Nói không chừng đến đêm rồi lúc đó lại còn có tiết mục khác nữa. Gã đưa ánh mắt nhìn Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Diệp, trong lòng nghĩ, chỉ sợ hai mớ rau sạch này lại phải cho lũ heo ăn mất thôi.
Trên nét mặt của Thư Á Quân rõ ràng đã viết rõ rành rành cái ý đó.
Trương Nhất Phàm đề xuất cáo từ, Thư Á Quân liền buông micro xuống:
- Thế thì cùng đi vậy!
Giám đốc đài truyền hình Trúc lập tức ký đơn, thanh toán rồi cẩn thận đi phía sau hai vị lãnh đạo. Khi đi, Lưu Hiểu Hiên cố tình tụt lại phía sau, còn cái cô Tiểu Diệp lại theo sát gót Thư Á Quân, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lấy lòng.
Thư Á Quân là người không chịu nổi sự cô đơn, ông ta cũng đã nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt của Lưu Hiểu Hiên với mình, nên lúc đó cũng không hề lên tiếng, liền trở mặt quay qua nói với Tiểu Diệp:
- Cô là Diệp Linh đúng không? Tối hôm nay cô biểu hiện rất tốt đấy, có cơ hội tôi sẽ bảo Giám đốc đài truyền hình tiến hành đề bạt cho cô.
Có thể vào được đài truyền hình thì đương nhiên phải là một cô gái có đủ tiêu chuẩn rồi, thêm vào đó hôm nay Tiểu Diệp lại trang điểm, ăn vận rất tinh tế, chứ nếu như cái khuôn mặt kia trông như cái bánh đúc, thì Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng không bao giờ gọi cô ta đến đây.
Kỳ thật, Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng có ý muốn thay Tiểu Diệp vào Lưu Hiểu Hiên, bởi vì Lưu Hiểu Hiên càng ngày càng tỏ rõ không hợp tác, đã nhiều lần khiến cho ông ta cảm thấy khó coi rồi.
Khi đi đến cửa, Thư Á Quân ngó đồng hồ:
- Chủ tịch Nhất Phàm, hay chúng ta đi ăn khuya nhé?
Có là thằng ngốc thì Trương Nhất Phàm cũng hiểu dụng ý của ông ta, chẳng qua cũng chỉ là tìm một cơ hội khác mà thôi, ông ta muốn lưu giữ hai người đẹp này lại, chỉ có điều Lưu Hiểu Hiên không hiểu lại mất tích đi đâu đó, chắc là đi vào nhà vệ sinh.
Vì thế hắn lắc lắc đầu:
- Tôi không đi nữa đâu, về nhà còn có chút chuyện.
Thư Á Quân liền thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy được rồi, Giám đốc Chúc, chúng ta đi thôi!
Ông ta dừng lại một lát, nhìn phía sau:
- Cái cô Lưu Hiểu Hiên kia sao không quay trở lại nhỉ?
Tiểu Diệp giải thích:
- Cô ấy uống khá nhiều chắc đi vào nhà vệ sinh để nôn đó.
Giám đốc Chúc cũng nói:
- Thôi, kệ cô ấy đi, không cần đợi cô ấy nữa. Chúng ta đi thôi!
Thư Á Quân liền nhìn Tiểu Diệp, có ý chấp nhận:
- Vậy thì đi thôi!
Khi lên xe, Tiểu Diệp chủ động nói:
- Chủ tịch thành phố Thư, để tôi lái xe nhé!
Thư Á Quân có chút không ngờ:
- Cô cũng biết lái xe sao? Thế thì tốt quá!
Ông ta đưa chìa khóa cho Tiểu Diệp, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đã đi sang con phố đối diện, đang gọi điện cho tài xế, Thư Á Quân liền vẫy vẫy tay, chiếc xe Audi liền phóng vọt đi.
Kỳ thật, người đang nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Phàm là Lưu Hiểu Hiên. Cô ta cố ý tụt lại phía sau, từ xa nhìn thấy Trương Nhất Phàm ra khỏi cửa lớn liền lập tức gọi điện cho hắn.
