuật.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, viện trưởng Lý đi ra, mở khẩu trang:
- Không được, bệnh nhân chảy quá nhiều máu, không cầm được, chúng tôi đang nghĩ cách để cẩm máu cho anh ấy. Hơn nữa mạch đập rất yếu, nhát chém bên kia hông chỉ còn cách không phẩy mấy centimet là vào đến thận. Tôi đề nghị lập tức chuyển viện.
Mẹ kiếp sao không nói sớm, Hồ Lôi lập tức nổi giận, Đường Vũ nắm lấy áo viện trưởng Lý:
- Nói cho ông biết, chủ tịch Trương có chuyện gì bất trắc, chức viện trưởng của ông cũng không làm được nữa đâu.
Lý Trị Quốc liền khuyên gã, hiện tại tức giận cũng vô ích, phải mua nghĩ cách mới được. Sau đó ông ta liền nói với viện trưởng Lý:
- Bất kể phải trả giá như thế nào, phải ổn định vết thương rồi nói sau! Các ông nhất định phải dốc toàn lực ra cứu chữa.
Viện trưởng Lý lại vội vã đi vào, Hồ Lôi gọi điện thoại ngay:
- Ba à. Mau chóng nói với bác Kính Hiên một tiếng, Nhất Phàm ở trong này xảy ra chuyện rồi, lập tức phái máy bay trức thăng của bác ấy tới đón người, đến bệnh viện tốt nhất ở tỉnh cứu chữa. Còn để muộn sẽ không kịp nữa đâu.
Hồ Chí Minh liền luống cuống:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ba, ba đừng hỏi nữa, bảo người đem trực thăng tới trước đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện chết người đấy. Hơn nữa phải lập tức thông báo cho Bệnh viện Nhân dân tỉnh chờ lệnh.
- Ba biết rồi.
Hồ Chí Minh đang ở nhà xem Ti Vi, bất ngờ nhận được điện thoại như vậy, ông lập tức gọi trợ lý gọi trức thăng chạy tới huyện Sa.
Bà xã ông ta hỏi một câu:
- Xảy ra chuyện gì rồi mà phải làm lớn chuyện đến như vậy?
Hồ Chí Minh liền nói Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện rồi, nghe nói là bị ám sát, bị thương rất nặng.
- Còn đứng ngơ ra đó làm gì, bay đi bay lại phiền phức lắm, gọi một cú điện thoại bảo Bệnh viện Nhân dân tỉnh phái chuyên gia cùng trực thăng đi luôn.
- Đúng thế! Sao tôi không nghĩ tới chứ?
Hồ Chí Minh vỗ mạnh vào đùi kêu lên, lập tức lại gọi một cú điện thoại tới Bệnh viện Nhân dân tỉnh, viện trưởng ở đó rất quen thuộc với ông. Nghe Hồ Chí Minh nói con trai chủ tịch tỉnh ở huyện Sa xảy ra chuyện, viện trưởng ngay lập tức đứng dậy, gọi điện thoại cho chuyên gia tốt nhất của bệnh viện.
- Phải lập tức khởi hành, hai mươi phút sau phải có mặt ở bệnh viện.
Hai chuyên gia của bệnh viện chỉ dùng mười phút vội vàng chạy tới nơi. Lúc này, trực thăng của Hồ Chí Minh đã sớm chờ ở đó.
- Đi mau, tôi cũng đi.
Ba vị chuyên gia cùng với trực thăng cá nhân của Hồ Chí Minh, ngay lập tức hướng chạy tới huyện Sa.
Một giờ sau, phi cơ của tập đoàn Hồ Thị đã đáp xuống quảng trường Bệnh viện nhân dân huyện Sa. Viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh và hai vị chuyên gia cầm một cái vali nhỏ, vội vã đi tới phòng cấp cứu.
Hồ Lôi đã sớm dẫn mấy người đến phòng chờ, nhìn thấy ba người lập tức dẫn đường phía trước. Viện trưởng Lý nghe nói là chuyên gia ở tỉnh tới rồi, lập tức cầm ba bộ quần áo cho họ thay. Bốn người vội vàng đi vào phòng phẫu thuật.
Cấp cứu, đang khẩn trương tiến hành.
Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc từng giây. Một tiếng gõ cửa, Trịnh Mậu Nhiên chậm rãi đi tới, vài vị lãnh đạo ở huyện cũng chậm rãi đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trên mặt mỗi người đều mang theo một nỗi lo lắng không thể pha trộn. Băng Băng rốt cục hạ quyết tâm gọi điện thoại tới cha chồng tương lai, lấy số điện thoại của phó bí thư.
Phó bí thư Đổng vừa mới từ nhà chủ tịch Trương trở về, còn chưa về tới cửa thì nghe có chuông điện thoại. Thấy là số lạ còn có ý không nhận, không ngờ lại bấm nhầm nút. Băng Băng thấy điện thoại đã thông lập tức hét to lên:
- Bí thư Đổng, bí thư Đổng, tôi là Băng Băng bạn của Tiểu Phàm, mau nói cho tôi biết làm sao mới có thể liên hệ được với Tiểu Phàm, chủ tịch Trương ở huyện Sa bị đâm, vết thương rất nghiêm trọng.
