- Nếu cô ấy có thể từ Mỹ trở về, cho thấy cô ấy đã có chuẩn bị tư tưởng trước rồi.
Ôn Nhã suy đoán.
- Chưa chắc! Chuyện này rất khó nói, Tiểu Phàm từ Mỹ trở về, chắc chắn không vì chuyện này, cô ấy là vì không thể bỏ được anh Phàm. Cô ấy yêu quá sâu đậm rồi, anh Phàm gặp phải chuyện lớn thế, đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy thôi, không thể làm người yêu nhưng cũng không chắc sẽ thành kẻ thù.
Băng Băng nghiêm túc phân tích.
Hồ Lôi nhìn Ôn Nhã, nói đùa:
- Ôn Nhã, sao cô không tham gia vào cuộc đua này chứ? Tôi nghĩ hai người bọn họ lần này cũng không phân định được thắng thua, cùng lắm cũng chỉ biết được ai lớn ai bé mà thôi. Nếu cô mà đi, nói không chừng có thể giành được vị trí thứ ba cũng nên.
Ôn Nhã lườm hắn một cái:
- Đi chết đi!
Băng Băng liền nói:
- Đi đi đi! Con gái nói chuyện với nhau, anh chõ miệng vào làm gì hả?
- Gì chứ? Anh có chõ mồm chõ miệng gì đâu, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi mà, làm gì mà nổi nóng như vậy chứ.
Hồ Lôi đi qua một bên, ngồi cùng với Liễu Hải, gã chìa một điếu thuốc ra rồi nói:
- Hút đi!
Rồi gã lầm bầm:
- Thực không hiểu đàn bà bọn họ, không phải chỉ là chút chuyện vặt giữa nam nữ thôi ư? Sao phải làm như quyết đấu vậy, cái đó cần thiết sao? Cùng lắm thì đem Trương Nhất Phàm sửa thành quốc tịch Ả-rập cho rồi.
Băng Băng nghe được, liền hung hăng đi tới, quát:
- Em thấy anh đang nói bản thân phải không? Có phải muốn đi Ả-rập hay không?
- Không có, anh đi làm gì chứ? Chẳng phải anh đã có bà xã xinh đẹp như Băng Băng rồi sao, làm gì còn sức giày vò người ta nữa.
Thấy bộ dạng không đứng dắn của Hồ Lôi, Băng Băng lại lườm gã một cái, rồi kéo Ôn Nhã đi vào phòng bệnh.
Trên con đường lớn trước cổng bệnh viện, trời đã bắt đầu nhá nhem tối, đèn đường dần mở to đôi mắt ngái ngủ của mình, hiếu kỳ đánh giá người đi đường. Đổng Tiểu Phàm và Thẩm Uyển Vân sóng vai bước đi, nhìn qua giống như một cặp chị em.
Hai mỹ nhân tuyệt sắc đã tô điểm cho con đường lớn này thêm phần lộng lẫy. Rất nhiều người không ngừng liếc mắt, quan sát hai cô gái xinh đẹp động lòng người này.
Ô hô —— mỹ nữ!
Hai cô gái, một đen một trắng, mỗi người một vẻ. Ở Đổng Tiểu Phàm tiềm ẩn sự điềm đạm, ôn hòa, bình tĩnh, xuất trần thoát tục. Giống như một nàng tiên lả lướt không thuộc về chốn nhân gian.
Còn ở Thẩm Uyên Vân thì phóng khoáng, xinh đẹp, cặp kính gọng đen tăng thêm cho vẻ nho nhã của phụ nữ công sở, nhưng khí chất trời cho của cô, cộng thêm bộ ngực được Trương Nhất Phàm “khai phá” cho săn chắc đầy đặn, khiến những đường cong tuyệt mỹ càng thêm phần lôi cuốn.
Nói như Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân bề ngoài đoan trang, hào phóng, khí chất thanh cao, nhưng thực chất bên trong lại là con tiểu hồ ly đầy quyến rũ. Sự kết hợp giữa hai tính cách đó làm Thẩm Uyển Vân trở nên đặc biệt, bất kể đứng ở chỗ nào cũng có được sự nổi trội như hạc giữa bầy gà.
Hai người đi được một đoạn, Thẩm Uyển Vân chỉ vào quán cà phê phía trước nói:
- Chúng ta vào đó ngồi chút đi?