Không quá lâu sau, chiếc Toyota màu trắng của Lưu Hiểu Hiên đã tiến đến, cô ta thò đầu ra:
- Lên xe đi!
Trương Nhất Phàm cười một cách kỳ quái, ngồi vào chỗ ghế phụ. Hai người cứ lén lút như vậy, giống như hai kẻ đang yêu đương vụng trộm vậy. Nếu Thư Á Quân mà biết chắc ông ta sẽ tức đến thổ huyết mất.
Chắc chắn ông ta sẽ chửi, cái đôi gian phu dâm phụ này lại dám giở trò với lão.
Đáng lẽ Liễu Hải đến đón hắn, nhưng tầm khoảng 10 giờ hắn đã gọi điện thoại cho gã, nếu quá 10 rưỡi thì không cần phải đến đón nữa, tự hắn sẽ tìm cách giải quyết. Nhưng kỳ thật Liễu Hải vẫn đến, nhưng chỉ có điều gã trông thấy hắn lên xe của Lưu Hiểu Hiên, nên cũng không hề lên tiếng.
Lưu Hiểu Hiên tối nay uống cũng kha khá, nên mặt mũi hồng hào, nhìn khá khôi hài. Trương Nhất Phàm hỏi một câu:
- Em còn trụ được không đấy?
Lưu Hiểu Hiên trả lời tưng tửng:
- Không hề gì, chút rượu đó làm sao khiến em say cho được.
Sau đó cô ta cười một cách quyến rũ:
- Đi đâu đây? Về nhà hay đi nhà trọ?
Cái nhà trọ mà cô ta ám chỉ đương nhiên là cái tổ ấm nhỏ xinh của cô ta rồi, Trương Nhất Phàm đã đặt biệt danh cho nó là Nhà trọ Long Môn.
Trương Nhất Phàm trông thấy bộ dạng hưng phấn của cô ta, trong lòng đoán chắc là đã uống quá nhiều rồi đây, thôi thì cứ đưa cô ta về nhà rồi còn mình tự gọi xe mà về cũng được! Vì thế hắn liền đùa:
- Muộn thế này rồi nhà trọ không biết còn kinh doanh nữa không nhỉ?
Lưu Hiểu Hiên chu cái miệng xinh xắn ra:
- Đối với người khác thì không, nhưng đối với anh thì luôn 24/24.
Trương Nhất Phàm bỗng nhiên ho sặc sụa, không cần phải rõ ràng, rành mạch đến vậy chứ! Làm như mình là Tây Môn Khánh vậy.
Đến chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm vừa xuống xe, cô ta liền kéo tay hắn:
- Đi thôi!
Cô bé này cũng thật to gan, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Lưu Hiểu Hiên dường như hiểu được tâm tư của hắn:
- Muộn thế này rồi còn có kẻ nào đứng cửa sổ mà nhìn hai chúng ta chứ?
Hai người đi lên tầng, Lưu Hiểu Hiên nhanh chóng bật điều hòa, rồi cởi áo khoác.
Sau đó chạy vội vào bếp, cô ta hỏi Trương Nhất Phàm:
- Anh uống trà hay cà phê?
Trương Nhất Phàm nói:
- Hay là trà đi!
Nói xong rồi ngồi ngó nghiêng căn phòng. Vẫn không khác gì lần trước hắn đến đây cả.
Lưu Hiểu Hiên vừa đun nước sôi vừa nói:
- Nếu anh không đến thì lần sau không còn cơ hội nữa đâu.
- Em phải đi à?
Lúc này Trương Nhất Phàm mới để ý thấy giấy mời của Đài truyền hình tỉnh để trên bàn uống nước. Hắn cầm lên xem, Lưu Hiểu Hiên đang nhận lời mời làm MC của một chương trình giải trí truyền hình của đài truyền hình tỉnh.
Lưu Hiểu Hiên bưng ra hai tách trà, rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Chắc chắn không?
Lưu Hiểu Hiên cười cười:
- Anh không tin em à?
Rồi cầm lấy giấy mời lên, nói một cách tự hào:
- Về cơ bản là chắc chắn rồi, chắc sắp có kết quả.