Đổng Chính Quyền cau mày, nghe Băng Băng trong điện thoại nói như bắn pháo, chỉ nghe cô ta nhắc tới Đổng Tiểu Phàm, chủ tịch Trương gì đó, ông ta liền hỏi:
- Cô nói cái gì, có thể nói chậm một chút hay không?
Băng Băng thở phì phò, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.
- Chủ tịch Trương ở huyện bị người ta đâm trọng thương, vết thương rất nghiêm trọng, tôi muốn xin ngài số điện thoại của Tiểu Phàm.
- Cô nói cái gì? Trương Nhất Phàm bị người ta ám sát à?
Đổng Chính Quyền lúc này mới rối lên, trước đó không lâu còn khen ngợi Trương Nhất Phàm làm đảo loạn thế cục ở huyện Sa, nhưng ông ta không ngờ lại dẫn tới hậu quả trả thù như vậy. Vừa mới từ nhà chủ tịch tỉnh Trương trở về, hai người còn ngồi chơi cờ, nói về thành tích của Trương Nhất Phàm ở huyện Sa.
Đột nhiên nghe thấy câu nói này, ông ta vô cùng lo lắng đứng dậy, đương nhiên Trương Kính Hiên còn không biết chuyện này. Từ lời nói của Băng Băng, Đổng Chính Quyền biết được sự thật, ông ta cũng vô cùng kích động:
- Thằng nhóc này không được có chuyện, nếu không tội mình sẽ lớn lắm. Lúc đầu Trương Nhất Phàm đi, ông ta tán thành cả hai tay. Nói rằng đi rèn luyện một chút cũng tốt, ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
Từ lời của Băng Băng lại biết được, các chuyên gia ở tỉnh đều lên trực thăng Hồ Thị đi tới huyện Sa. Xem ra hậu quả rất nghiêm trọng, ông ta liền trả lời:
- Tôi sẽ báo cho Tiểu Phàm.
Sau đó ông ta cúp điện thoại, gọi ngay cho Đổng Tiểu Phàm.
Băng Băng đưa điện thoại ôm trước ngực, miệng lẩm bẩm:
- Hy vọng Tiểu Phàm có thể nhanh chóng trở về. Hy vọng Tiểu Phàm có thể nhanh chóng trở về.
Vừa chín giờ, Đổng Tiểu Phàm đang tập thể dục ở biệt thự, cầm điện thoại lên xem điện thoại của ba gọi tới. Vì thế cô nhận điện thoại, kêu một tiếng “ba”.
Đổng Chính Quyền còn chút kích động nói:
- Tiểu Phàm, con còn thích Trương Nhất Phàm không?
- Ba, không có chuyện gì ba nói chuyện này làm gì ạ?
Đổng Tiểu Phàm liền làu bàu một cách kỳ quái.
- Không, ba chỉ muốn chứng thực một chút thôi, nếu như con thực sự không thích hắn thì sự sống chết của hắn với con cũng không có liên quan gì, coi như trước giờ chưa từng có người này.
Nghe ba mình nói phân vân như thế, Đổng Tiểu Phàm cũng không rõ ba muốn làm gì bèn trả lời:
- Rốt cuộc ba muốn nói gì ạ?
- Không có chuyện lớn gì hết, ta chỉ muốn nói với con, tiểu tử thối tha Trương Nhất Phàm ở huyện Sa bị người ta ám sát. Nếu con không thích hắn thì không sao cả, nếu con vẫn còn không quên được hắn thì nên trở về gặp hắn lần cuối đi. Đưa vào phòng cấp cứu lúc tám giờ đến giờ vẫn chưa thấy đi ra, cũng không biết còn có thể nhìn thấy mặt hắn lần cuối hay không. Ba là người từng trải, không muốn để con phải lưu lại những tiếc nuối trong lòng.
- Ba, ba nói cái gì vậy? Nhất Phàm bị người ta đâm? Đổng Tiểu Phàm nghe được tin này giống như sét đánh ngang trời, thiếu chút nữa ngã xuống.
Đổng Chính Quyền còn thành thật nói:
- Nói thật, ba còn không biết hắn có tránh được kiếp nạn này không, cái này phải xem mạng hắn có lớn hay không đã. Các chuyên gia ở tỉnh đều đi trực thăng của nhà họ Hồ tới đó, ba cũng không dám đem chuyện này nói với Kính Hiên.
- Ba đừng nói nữa, con lập tức lên máy bay về!
Đổng Tiểu Phàm tâm thần hoảng hốt, chẳng lẽ chính mình đang nằm mơ? Trương Nhất Phàm ngươi không được có chuyện gì! Tôi không cho phép anh có chuyện gì đâu! Nhất định phải đợi tôi về. Đồ khốn khiếp!