Đổng Tiểu Phàm gật đầu. Cô rất muốn tìm hiểu một chút, rốt cuộc giữa cô gái vẻ ngoài nho nhã nhưng kỳ thực lại rất can đảm, tràn đầy nhiệt huyết này, với Trương Nhất Phàm xảy ra chuyện gì? Cô cũng rất muốn biết, Thẩm Uyển Vân làm thế này là vì điều gì? Nếu Thẩm Uyển Vân đã chủ động nói ra, ngày này sớm muộn cũng đến, trừ khi cô vĩnh viễn rời xa Trương Nhất Phàm.
“Thế nhưng ở lại cái nước Mỹ chết tiệt kia lâu như vậy, mình thực sự có thể quên sao?”
Có một số người, một số việc, đã được định sẵn là vướng bận cả đời, hoài niệm cả đời, xóa không xong, cũng quên không được.
Những chuyện đã khắc cốt ghi tâm, tất cả thực sự có thể theo gió tan đi? Theo gió cuốn đi sao?
Con người có tình cảm. Đổng Tiểu Phàm đã thật sự nếm trải cảm giác đau đớn cắt da cắt thịt ấy. Ly biệt, đó là một quyết định rất khó khăn, cũng là một nỗi đau rất bi thương.
Cô không nghĩ rằng, khi yêu sâu sắc một người, có thể sẵn sàng vì anh ta hi sinh tất cả, nhưng khi đối mặt với tình cảm, tất cả hứa hẹn đều trở nên mong manh như vậy.
Yêu, nhất định phải lấy tình cảm làm gốc, nếu tình cảm không còn thì sao? Tình yêu liệu còn có thể tồn tại không? Lâu đài trên không, sớm muộn cũng có ngày sụp đổ. Đổng Tiểu Phàm lúc còn ở Mỹ, đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều…
Đứng trước cây thánh giá của chúa Jesus, cô đã gột rửa hết tất cả, nhưng lại không thể gột rửa được tình yêu với Trương Nhất Phàm. Sâu sắc quá rồi, nồng nàn quá rồi, nó đã cùng với linh hồn cô hòa vào làm một.
Mãi cho đến bây giờ, Đổng Tiểu Phàm mới phát hiện ra, linh hồn mình đã bị Trương Nhất Phàm cuỗm đi mất rồi.
Trong quán cà phê ven đường, Đổng Tiểu Phàm lẳng lặng ngồi, vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh như vậy, đến cả Thẩm Uyển Vân cũng đoán không ra cô đang nghĩ gì?
Hai người gọi hai tách cà phê, Thẩm Uyển Vân hỏi cô có muốn thêm đường không. Đổng Tiểu Phàm đáp:
- Không cần thêm, cà phê cũng giống như tình yêu của một người, rõ ràng là đắng, nhưng uống vào có vị gì, thì chỉ có bản thân cô ta mới rõ.
Sau đó cô quay đầu qua, nhìn Thẩm Uyển Vân, hai người cứ ngồi mặt đối mặt như vậy, nhìn thẳng vào đối phương. Thẩm Uyển Vân cười cười:
- Vẫn là em Tiểu Phàm xinh đẹp, em là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Đổng Tiểu Phàm nhấp một ngụm cà phê:
- Chị cũng rất khá, là người con gái có khí chất nhất mà tôi từng gặp.
Hai người cùng khẽ mỉm cười, Thẩm Uyển Vân hé miệng:
- Kỳ thực, chuyện giữa ba người chúng ta, tôi nên xin lỗi cô. Là tôi không tốt, đã làm người thứ ba chen vào giữa hai người.
Thẩm Uyển Vân nói chuyện rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên, cô không cảm thấy một người theo đuổi tình yêu của mình có gì sai.
Hơn nữa lúc đầu cô cũng không biết Trương Nhất Phàm đã có bạn gái, tình cảnh lúc đó không cho phép cô do dự, cô chỉ có thể quyết định như vậy.
Nhưng cô xin lỗi là thật lòng, Đổng Tiểu Phàm thấy vẻ nghiêm túc của cô thì cũng không để bụng nữa. Cô không hận Thẩm Uyển Vân, sau hai ba tháng tĩnh tâm, cô đã hiểu ra rất nhiều điều.
Cô nhìn Thẩm Uyển Vân, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cô ta giải thích.