- Chúc mừng em, đã được lên thêm một nấc thang nữa.
Lưu Hiểu Hiên đứng lên:
- Anh ngồi nhé, em đi thay quần áo.
Nhìn theo bóng dáng Lưu Hiểu Hiên đi vào phòng ngủ, Trương Nhất Phàm liền ngồi trên ghế sô pha chậm rãi uống trà.
Không bao lâu sau, Lưu Hiểu Hiên đã thay một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, trông cả người cô ngọt ngào quyến rũ vô cùng. Khi ngồi xuống, Trương Nhất Phàm liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
- Anh có muốn tắm không?
Lưu Hiểu Hiên xích lại gần hắn, dựa vào người hắn, dịu dàng hỏi.
- A?
Trương Nhất Phàm không kịp phản ứng. Tắm sao? Tắm ở đây sao? Nếu như tắm rồi thì có nghĩa là mọi chuyện tiếp theo của hai người sẽ…..
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn Lưu Hiểu Hiên, có vẻ rất lạ lẫm.
Mặt Lưu Hiểu Hiên đột nhiên đỏ bừng lên, nhéo tay hắn một cái:
- Nhìn người ta như vậy làm gì chứ?
Trương Nhất Phàm đột nhiên cười lớn, rồi ngồi dựa vào ghế sô pha:
- Tôi ngồi chút thôi!
Hắn sợ sau khi tắm rồi rồi sẽ lại không khống chế được bản thân, mà những biểu hiện ban nãy của Lưu Hiểu Hiên lại không có vẻ gì là ra vẻ cả, rất bình tĩnh, cứ như mọi chuyện là điều đương nhiên sẽ xảy ra vậy.
- Tùy anh vậy! Để em bật nhạc lên nhé!
Nói rồi Lưu Hiểu Hiên đứng lên, đi đến kệ bên cạnh ti vi, mở một bản nhạc.
Âm thanh vang lên, Trương Nhất Phàm nghe thấy giai điệu này quen quen, quen lắm. Bỗng chốc liền nhớ đến đó chính là bản nhạc chủ đề trong đêm đính hôn của mình do Hạ Vi Nhi đã hát.
Dựa lưng vào nhau, ngồi trên thảm, cùng nhau thưởng thức bản nhạc, cùng nhau tâm sự. Mong ước chúng ta mãi luôn dịu dàng, mong ước anh mãi coi em là giấc mộng lãng mạn nhất trong trái tim em. Cám ơn anh đã giúp em tìm thấy thiên đường. Không cần phải dùng cả cuộc đời này để làm tròn nguyện ước, chỉ cần em nói, anh sẽ mãi không quên rằng em chính là câu chuyện lãng mạn nhất của anh. Hai chúng ta sẽ mãi cùng nhau đến khi xế chiều…..
Trương Nhất Phàm nghe thấy bài hát đó, liền bất giác nhớ đến tình cảnh của đêm hôm đó. Mình và Đổng Tiểu Phàm trong nghi lễ đính hôn sao mà thân mật, vì thế mà hắn dựa người vào ghế sô pha, chầm chậm nhắm mắt vào thưởng thức.
Lưu Hiểu Hiên nhích lại gần, trông thấy bộ dạng thoải mái của Trương Nhất Phàm như vậy, liền không khỏi mỉm cười nói:
- Anh cũng thích bài hát này lắm sao?
Trương Nhất Phàm không nói gì, cũng không mở mắt, chỉ ra dấu im lặng, tiếp tục lẳng lặng nghe giai điệu quyến rũ, mê hoặc lòng người ấy. Bài hát này cũng là một bài hát kinh điển, lãng mạn.
Bởi vì ngày hôm đó cũng đã đem đến cho Trương Nhất Phàm quá nhiều cảm xúc. Hắn và Đổng Tiểu Phàm cuối cùng cũng có hướng giải quyết, hơn nữa hai người đã tạo được nhiều dấu ấn yêu đương trước bao con mắt của mọi người và bè bạn.