- Nhưng tôi tuyệt đối không phải cố ý, hơn nữa ban đầu tôi cũng không biết anh ấy đã có bạn gái. Quan trọng hơn là, bản thân anh ấy đã cảm thấy có chút vô lý, nhưng giữa chúng tôi vẫn xảy ra chuyện này. Bởi vì hoàn cảnh lúc đó không cho phép chúng tôi do dự nhiều.
Sau đó, Thẩm Uyển Vân đem chuyện cô gặp Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy, sau đó là chuyện bị tên súc sinh Thi Vĩnh Nhiên bỏ thuốc, tất cả từ đầu đến cuối kể hết một lượt.
- Cứ như vậy, mọi việc đều nằm ngoài dự liệu của chúng tôi, cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thì đã xảy ra…
Thẩm Uyển Vân uống một ngụm cà phê, vẫn bình tĩnh như cũ hồi tưởng lại những chuyện trước đây:
- Nhưng tôi không hối hận, ngược lại, tôi còn cảm thấy đây là một niềm hạnh phúc, là một cơ hội trời cho. Bởi vì tôi nhận ra mình đã sớm yêu anh ấy rồi, hơn nữa cũng giống như cô, yêu đến thành thật như vậy, yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Vì anh ấy, tôi cái gì cũng có thể không cần!
- Có thể cô không biết, bây giờ tuy rằng tôi chỉ là Phó chủ biên của báo Tỉnh thành, nhưng thân phận thật của tôi là người của gia tộc họ Thẩm, một trong bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh. Vậy nên, Tiểu Phàm, cô phải tin tôi, dù thế nào cũng phải tin tôi. Tất cả những chuyện này, không phải do tôi cố tình gây ra.
Đổng Tiểu Phàm nghe thấy thân phận thật sự của cô ta thì có chút giật mình, thân hình hơi run lên, thật sự không thể ngờ, Thẩm Uyển Vân lại sinh ra trong gia đình có uy thế như vậy. Thẩm gia đứng thứ ba ở Bắc Kinh, lực thực chỉ đứng sau Trương gia ở Lĩnh Nam.
Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, tiếp tục nghe Thẩm Uyển Vân kể chuyện giữa cô ta và Trương Nhất Phàm.
- Sau khi xảy ra chuyện, anh ấy cũng rất hối hận. Nếu nói chuyện này là sai, vậy thì tất cả đều là tôi sai, không liên quan đến anh ấy. Nói tôi dụ dỗ anh ấy cũng được, nói tôi quyến rũ anh ấy cũng được, dù sao chuyện này đều do tôi gây nên. Sau đó anh ấy cũng nói với tôi, anh ấy đã có người yêu rồi. Từ biểu hiện của anh ấy, tôi biết anh ấy rất yêu cô, và trên thực tế đúng là như vậy. Anh ấy yêu cô hơn ai hết, hơn cả bản thân anh ấy. Lúc đó tôi cũng nói rồi, “Không sao, anh có người yêu rồi em cũng không trách anh. Chuyện này em sẽ tự suy nghĩ.
- Tiểu Phàm, cô phải cho phép tôi ích kỷ một lần. Lúc đó tôi quả thật cũng đã nghĩ như thế này, dựa vào thế lực của Thẩm gia, nhất định có thể giành được anh ấy. Nhưng quan trọng hơn là, tôi vẫn không biết thân phận thật của anh ấy. Vì thế tôi tự cho rằng bản thân có thể nắm anh ấy trong tay, nhưng tôi đã sai rồi. Sau khi tôi gặp được cô, tôi biết bản thân đã hoàn toàn sai rồi. Tôi nhận ra mình không thể cướp anh ấy từ bên cạnh cô đi được. Lần cô uống say, tôi cũng ở đó, chính là lúc đó, tôi đã quen cô, và cũng khiến tôi phải đánh giá lại bản thân mình.
- Tôi đương nhiên hiểu rõ, tình cảm giữa hai người không cách nào có thể dao động được, dù có thêm vài người thứ ba nữa, thì người anh ấy yêu nhất vẫn là cô. Tôi nhận thua rồi. Vì vậy, tôi chỉ đang nghĩ làm thế nào để trở thành một người phụ nữ ở sau hậu đài của anh ấy, tuy rằng không có danh phận, nhưng tôi cũng nghĩ thông rồi, một người nếu tính toán quá nhiều, thì sẽ chỉ mất đi càng nhiều mà thôi.
- Thật không ngờ, như vậy vẫn bị cô phát hiện. Có lẽ đây là ý Trời, ông Trời lại một lần nữa trêu đùa tôi. Khiến cho tôi mười ba năm trước đã mất đi anh ấy, bây giờ lại sắp một lần nữa mất đi. Đáng hận chính là, nó lại tước đoạt đi chút quyền lợi cuối cùng của tôi, nhưng giữa chúng ta cuối cùng rồi cũng phải có một cái kết, bây giờ tôi sẽ trả anh ấy lại cho cô. Tiểu Phàm à, hãy cố gắng quý trọng nhé, anh ấy là một người đàn ông tốt.
Thẩm Uyển Vân nhếch môi, dừng lại một lát.
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, “Yêu một người khó khăn biết bao, nhưng tình yêu của một người, sao có thể chia cho hai người được?”
Làm một người phụ nữ sau hậu đài ư? Với thân phận của Thẩm Uyển Vân, mà phải chịu đựng được sự uất ức này sao? Trong lòng Đổng Tiểu Phàm cũng không có chút tự tin nào. Chỉ biết nhắm chặt mắt, hít thở thật sâu, lồng ngực phập phồng rất mạnh.
Thẩm Uyển Vân nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm dường như dao động rồi, cô nắm lấy tay Đổng Tiểu Phàm, nói:
- Cố gắng nắm chặt nhé!
- Khi tôi biết hai người là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, tôi đã do dự rồi, nhưng anh ấy cũng là người đàn ông tôi khổ sở tìm kiếm mười mấy năm nay. Giữa tôi với anh ấy còn có ước định từ đời trước.
- Tôi không biết ông Trời muốn trêu cợt tôi, hay muốn tác thành cho tôi nữa. Chính vào năm tôi mười tuổi, Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn, lúc đó, tôi vẫn còn là một cô bé…
Thẩm Uyển Vân lại chầm chậm hồi tưởng lại những ký ức được chôn vùi dưới đáy lòng mười mấy năm, chậm rãi nói ra. Đây là lần thứ hai cô kể cho người khác nghe chuyện này, Đổng Tiểu Phàm chính là thính giả thứ hai của cô.
Câu chuyện năm xưa, tình cảm năm xưa, vài năm trôi qua, Trương Nhất Phàm trong lúc vô ý đã cứu sống cô, khiến Thẩm Uyển Vân suốt đời khó quên.
Có lẽ vào chính thời điểm đó, Thẩm Uyển Vân đã đem lòng yêu cậu bé cõng cô về nhà kia. Tình cảm của trẻ con không thể coi là tình yêu, nhưng tuyệt đối là một thứ tình cảm trong sáng, một sự yêu thích sâu sắc.
Có người cho rằng, thích là yêu một cách mờ nhạt, còn yêu mới là thích một cách sâu sắc. Tình cảm lúc đó của Thẩm Uyển Vân dành cho Trương Nhất Phàm, chính là thích một cách sâu sắc.
Từ đó về sau, không biết bao nhiêu ngày đêm, cô luôn một mình đơn độc dưới ngọn đèn, nhớ đến nụ cười chất phác của cậu bé kia. Sau đó, cứ thế mà ly biệt, Trương Nhất Phàm đi suốt mười mấy năm, khiến Thẩm Uyển Vân từ Bắc Kinh đuổi theo đến tận tỉnh Hồ Nam.
Chuyện xảy ra sau này, Đổng Tiểu Phàm đã biết rồi. Chính vào cái đêm quỷ tha ma bắt ấy, trò đùa quái ác của Thi Vĩnh Nhiên đã tác thành cho hai người, cho nên Thẩm Uyển Vân nói, cô hoàn toàn không hận Thi Vĩnh Thiên, cũng không muốn tìm gã báo thù.
Chuyện xưa kể xong rồi, Thẩm Uyển Vân đứng lên, cuối cùng cũng có thể trút hết buồn bực trong lòng, những gì nên nói cũng đã nói rồi. Còn quyết định này, sẽ do Đổng Tiểu Phàm tự lựa chọn đi! Đổng Tiểu Phàm cũng không nói gì, chỉ là vẫn không ngừng dùng thìa khuấy cà phê trong cốc.
Giờ khắc này, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh, qua một hồi lâu, Đổng Tiểu Phàm mới ngẩng đầu lên, khóe mắt rưng rưng, cô thở dài một hơi rồi nói:
- Không còn sớm nữa, chúng ta quay lại thăm anh ấy đi!