Lưu Hiểu Hiên tự nhiên cũng không hiểu vì sao, trông thấy Trương Nhất Phàm nhập tâm vào bài hát như vậy, nên cô ta cũng không dám quấy rầy, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, dựa sát người vào hắn. Hai người không ai nói câu nào, chỉ ngồi lặng lẽ nghe nhạc.
Trông hai người lúc này thật giống như nhân vật trong bài hát, hai người cùng dựa lưng vào nhau ngồi dưới thảm, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau nói về ước mơ của mình.
Lưu Hiểu Hiên chợt nhớ đến buổi tối hôm đó, hai người tản bộ ở huyện Sa.
Cái đêm hôm đó đã khiến cho Lưu Hiểu Hiên không thể nào quên được, mà cái đêm đó cũng là đêm mà cô đã vui nhất trong đời.
Được cùng người mình yêu thích, nắm tay nhau, cùng đi dạo dưới ánh trăng, cùng thầm thì những lời yêu. Tuy rằng đó chỉ là những hành động bình thường, nhưng lại vô cùng lãng mạn. Đã bao lần cảm giác của đêm hôm đó quay trở về trong giấc mộng của cô, cô cũng hằng ngày đêm khát vọng, không ngờ cuối cùng ngày ấy cũng đã trở thành hiện thực.
Chính vì vậy mà đêm hôm đó Lưu Hiểu Hiên đã không khống chế nổi bản thân mà nồng nhiệt hôn Trương Nhất Phàm như thế.
Vẫn luôn nổi tiếng là một MC có tiếng, rất chín chắn, điềm đạm, không ngờ cũng có lúc lại kích động đến như vậy. Nếu như để cho người ngoài biết được, chắc chắn không ai có thể tin. Nhưng cô đã thật sự to gan mà hành động như vậy, và cô không hề hối hận về những hành động của mình.
Ca khúc không hiểu đã hết từ lúc nào, Trương Nhất Phàm mở mắt, nhìn người đẹp đang dựa vào mình, trông Lưu Hiểu Hiên như một con mèo ngoan ngoãn, đáng yêu.
Trông thấy Trương Nhất Phàm đang nhìn mình, Lưu Hiểu Hiên lập tức đứng lên:
- Để em đi mở lại.
Không đợi Trương Nhất Phàm nói gì, cô đã chạy đến bên kệ, mở lại bài hát đó.
- Anh cũng thích bài hát này sao?
Lưu Hiểu Hiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Trương Nhất Phàm đột nhiên nói một câu lãng nhách:
- Miệng em to thật đấy!
Lưu Hiểu Hiên lập tức cảm thấy bực mình, bĩu môi, trông rất ấm ức. Miệng có to thì cũng không phải lỗi của cô, anh cứ thử xem mấy cô người đẹp, mấy đại minh tinh, có mấy cô mà miệng không to chứ?
Anh tưởng vẫn ở cái thời cổ đại có quan điểm về cái đẹp sao? Miệng nhỏ nhắn đỏ như trái anh đào, eo lưng mảnh dẻ như cây liễu mới là người đẹp sao? Cái kiểu bĩu môi của Lưu Hiểu Hiên khiến cho Trương Nhất Phàm bỗng bật cười lớn, nhéo cái miệng của cô một cái nói:
- Anh không nói là miệng rộng thì sẽ không đẹp, em thấy diễn viên Thư Kỳ chẳng phải quá đẹp đó sao? Người đẹp miệng rộng nhiều lắm mà.
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới vui vẻ trở lại:
- Lần sau không được nói e miệng rộng nữa nhé.
Trương Nhất Phàm cười cười kéo tay của Lưu Hiểu Hiên, trong lúc vô ý lại chạm vào gò ngực mềm mại của cô. Tay của hắn bỗng chốc như chạm phải điện giật, rút ngay lại, sững sờ nhìn Lưu Hiểu Hiên:
- Em .. không…
- Không cho nói!
Lưu Hiểu Hiên đứng lên, nhào vào trong lòng hắn, hai phiến môi mềm tham lam phủ lên đôi môi của Trương Nhất Phàm….